Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 170

Chân trời có một tia chớp rạch xuống, vô số điện quang từ đám mây bò qua đỉnh núi, gió lốc xoắn tới thổi khiến người ta không thể đứng thẳng. Toàn bộ trời đất giống như lập tức sẽ phải quay về thời kỳ hỗn độn.

Lâu Tự Ngọc ôm lấy cái cây bên cạnh, gian nan trợn mắt nhìn bên kia. Nàng mơ hồ còn thấy tóc Bùi Hiến Phú và áo choàng màu xanh lá của hắn tung bay. Hắn như cứng ở nơi đó, trên mặt là tràn đầy không thể tin được. Hắn muốn ôm cái mõm dài của Xi Vưu nhưng lại không dám, cả người sợ hãi giống một đứa nhỏ 17,18 tuổi, căn bản không giống lão yêu quái ngàn năm, âm mưu đầy người.

“Ngài……”

Giọng hắn bị cuốn đi, không biết do gió hay do hắn run khiến từng tiếng đứt quãng không nghe rõ lắm. Lửa khói trên người Xi Vưu cực kỳ xinh đẹp, giống như những lá cờ đỏ bị gió thổi tung lên. Từng đợt vàng cang kèm theo khói trắng gợn sóng, hắn cúi đầu nhìn Bùi Hiến Phú, hoa văn màu trắng từ mõm chuyển đến bên mắt tạo ra một độ cong hết sức ôn nhu.

Bùi Hiến Phú tham lam mà nhìn hắn nhưng bàn tay trước sau vẫn cách hắn nửa tấc. Kế hoạch đã thành công, hắn nên vui vẻ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn cứ nảy lên cảm giác tủi thân, ngập ngừng mãi mới nói ra một lời từ cổ họng: “Ngô vương trở về, không biết còn nhớ rõ thần không?”

Xi Vưu trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Bùi Hiến Phú chợt bật cười, nước mắt nóng bỏng rơi xuống bị lửa khói làm cho bốc hơi thành sương trắng. Hắn cảm thấy mình giống như quay về đại điện của vương cung nhiều năm trước. Hắn quỳ gối dưới vương tọa cao lớn, thấp thỏm bất an mà ngước mắt nhìn thấy Vương cũng đang nhìn mình.

Đôi mắt của Vương thật xinh đẹp, đỏ hồng yêu dã, cực kỳ giống mạn châu sa hoa dưới hoàng tuyền. Mà khó có được là trong đôi mắt trước nay đều miệt thị vạn vật lại chiếu ra bóng dáng của một con yêu quái tạp chủng như hắn. Hắn hoảng sợ muốn né tránh, không nghĩ muốn bộ dạng sợ hãi rụt rè dơ bẩn chật vật của mình hủy hoại đôi mắt xinh đẹp kia nhưng hắn vừa động thì người ngồi trên tòa cao kia cũng di chuyển đôi mắt theo.

Giống như không hề ghét bỏ hắn.

Bùi Hiến Phú biết mình chỉ là một kẻ lạc loài không được tộc nhân thừa nhận. Lời khó nghe hắn cũng nghe qua, cho dù bị đánh tàn nhẫn hắn cũng chịu rồi, hắn biết mình có bao nhiêu cân lượng cũng biết cái danh Lang Vương này chỉ khiến hắn bị Yêu giới khinh thường.

Nhưng hắn không biết có một ngày sẽ có người dùng ánh mắt không chút ác ý, sạch sẽ lại mang theo chút tò mò và chút thương hại mà nhìn hắn. Chỉ chút thương hại kia có lẽ còn không bằng một cô nương của nhân gian thương tiếc con chó nhỏ đi lạc bên đường nhưng Bùi Hiến Phú lại thấy đủ. Hắn ngưỡng mộ Vương, kính nể Vương, cho dù vì Vương mà vĩnh thế không được siêu sinh cũng không sao. Chỉ cần Vương có thể sống lại, chỉ cần hắn có thể mở mắt ra nhìn mình lần nữa là đủ.

Phía sau truyền đến một thanh âm phá không mà tới. Bùi Hiến Phú rùng mình, xoay người hóa ra vuốt sói hung hăng hất Diệt Linh Đỉnh đang bay về phía mình. Hắn nhe răng, quanh thân bùng nổ yêu khí, giống một con chó săn hộ chủ, hung tợn uy hiếp Tống Lập Ngôn.

“Ngươi còn chưa cút sao? Muốn ở lại đây để bị xé thành mảnh nhỏ ư?”

Tống Lập Ngôn đứng trong cuồng phong, giống một tấm bia đá không gì thổi ngã. Hắn lật tay thu hồi Diệt Linh Đỉnh, đạm mạc nói: “Có người thường nói trên đời này yêu quái có tốt có xấu, bảo ta không cần quơ đũa cả nắm. Những người khác tạm thời không nói tới nhưng Yêu Thần phía sau ngươi đã ăn cả vạn người, tàn sát vô độ, thậm chí đến tộc nhân của Yêu tộc các ngươi cũng không tha. Một yêu quái như thế thì dù một ngàn hay một vạn năm trôi qua thì cũng nên hôi phi yên diệt.”

“Ngươi chấp nhất cứu hắn là chuyện của mình ngươi, nhưng thiên hạ chúng sinh không có lý gì phải vì tâm tư của mình ngươi mà trả giá.”

Bùi Hiến Phú nghe được thì cười lạnh: “Yêu Thần trọng sinh chính là nguyện vọng của cả Yêu giới, một phàm nhân như ngươi dựa vào cái gì mà nói đó là tư tâm của ta?”

Ngô Tới Tửu nhíu nhíu mày, phất tay áo nói: “Hồ tộc ta ẩn cư đã lâu, đa phần lấy hình người hành tẩu, ‘hi vọng của cả Yêu giới’ mà ngươi nói đừng có tính Hồ tộc vào.”

Ông ta vừa nói thì trưởng lão của Bạch Tiên tộc tự nhiên cũng không nhịn được mà nhảy lên nói: “Cũng đừng tính Bạch Tiên tộc!”

“Ngu xuẩn.” Bùi Hiến Phú thóa bọn họ một ngụm, “Các ngươi cho rằng lúc này phủi sạch thì có lợi gì hả? Nếu không phải Yêu Thần trọng sinh thì các ngươi đã thành yêu hồn trong trận của Thượng Thanh Tư rồi. Ta có tư tâm, Lâu Tự Ngọc chẳng nhẽ không có hả? Môt yêu quái như nàng mà lại mang theo đám người ngu xuẩn các ngươi đền mạng cho Thượng Thanh Tư, ấy vậy mà các ngươi còn không có nửa điểm tự biết lấy.”

“Đổi trắng thay đen.” Tống Lập Ngôn lắc đầu, “Ngàn năm trước nếu không phải ngươi lợi dụng thân phận Bùi Hiến Phú mê hoặc tiền bối của Thượng Thanh Tư, bóp méo điển tịch khiến đời sau dốc sức tiêu diệt Yêu Vương, đoạt nội đan thì Yêu tộc căn bản sẽ không bị tiến vào tai họa này.”

Lâu Tự Ngọc nghe được thì rất vui mừng, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, yêu quái đã ẩn cư thì không có gì sai.”

Tống Lập Ngôn đen mặt quay đầu lại: “Ta đang chỉ trích hắn chứ không phải công nhận các ngươi.”

Dung nham vẩy xuống bổ vào vào trước mặt mọi người, Tống Lập Ngôn phản ứng cực nhanh mà ôm chầm lấy nàng chạy tới trên cây cổ thụ bên cạnh. Đám Ngô Tới Tửu thì tản ra, nhìn dung nham ùng ục tỏa khói rồi cũng chạy xuống chân núi.

“Huyện Phù Ngọc……” Lâu Tự Ngọc nhìn về thành trì sáng ánh đè nơi xa, nắm chặt lấy vạt áo hắn.

Tống Lập Ngôn thở dài. Yêu Thần xuất thế, trăm họ lầm than.

Trong lòng vốn căng thẳng nhưng nghe thấy hắn thở dài một tiếng này Lâu Tự Ngọc càng căng thẳng hơn. Nàng trầm giọng hỏi: “Chúng ta chiến đấu hay rút?”

“Rút.” Tống Lập Ngôn đáp không chút do dự.

Lâu Tự Ngọc hoang mang nhìn về phía Xi Vưu cao lớn ở phía xa: “Đại nhân ở Kỳ Đấu Sơn có thể nắm chắc sẽ thắng hắn không?”

“Không.” Lần này hắn đáp còn quyết đoán hơn, “Trừ phi dùng Tẫn Hỏa thuật.”

Lâu Tự Ngọc lập tức túm lấy vạt áo hắn, trong mắt nảy lên hai ngọn lửa, nước mắt cũng theo đó tuôn trào: “Cái này không được!”

Nàng nói cực kỳ hung dữ, ý uy hiếp mười phần nhưng trong lòng kỳ thật rất khổ sở. Không ai có thể ngăn trở Xi Vưu, và ngược lại không ai có thể ngăn trở hắn. Nàng biết ở trong mắt hắn chúng sinh là trọng, nhưng cái loại gần như chết đuối này khiến nàng dùng sức quát to hơn: “Ta không cho!”

Tống Lập Ngôn vỗ vỗ lưng nàng. Loại an ủi này chỉ dành cho trẻ con, Lâu Tự Ngọc lắc đầu, trâm cài trên búi tóc lắc tới lắc lui, mũi cũng bắt đầu đỏ lên: “Ta mặc kệ, ta muốn cùng ngài ở bên nhau!”

“Ngọc Nhi……”

“Ta mặc kệ, ta không nghe, ta không muốn bị bỏ rơi nữa!” Nàng lấy hai tay che tai lại, ngồi xổm trên chạc cây thô to khóc lớn, “Ngài đã hứa rồi, ngài không thể nói không giữ lời!”

Đây nhìn thế nào cũng là hành động làm nũng của trẻ con. Tống Lập Ngôn bật cười, cùng nàng ngồi xổm ở đó, hẹ giọng hỏi: “Xi Vưu có phải rất lợi hại hay không?”

“Không lợi hại, ta không nghe!”

“Hắn vừa xuất hiện thì có phải sẽ chết rất nhiều người không?”

“Không nhìn thấy, ta không nghe!”

“Nếu hắn thật sự sống lại thì hiện tại có phải nên tìm ta không?”

“Mặc kệ hắn tìm ai, ta không…… Từ từ?” Lâu Tự Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn rồi như ý thức được cái gì mà lại nhìn về phía đống dung nham phía xa.

Bình Luận (0)
Comment