Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 155

Nhưng yêu quái lá gan trời đều to hơn phàm nhân, cho dù đằng trước là vực thẳm thì cũng phải thả người nhảy qua xem có qua được không.

Lâu Tự Ngọc buông chén canh đã uống xong rồi lau miệng cười nói với hắn: “Đại nhân muốn động thủ với nô gia sao?”

Sắc mặt Tống Lập Ngôn đã u ám giống bầu trời bên ngoài. Hắn cảm thấy ông trời không thích hắn lắm, vốn muốn cho nàng biết tâm ý của Tống Thừa Lâm để nàng có nhiều yêu cầu một chút, chẳng sợ lòng tham không đáy thì cũng chẳng sao. Nhưng ở thời điểm quan trọng này khi mà nàng và Thượng Thanh Tư hắn không thể lưỡng toàn cả hai bên thì hắn cũng không có khả năng thật sự vì bảo hộ một mình nàng mà không màng đến thiên hạ.

Làm thế sẽ bị trời phạt.

Nhưng nếu phải động thủ với nàng…… Hắn kêu lên một tiếng rồi quay mặt đi: “Ta sẽ không giúp bọn hắn, tự nhiên cũng sẽ không giúp ngươi.”

“Thế thì phải làm sao nha?” Nàng cong mắt, “Chờ bọn họ đều phát hiện ra Cánh Gà đã chạy thì nhất định sẽ chạy qua bên này.”

Tống Lập Ngôn hung hăng véo eo nàng, sức lực hắn lớn khiến nàng như con thỏ cảnh kinh nhảy dựng lên, vèo một cái nhảy vào trong góc dở khóc dở cười nói: “Không phải ngài nói nói sẽ không giúp bọn hắn sao? Thế nào mà đại nhân còn ra tay tàn nhẫn với nô gia như thế?”

Hừ lạnh một tiếng, Tống Lập Ngôn phất tay áo bỏ đi, cảm giác bực bội tràn ra quanh người hắn. Không đến một lát hắn đã biến mất ở bên ngoài, đến hộp đồ ăn cũng không thèm mang đi.

Trên eo nàng lúc này lại nhiều thêm một thứ lúc ẩn lúc hiện. Lâu Tự Ngọc thu ánh mắt lại, cúi đầu thì thấy nó. Huyết ngọc tốt nhất mang theo ngọc tuệ cực kỳ quen mắt, thoạt nhìn cũng rất khí phách nhưng không hề phù hợp với váy thêu hoa của nàng. Nàng ngẩn người, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đó, tròng mắt chậm rãi xoay chuyển.

Tống Lập Ngôn trở về doanh địa, lập tức đi tìm Triệu Thanh Hoài. Hắn biết Triệu Thanh Hoài hiện tại án binh bất động là vì đang đánh chủ ý đến nơi khác. Lúc này hắn thản nhiên nói: “Đối phó với Lâu Tự Ngọc sẽ phải hy sinh mạng người, sẽ không thiếu hơn so với đối phó tà ám trên núi. Mặc dù Lâu Tự Ngọc bị hủy nội đan thì tà ám này cũng vô cùng có khả năng sẽ giận dữ xuống núi khiến cả bá tánh Hoang Châu phải chôn cùng. Cho nên lúc nó còn không có động tĩnh thì nên chém giết trước mới là cách tốt nhất.”

Triệu Thanh Hoài vuốt râu thở dài nói: “Lập ngôn, ta biết con muốn che chở nàng ta, nhưng so với tà ám kia thì nàng ta vẫn dễ đối phó hơn một chút.”

Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng mà cười một tiếng, cũng không đến mức khinh miệt nhưng Triệu Thanh Hoài lại biết ý hắn nên sắc mặt thay đổi. Trong doanh địa này ngoài hắn thì không ai có thể đấu lại Lâu Tự Ngọc. Nếu hắn không ra tay thì cho dù những người còn lại có hợp sức cũng chưa biết thắng thua thế nào.

Ông ta có chút đau lòng hỏi: “Con đã hạ quyết tâm?”

“Vâng.”

Trầm ngâm một lúc Triệu Thanh Hoài mới hơi bực mà vỗ vỗ đầu gối: “Một khi đã như vậy ta đây không có gì để nói. Trên núi ta không đi, nếu con nguyện ý dẫn người đi thì con tùy ý cọn người trong doanh địa này.”

“Được.” Tống Lập Ngôn đứng dậy chắp tay với ông ta, “Sau khi ăn xong đồ nhi sẽ lập tức dẫn người xuất phát.”

Triệu Thanh Hoài uể oải nói: “Một tiếng đồ nhi này về sau cũng miễn đi, con biết mình là thân phận gì, con muốn làm gì ta không ngăn được. Tu vi và pháp thuật của con đều là thiên phú tự thân, vốn cũng chẳng có liên quan gì tới ta.”

“Sư phụ.”

Triệu Thanh Hoài vẫy vẫy tay, xoay người nằm về phía vách tường không nhìn hắn nữa. Tống Lập Ngôn biết lấy tính tình ông ta thì không thể chấp nhận được việc mình làm bậy nhưng trước mặt chỉ có một con đường này nên hắn nhất định phải đi.

“Đồ nhi cáo lui.”

Trong doanh địa đã nhóm lửa nấu cơm xong, Hoa Diêu tiền bối bưng chén phát cho đệ tử khác nơi, thấy hắn đi ra thì bà cũng đưa cho hắn một chén.

“Ta không cần.” Tống Lập Ngôn chắp tay, “Còn có chút việc ta cần phải chuẩn bị.”

Thần sắc trên mặt Hoa Diêu phức tạp mà nhìn theo hắn đi qua một bên. Bà ta buồn bực ôm chén ngồi xuống an tĩnh cầm lấy đũa.

“Không vào bên trong ăn sao?” Không biết từ khi nào La Vĩnh Sanh đã đi tới đứng phía sau bà ta nói.

Hoa Diêu không thèm ngẩng đầu nói: “Nơi này khá tốt.”

Ông ta ngẩng đầu nhìn nhìn, bốn phía đều là đệ tử, gió thổi khiến đốt ngón tay bà ta trắng bệch, một chén cơm mới vừa mang qua không bao lâu đã nguội tanh mà bà ta còn bảo tốt sao? Trong lòng không vui, La Vĩnh Sanh cũng không bày ra bộ dạng nho nhã thường ngày nữa mà trầm giọng quát: “Lớn tuổi như thế rồi mà sao không biết chăm sóc bản thân? Bây giờ cũng học đòi giận dỗi như đám nữ nhi gia, ngươi có tâm đó nhưng để xem có mệnh đó không đã chứ?”

Hoa Diêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Làm chuyện quá mức giảm thọ nên nếu giờ không còn mệnh nữa thì cũng coi như báo ứng thôi.”

Mặt La Vĩnh Sanh tối sầm lại, túm tay bà ta kéo lên. Cái chén trong tay Hoa Diêu “Bang” một tiếng rơi trên đất. Bà cúi đầu muốn nhìn nhưng cả người đã bị ông ta túm đi.

Mành trước phập phồng, gió lạnh bị ngăn lại, trong doanh trướng có đốt lửa, còn đốt đàn hương xưa nay ông ta thích nhất.

“Ngươi cảm thấy chuyện ta bảo ngươi đi làm là chuyện thiếu đạo đức sao?” Ông ta cực kỳ tức giận gào lên, “Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy như thế?”

Hoa Diêu nói: “Thủ đoạn bỉ ổi.”

“Được, ngươi là người quang minh lỗi lạc, việc này ngươi không muốn làm. Nhưng ngươi có biết một khi làm được thì có thể bảo vệ mạng của bao nhiêu người không?” La Vĩnh Sanh dạo bước quanh doanh trướng, quát ầm ầm, “Trước kia ngươi cũng không ngu xuẩn như thế. Ai dạy ngươi lòng dạ đàn bà, còn dám cãi ta như thế?”

“Không có ai.”

“Không có vậy thì hiện tại ngươi đang làm gì?” Ông ta hừ lạnh, “Thật sự không muốn đi theo ta thì tự đi xin từ chức đi, ta tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại. Bày ra cái bản mặt này cho ai xem?”

Hoa Diêu trầm mặc, trên khuôn mặt sáng trong không có cảm xúc gì. La Vĩnh Sanh rống lên một hồi thì hỏa khí trong lòng cũng rút đi một chút. Ông ta quét mắt nhìn người đối diện, nghĩ thầm tốt xấu gì cũng đã qua nhiều năm như thế, cũng không thể khiến bà mất mặt không xuống đài được. Thế nên ông ta châm trước một hai rồi định nói gì đó.

Nhưng không đợi ông ta mở miệng thì Hoa Diêu đã mở miệng, nghiêm túc gật đầu nói: “Được”, mắt cũng không thèm nhìn ông ta.

Được cái gì? La Vĩnh Sanh không phản ứng lại đây.

“Ta đi xin từ chức.” Bà nói, “Chuyện cuối cùng kia tóm lại ta cũng đã làm.”

“……”

La Vĩnh Sanh không dám tin tưởng mà nhìn bà ta. Ông ta cho rằng mạc kệ người trên đời này chết đi hoặc phản bội ông ta thì chỉ có bà ấy sẽ không. Bọn họ đều bất lão như nhau, cùng nhai trải qua vài chục năm, tình cảm đã sớm khác người ngoài. Sao bà ấy còn nghĩ tới việc từ chức chứ?

Ta nói câu kia chẳng qua là vì tức giận, sao ngươi lại cho là thật chứ? —— những lời này tắc ở cổ họng ông ta nhưng La Vĩnh Sanh cảm thấy vẫn tức đến nỗi không thể nói nên lời.

Hoa Diêu lúc này đã xốc mành đi ra bên ngoài. Gió lạnh thổi vào khiến ngọn lửa ở chậu thân lảo đảo. Cũng chỉ trong chớp mắt như thế rồi mành lại rơi xuống, trong lều lại chậm rãi ấm lên. Bà ấy không hề do dự chút nào, giống như sớm đã nghĩ kỹ.

Ngực cứng lại, La Vĩnh Sanh đoán được cái gì nên vội bước đến chỗ rèm cửa muốn xốc lên. Nhưng ở bên ngoài Hoa Diêu đã cất tiếng nói chuyện: “Chưởng Tư, vừa vặn gặp được ngài đi ra, ta có lời muốn nói.”

Giọng điệu của bà vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có chút tức giận nào, cũng không hề có sốt ruột, giống như đang hàn huyên khi tản bộ sau bữa cơm tối. Bà ôn nhu nói: “Sau này ta sẽ không đi cùng hắn nữa.”

Bình Luận (0)
Comment