Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 152

“Ngươi to gan nhỉ?” Hắn kéo lá bùa xuống rồi thuận tay muốn ném. Nàng vội “Ai” một tiếng giữ chặt cổ tay của hắn. Tống Lập Ngôn híp mắt, duỗi một cái tay khác lấy lá bùa nhưng nàng cũng giữu lấy tay hắn, hai tay giơ cao lên giống như đang trêu chọc hắn.

“Buông tay.” Hắn bực.

Lâu Tự Ngọc lắc đầu, nhìn quanh thấy thật sự không có thứ gì có thể giúp nàng thì trong lòng sốt ruột. Tình hình hồn phách của người này hiện tại không có gì đáng tin tưởng, pháp lực quá mạnh mà lại gặp cái gì đó khó chịu rồi tẩu hỏa nhập ma thì chết. nàng không nghĩ được biện pháp nào khiến hắn bình tĩnh lại nên đành ngẩng đầu nhưng đúng lúc đó thì linh cơ chợt lóe.

Tống Lập Ngôn đang muốn dùng Triền Yêu Thằng thì người trước mặt thình lình dán đến. Hắn giật mình nghiêng đầu, vừa lúc bị nàng hôn lên khóe miệng. Cảm giác mềm như bông, giống chăn được phơi nắng mang theo mùi hương kỳ lạ.

Có chút ngứa.

Nàng hôn một chút đã muốn lùi lại nhưng vừa định đứng thẳng thì người này đột nhiên lật tay, thoát ra ôm lấy eo nàng kéo cả người nàng vào lòng. Nháy mắt tiếp theo một cái hôn lạnh lẽo mang theo nước mưa cứ thế lấp kín môi lưỡi của nàng.

Trong lòng Lâu Tự Ngọc tê rần, cảm giác đó theo tứ chi chạy thẳng xuống. Đôi mắt nàng trừng thật lớn, cả người nàng treo trên cánh tay hắn, hai chân run lên.

Cái gì, tình huống này là như thế nào?

Một Tống Lập Ngôn không biết gì cả mà làm ra hành động thân mật thế này thì nàng chỉ cảm thấy tâm động. Nhưng người trước mặt thình lình làm thế này khiến tim nàng như muốn nổ tung. Người này cái gì cũng nhớ sao lại còn hôn nàng? Muốn nàng bình tĩnh sao? Không đúng, trước khi bị hắn hôn nàng vẫn rất bình tĩnh mà.

Thế thì là vì sao?

Eo nàng bị hắn siết thật chặt, cả người bị hắn siết vào trong ngực, nước mưa rơi xuống khiến nàng không thể mở được mắt ra, mà nàng cũng không dám mở to mắt. Nhưng hắn chỉ hơi cúi người thì mưa liền ngừng, chỉ có tiếng môi lưỡi dây dưa, phối hợp với tiếng tim nàng đập như sấm nổi vang vọng bên tai nàng.

Sau một lúc lâu hắn mới hơi hơi buông lỏng nàng ra, người trong ngực đã choáng váng, ngón tay run lên túm lấy ông tay áo hắn.

“Mau thở đi.” Hắn nói.

Lâu Tự Ngọc nghe lời mà hít vào một hơi, lại thở ra đi, đến lúc muốn hít vào thì người trước mặt lại mút lấy môi nàng.

Một lần có lẽ là xúc động, vậy hai lần thì sao? Đôi mắt nàng có chút chua xót, muốn duỗi tay xoa nhưng ai ngờ mới buông tay hắn thì cả người nàng đã ngã ra đất.

Tống Lập Ngôn đón được nàng, bế lên ghét bỏ nói: “Quá không tiền đồ.”

Hắn không đi đến chỗ Cánh Gà nữa mà mang nàng về hốc cây, lập pháp trận bịt kín cửa hốc cây.

“Có chuyện ta vẫn luôn không có cơ hội nói cho ngươi, nhân lúc hiện tại ngươi hơn phân nửa là không nói được gì thì nghe ta nói đây.” Hắn ôm nàng đến trong cái ổ lá kia sau đó duỗi tay vuốt ve đôi môi nàng hơi hé, ánh mắt sâu thẳm.

“Lúc Tống Thừa Lâm chết đã ra lệnh cho các thế hệ Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư là phải toàn lực thu thập đủ nội đan của bốn tộc Bạch Tiên, Xà, Hoàng Đại Tiên, Chuột. Nếu gặp được Diệt Linh Đỉnh thì phải hủy đống nội đan này đi.”

Con ngươi Lâu Tự Ngọc co rụt lại – Không có Hồ tộc sao?

“Đúng vậy, không có Hồ tộc.” Hắn nhìn nàng, nhịn không được lại nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi hương trên tóc nàng nói “Ngươi đoán là vì cái gì?”

Còn có thể vì cái gì, là vì hắn cảm thấy thua thiệt nàng cho nên mới bán cho nàng một cái ân tình. Lâu Tự Ngọc bĩu môi, bị động tác của hắn làm cho ngứa đến hừ hừ.

Lúc này bàn tay đặt trên eo của nàng đột nhiên siết chặt, giọng Tống Lập Ngôn cũng coi như bình thản nói: “Bởi vì hắn thích ngươi.”

Hử? Ánh mắt Lâu Tự Ngọc hoảng hốt trong một chớp mắt, cuối cùng nàng lắp bắp mở miệng: “Ngài ấy đã nói ta là con hồ ly ngài ấy thích nhất.”

“Không phải hồ ly cũng thích.”

“……?”

“Hắn không ôm ngươi lúc hóa thành hình người là vì kiêng kị chứ không phải vì không thích.” Tống Lập Ngôn đánh giá xương quai xanh của nàng lộ ra dưới cổ áo, “Hồ tộc có công phu lợi hại nhất là mê hoặc con người, hắn còn phải đi diệt yêu nên nào có dám ôm ngươi.”

Trong lòng nóng lên, Lâu Tự Ngọc chớp mắt nhìn hắn. Hai người lúc này cách thật sự gần, mùi gỗ trầm trên nười hắn trộn với mùi mưa dễ ngửi cực kỳ.

“Rõ ràng là chuyện ngài làm, sao cứ nói hắn hắn.” Nàng bĩu môi nói thầm.

Tống Lập Ngôn hỏi: “Ngươi nghe mà không hiểu à?”

“A?”

“Ta đang phủ định hắn.” Hắn nghiêm trang nói, “Chuyện hắn đã làm sai thì chả liên quan gì đến ta, nhưng chuyện làm đúng thì ta phải nói với ngươi.”

Tay bị hắn nắm chặt, Lâu Tự Ngọc ngây ra mà nhìn vào mắt hắn nhưng chỉ thấy một mạt ôn nhu cực kỳ quen thuộc chợt lóe qua.

“Ta luyến tiếc ngươi cho nên dù có luân hồi muôn đời cũng vẫn chỉ nghĩ đi hủy diệt nội đan của người khác để ngươi có thể an toàn.”

Trong cổ họng nàng giống như có gì đó chặn lại, Lâu Tự Ngọc nhấp môi nhìn hắn, cười cười, không dám tin tưởng nói: “Lúc này ngài sẽ không gạt ta đúng không?”

“Ta đã gạt ngươi lúc nào chưa?” Hắn khó hiểu.

“Một đời kia ngài là Tống Giang Hoành thì đã nói trong lòng có ta nhưng sau đó vì phá án mà thản nhiên bảo ta đi dùng mỹ nhân kế.”

“……”

“Một đời trước đó lúc mới quen biết đại nhân đã nói có duyên với ta, nguyện ý xem xét chuyện thành gia nhưng sau đó lại ném ta ra phía sau đi theo danh môn khuê tú.”

“……”

“Còn có ——”

“Được rồi đừng nói nữa.” Hắn đau đầu mà che miệng nàng lại, “Người không biết là vô tội.”

Nàng bị hắn che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi vô tội mà nhìn hắn.

“Lúc này ta không lừa ngươi cho nên ngươi cũng đừng có coi thường mạng sống của mình.” Hắn bực tức nói, “Đã đợi một ngàn năm mà còn không chịu đòi lại thua thiệt chỗ ta. Nếu cứ như thế mà chết thì ngươi có thấy thiệt không?”

Lâu chưởng quầy từ trước đến nay làm ăn là giỏi nhất, tuyệt đối sẽ không làm việc lỗ vốn. Nợ này nàng tính thật nhanh sau đó lập tức cười đến cong cong mắt. Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, mắt lẽ nhìn qua thì thấy nàng đã ngồi dậy nắm lấy góc áo hắn kéo ra bên ngoài.

Tích tí tách ——

Nước mưa tranh nhau rơi xuống, quần áo vẫn trầm nặng như cũ lại còn ướt đến biến màu đậm hơn. Ngón tay trắng nõn của nàng đè lên trên, móng tay nhiễm màu của cánh hoa phượng tiên. Hắn an tĩnh nhìn ngắm, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

“Cởi ra hong khô nhé?” Nàng nói, “Cứ mặt thế này thì sẽ bị cảm lạnh đó.”

Hắn chỉ kêu một tiếng rồi không nhúc nhích, mí mắt nửa khép giống như có chút buồn ngủ. Lâu Tự Ngọc nhíu mày, bò dậy cởi đai lưng của hắn, thay hắn cởi bỏ áo ngoài. Ngón tay nàng dùng sức nhiều hơn so với vừa nãy nên càng trắng hơn, lòng bàn tay xẹt qua áo ướt sau đó nắm lấy vạt áo tìm nhánh câu móc lên để cạnh đống lửa hong.

Nàng có vẻ rất gầy, mặc kệ là ngón tay hay eo thì đều không có thịt gì. Rõ ràng lúc nàng hóa thành nguyên hình hắn bế thấy mềm mụp, thế mà lúc biến thành người lại cực kỳ yểu điệu, cởi áo ngoài ra thì vòng eo giống như một tay là đủ ôm hết.

Tống Lập Ngôn đột nhiên rất tò mòhỏi: “Năm đó ngươi thích ta như thế nhưng sao lại không dùng mỹ nhân kế?”

Bóng dáng Lâu Tự Ngọc hơi ngẩn ra, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt không tốt nói: “Đại nhân lại quên mất ư? Nô gia có dùng mà.”

Kết cục là bị hắn bắt hóa về nguyên hình, ba ngày không cho uống canh gà.

“……” Tống Lập Ngôn chột dạ mà quay mặt đi, “Cái tên kia thật quá đáng quá thể.”

Hắn nói nếu ‘người kia’ trong quá khứ làm sai thì hắn sẽ phủi sạch quan hệ. Thế này chứng tỏ hắn cũng cảm thấy trong quá khứ mình làm như thế là sai rồi sao?

Lâu Tự Ngọc đón được cái cằm sắp rơi xuống vì ngạc nhiên của mình, đôi mắt sáng ngời lên rồi ngao một tiếng nhào vào người hắn.

Bình Luận (0)
Comment