Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 49

Tống Lập Ngôn đang êm đẹp nắm giữ pháp trận lại đột nhiên buông lỏng. Thứ trong trận đồ cực kỳ linh hoạt, tự chặt một tay của mình để thoát khỏi kiềm chế của hắn, chớt mắt đã trốn vào trong đất, biến mất không thấy đâu. Máu yêu bắn lên trận đồ phát ra tiếng “Tư tư”.

“……” Niệm quyết cũng không đuổi kịp khiến hắn có chút bực mình xoay người lại hung hăng mà trừng mắt nhìn Lâu Tự Ngọc một cái, “Ngươi nói bậy gì đó!”

Lâu Tự Ngọc làm bộ không nghe thấy, tiếp tục liếc Xà Yêu kia: “Nhìn ngươi có chút quen mặt, Ngói Đỏ hả?”

Ngói Đỏ theo bản năng mà lui về sau, Xà Yêu bốn phía cũng đồng thời lè lưỡi uy hiếp. Thoạt nhìn thì hoàn cảnh này cực kỳ bất lợi cho Lâu Tự Ngọc và Tống Lập Ngôn nhưng không biết vì sao Ngói Đỏ lại giống như càng hoảng loạn hơn.

“Ngươi…… Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Tống Lập Ngôn nghi hoặc mà nhìn, một con đại mãng xà và một nữ tử nhu nhược đứng đối mặt. Con mãng xà kia chỉ cần mở miệng là có thể nuốt cả người nàng, đừng nói đến chuyện nó phun đọc thì Lâu Tự Ngọc cũng sẽ phải chật vật một phen. Thến nhưng Xà Yêu kia lại không có bất kỳ động tác gì, ngược lại khiếp đảm lui về sau.

“Hôm nay là chúng ta đến nhầm chỗ.” Giọng nói của Xà Yêu hung hăng cực kỳ, nhưng khí thế trong mưats không khỏi yếu đi vài phần, “Làm phiền nhường đường, tự chúng ta sẽ đi.”

Lâu Tự Ngọc lắc đầu, giày thêu nhẹ nhàng giẫm lên phía trước: “Năm đó ta trả lại nhân tình thả các ngươi đi thì đã lập quy củ không cho các ngươi hại con người. Ngươi bội ước trước lại còn trông cậy ta sẽ cho ngươi thể diện lần nữa sao?”

Mắt Ngói Đỏ co chặt, toàn bộ thân rắn cuộn tròn lại thử thăm dò đường trốn chạy, nhưng bất kỳ góc độ nào cũng không thể nắm chắc mười phần. Tâm tư chuyển mấy vòng, sau một lát nàng ta hóa thành hình người.

Một tiểu mỹ nhân mặc một thân áo đỏ như máu hiện ra. Làn da nàng ta trắng như tuyết, hai mắt ướt át, tủi thân mà nhấc tay áo ngồi quỳ trước mặt Lâu Tự Ngọc mà khóc: “Không phải ta, người chết chỗ này không phải do ta. Chẳng qua ta chỉ phụng mệnh hành sự, không có lý gì phải thay người khác chịu tội cả.”

Tống Lập Ngôn bước chậm tới đứng ở bên cạnh Lâu Tự Ngọc hỏi: “Các ngươi muốn đám thi thể này làm gì?”

Ngói Đỏ nhìn Lâu Tự Ngọc lại nhìn hắn, cảm thấy kẻ trước mặt là một tiểu tướng công môi hồng răng trắng, lại là phàm nhân nên chắc sẽ mềm lòng hơn một chút. Vì thế nàng ta lập tức dịch tới chỗ hắn, đáng thương nói: “Còn có thể làm cái gì, cầm đi hiến cho yêu quái lợi hại hơn chứ sao. Chúng ta đều bị bắt làm việc, vị công tử này minh giám. Chúng ta cùng lắm thì xem như vận chuyển thi thể thôi, một không giết người, hai không ăn người, thật sự là vô tội.”

“Ta lại chưa từng nghe nói có yêu quái lợi hại nào lại muốn ăn thịt người chết cả.” Tống Lập Ngôn nhíu mày.

“Tâm tư của đám đại yêu quái đó chúng ta làm sao biết được.” Ngói Đỏ lau nước mắt nhìn chằm chằm khe hở bên cạnh, thấy góc độ không sai biệt lắm nhanh chóng vứt lại một chữ rồi cất bước muốn chạy.

Bạch quang bỗng theo thanh kiếm kề sát cổ nàng ta khiến nửa tấc da thịt trên cổ nàng ta vỡ ra. Ngói Đỏ cứng đờ, lập tức dừng bước.

“Còn có cái gì khác muốn nói không?” Tống Lập Ngôn hỏi.

Cứng đờ mà quay mặt lại nhìn hắn, ngói Đỏ xanh cả mặt. Nàng ta sao có thể cảm thấy người này sẽ mềm lòng chứ? So với Lâu Tự Ngọc hắn còn ra tay nhanh hơn, tàn nhẫn hơn. Đôi mắt hắn không có nửa điểm dao động. Nàng ta cảm giác chỉ cần nàng ta nói “Không có” thì hắn sẽ lập tức chặt đầu nàng ta xuống.

Đây là người nào? Ngói Đỏ cẩn thận hít vào một hơi rồi run giọng nói: “Ta đã đồng ý với người kia giờ Tý tối nay sẽ đem 32 cổ thi thể này đưa tới hồ Bích Ba. Các ngươi muốn tìm thì đến đó mà chờ.”

“Còn…… Còn nữa, người mà bọn họ muốn còn chưa đủ, tiếp theo sẽ còn nhiều người chết hơn. Các ngươi thả ta đi, chỉ cần thả ta đi thì ta sẽ nói cho các ngươi biết bọn họ tiếp theo muốn ra tay ở chỗ nào.”

Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ, đang định dùng hồn âm truyền hai câu cho Tống Lập Ngôn thì ai ngờ người bên cạnh đã hoàn toàn không cho nàng cơ hội mà trực tiếp ra tay.

Giải Trĩ Kiếm cắt qua xương thịt, cứ thế chém đầu Ngói Đỏ. Yêu huyết vẩy ra, Xà Yêu bốn phía đại loạn, có con chạy, có con vọt lên, vô số bạch quang và yêu pháp đồng thời giao tranh. Toàn bộ mặt đất đều chấn động.

Tống Lập Ngôn đã sớm nghĩ tới việc này vì thế hắn rút Giải Trĩ Kiếm, kéo Lâu Tự Ngọc ra sau lưng bảo hộ lại lấy tu vi của bản thân làm lá chắn. Tay trai hắn đồng thời niệm quyết, lấy ra Diệt Linh Đỉnh hút hết đám yêu quái trong vòng ba thước vào trong đó.

Thi thể nữ tử ngã xuống đất hóa trở về hình rắn, sau đó biến mất giữa rậm rạp thân rắn khác. Ánh mắt Lâu Tự Ngọc căng thẳng muốn đi tới nhưng Tống Lập Ngôn đã mắng nàng một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”

Xà độc lan trên mặt đất, giống một tầng rêu xanh. Lâu Tự Ngọc biết hắn là sợ nàng trúng độc nên chỉ chỉ chỗ Ngói Đỏ nói: “Nhưng nàng……”

“Nàng ta nói dối, cho nên ta chẳng muốn giữ mạng nàng làm gì.” Tống Lập Ngôn cho rằng nàng đang trách hắn động thủ quá nhanh vì thế vừa vung kiếm chém đầu rắn vừa giải thích với nàng, “Yêu quái như vậy giết thì tốt hơn để lại.”

“Nô gia hiểu nhưng mà……” Xà độc lan tới bên chân, Tống Lập Ngôn làm gì còn rảnh nghe nàng lải nhải. Hắn duỗi tay bế người chạy lên mái nhà bên cạnh. Nghĩa địa còn có một đống xà đang mấp máy, lăn trong bùn độc giống như cá chạch. Nhưng kỳ quái chính là một đám xà bên dưới không có con nào đuổi theo hắn, yêu lực bốn phía cũng chậm rãi yếu đi.

Không đúng, chút yêu lực này nói là muốn thương tổn hắn thì giống như muốn ngăn cản hắn hơn.

Trong đầu Tống Lập Ngôn hiện ra cái gì đó, hắn cúi đầu nhìn về phía Ngói Đỏ ngã xuống.

Bầy rắn tan đi, trên mặt đất rỗng tuếch, chỉ còn máu huyết đỏ thắm tản ra mùi tanh tưởi.

“……”

Lâu Tự Ngọc bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn ánh mắt hắn thì bất đắc dĩ mà cười nói: “Mới phát hiện ra rồi hả? Muộn rồi, Ngói Đỏ kia là song đầu xà, ngài chém một cái đầu của nàng ta thì nàng vẫn còn một đầu. Nàng sớm thừa dịp ngài phân tâm tế đỉnh thì chạy rồi.”

Mặt Tống Lập Ngôn đen một nửa, buồn bực nói: “Ta không biết việc này.”

“Cũng không trách đại nhân, Ngói Đỏ này giảo hoạt cực kỳ. Từ trước đến giờ nàng ta chỉ để lộ ra một cái đầu, một cái khác giấu trogn bụng, tùy thời dùng để giữ mệnh. Đã bao nhiêu năm qua nhưng nàng chỉ thất bại có một lần này. Sau này chúng ta tóm được nàng thì lập tức chém mang về nấu canh.”

Tống Lập Ngôn buông nàng ra, con ngươi đen như mực nhìn qua: “Ngươi quen nàng ta sao?”

Chẳng những quen mà yêu quái kia thoạt nhìn còn rất sợ nàng. Mà lúc trước nàng chưa từng nói tới chuyện này với hắn.

Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt sau đó cầm khăn tay lau máu bắn trên mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Quen nàng thì cũng chỉ quen thế thôi, có đáng để ngài trừng nô gia không? Cũng không phải nô gia cố ý muốn gạt ngài nhưng đó đã là việc của nhiều năm trước. Hôm nay nàng không xuất hiện ở đây thì ta cũng sắp quên mất rồi.”

“Nói.”

“…… Ai, ngài không thể ôn nhu một chút sao?” Nàng bất mãn, “Nữ nhi gia từ trước đến nay đều thích nghe lời hay, vừa nghe đã thấy vui mừng từ đó nói nhiều hơn.”

Nếu người khác dám cò kè mặc cả như vậy thì Tống Lập Ngôn khẳng định đã rút Giải Trĩ Kiếm đi qua. Nưng người trước mặt nói lời này thì hắn chỉ cảm thấy buồn cười: “Chưởng quầy lại thích ba hoa như vậy cơ đấy?”

“Cũng không đến nỗi, kỳ thật nô gia không quá để ý chuyện năm xưa nhưng nếu đại nhân một hai muốn nghe thì nô gia kể cũng không sao.” Lâu Tự Ngọc nhăn cái mũi nhìn nhìn sắc trời, “Vừa đi vừa nói chuyện được không?”

Đã trễ thế này, Xà Yêu nhất định là không dám quay lại, hai người cũng không thể qua đêm ở chỗ này được. Tống Lập Ngôn gật đầu, truyền âm cho Tống Tuân bảo hắn đến xử lý tàn cục, còn mình thì mang nàng đi ra khỏi nghĩa địa.

“Hai trăm năm trước Xà Vương Câu Thủy làm hại nhân gian, tạo rất nhiều sát nghiệt nên bị Thượng Thanh Tư truy kích và tiêu diệt.” Dẫm lên lá khô trên đường, Lâu Tự Ngọc chậm rì rì mở miệng, “Sau khi hắn chết, nội đan bị một Xà Yêu tên là Hoài Niệm lấy đi phong ấn, thiên hạ bấy giờ mới thái bình được vài thập niên.”

“Phong ấn nội đan?” Tống Lập Ngôn liếc nhìn nàng một cái, “Ta nhớ rõ ngươi đã nói nội đan của Thường Thạc là có người tan hết ba hồn bảy phách mới phong ấn được mà?”

“Đúng vậy, nội đan của Yêu Vương dữ dội lợi hại, tùy tiện giấu ở chỗ nào đều khiến yêu khí tản ra bốn phía. Nếu không phong ấn thì sẽ dẫn đến giết chóc không ngừng, nhưng muốn phong ấn thì phải dùng hồn phách để tế, ai cũng không thể tránh khỏi.” Lâu Tự Ngọc thở dài, “Hoài Niệm là yêu quái ôn nhu, ta lại thiếu ân tình người ta nên mới giúp tàn quân Xà Tộc đào vong, để bọn họ trốn vào khe sâu của Kỳ Đấu Sơn. Ta cũng định ra quy củ nếu có Xà Yêu dám ra ngoài làm hại nhân gian thì ta sẽ lấy lực của nội đan Câu Thủy khiến kẻ đó hồn phi phách tán.”

“Đại nhân thấy xà gan thảo rồi đó. Nó là vật ký kết năm đó, có thể giúp con cháu Xà Tộc nương theo phúc trạch của nội đan mà lớn lên, cũng dùng để mượn sức nội đan phạt kẻ gây rối.”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt có than thở: “Chỉ cần đại nhân thả Tha Thiết, để nàng đem thánh vật chôn lại bên dưới xà gan thảo thì huyện Phù Ngọc sẽ không còn người chết nữa —— ít nhất sẽ không chết trong tay Xà Yêu.”

Bước chân Tống Lập Ngôn dừng lại, hắn nghiêng đầu: “Ta làm sao mà biết có phải ngươi đang gạt ta thả nàng kia mà nói dối hay không?”

“Nếu làm một bước này mà sai rồi thì đại nhân lại tìm cơ hội lấy nó về là được. Nhưng nếu không sai thì có thể cứu được mạng của nhiều người.” Lâu Tự Ngọc nói, “Nô gia biết đại nhân có thể phân biệt nặng nhẹ.”

Tống Lập Ngôn khẽ cười một tiếng nói: “Lâu chưởng quầy vẫn giỏi ăn nói như thế, nếu ta không thả người thì chẳng phải không biết nặng nhẹ rồi sao?”

Nhếch miệng cắn môi dưới, Lâu Tự Ngọc túm tay áo hắn nhẹ nhàng lắc lắc: “Đại nhân biết nô gia không phải có ý đó mà.”

“Đừng làm nũng, vô dụng.” Nói là nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ hưởng thụ. Tống Lập Ngôn định thần mắng chính mình một tiếng, sau đó giật lại tay áo, niệm thanh tâm chú hai lần rồi mới xụ mặt mở miệng: “Nói như vậy thì trận tai họa này cũng là vì năm đó ngươi thả hổ về rừng hả.”

“Sao có thể nói thế chứ?” Lâu Tự Ngọc nói, “Tha Thiết cũng nói rồi Ngói Đỏ là thành phần phản loạn của Xà Tộc. Các nàng đã có âm mưu phản loạn vậy việc đó có liên quan gì tới Xà Yêu còn lại chứ? Nhiều Xà Yêu còn không hại một người nào, chỉ trốn trong kết giới ăn ít chuột gà gì đó, nhiều nhất là nhặt chút thi thể trôi sông không ai thèm nhặt thôi.”

“Yêu chính là yêu.” Tống Lập Ngôn nói, “Nhất thời nhân từ nhưng không thể vĩnh viễn nhân từ, vẫn nên nhổ cỏ tận gốc mới tốt.”

Tức giận đến cắn răng, Lâu Tự Ngọc trừng mắt nhìn hắn. Đã bao lâu rồi mà người này còn nói chuyện thế này? Nghe thế nào cũng thật khiến người xa cách…… Ấy không, khiến yêu xa cách chứ.

Bình Luận (0)
Comment