Người Bị Ta Chôn Sống Kia

Chương 33

Editor: Zombie cưỡi Lợn【 Tuần thứ mười ba – Thứ hai 】

Mưa mùa xuân chính là dấu hiệu của việc trời dần ấm lên.

Mấy ngày trước còn kết băng đầy đất, ngày hôm nay nhiệt độ đã lên đến hơn mười độ, trời cũng lâu tối hơn, chạng vạng, đường phố trở nên náo nhiệt.

Lăng Thần Nam bận rộn cả ngày, lúc tiễn vị khách cuối cùng mới thở dốc một hơi, mở cửa sổ văn phòng ra một nửa, gió lạnh trong nháy mắt ùa vào, chiếm hết nửa gian phòng, anh thấy trên cái chậu cây nhỏ đã ra mầm xanh biếc, có chút ngẩn người.

“Ngoại trừ Chim Ruồi và Kẹo Sữa, cậu còn biết những nhân cách nào khác không?” Lăng Thần Nam nhớ đến chuyện lúc trước liền hỏi Bạch Thịnh.

Đối phương lúc đó khá là mờ mịt mà lắc đầu.

“Vậy… Chim Ruồi và Kẹo Sữa xuất hiện vào thời điểm nào?” Lăng Thần Nam lại hỏi.

Bạch Thịnh suy nghĩ một chút, nói: “Kẹo Sữa… hẳn là mới xuất hiện gần đây, cho nên ngay cả tên của cậu ấy em mới không biết, tính cách đến giờ đều không quậy, còn Chim Ruồi, chắc là hồi tám, chín tuổi đi.”

Lăng Thần Nam lấy làm kinh hãi: “Tám, chín tuổi?”

Anh tra xét bệnh sử của người thân trực hệ nhà Bạch Thịnh —— không có ai từng mắc bệnh tâm thần, tuy nam dễ mang gien di truyền ẩn hơn so với nữ, mà nhân cách phân liệt còn là loại bệnh cực kỳ hiếm thấy, nếu không phải khi còn bé bị ngược đãi hay thương tổn nặng dẫn đến không cách nào đối mặt và chịu đựng được… Không, cho dù là trường hợp thuở nhỏ bị tra tấn thì cũng rất ít người phát triển ra nhân cách độc lập thứ hai để trốn tránh hiện thực.

Lăng Thần Nam biết mình đã không thể dùng thân phận bác sĩ để nói chuyện với đối phương nữa, tuy anh từng nhiều lần nhắc nhở mình như vậy, nhưng sự quan tâm đối với cậu cũng như sự quan tâm đối với tình hình tinh thần của cậu lại đang ở thời điểm khó có thể chia lìa.

Bạch Thịnh tựa hồ cũng không để ý, lắc lắc đầu nói: “Cái này là mãi về sau khi em hồi tưởng lại mới… chuyện hồi bé của em có hơi… không nhớ rõ lắm, mẹ em luôn nói em cứ ở trong phòng một mình rồi trò chuyện với không khí, đó là hồi tám, chín tuổi, cho nên em nghĩ, có lẽ là bắt đầu vào lúc ấy… chuyện hồi nhỏ em không nhớ rõ lắm đâu, có lẽ… đó là ký ức của Chim Ruồi, không phải em.”

Lăng Thần Nam gật gật đầu, trầm mặc nửa ngày lại hỏi: “Chim Ruồi cậu ta… gần đây có xuất hiện thường xuyên không?”

Bạch Thịnh có hơi ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn anh: “Thường xuyên ư? A… Anh vừa nói em mới nhận ra là hình như nhiều hơn mấy năm trước một chút, nhưng vẫn còn kém rất xa hồi bé, hồi bé trên cơ bản đều là Chim Ruồi hiện hữu, cậu ấy rất lớn gan, cái gì cũng không sợ… gia sư, gia sư nhà em rất… nghiêm, em có chút sợ.”

Cậu nghĩ nửa ngày mới tìm được một từ ‘nghiêm’ rất ba phải, Lăng Thần Nam không tỏ vẻ gì, Bạch Thịnh nói tiếp: “Chim Ruồi luôn bị quản chế chặt chẽ, cậu ấy không chịu thua, không nhận sai, nên luôn bị… phạt, kỳ thực không phải rắc rối nào cũng do cậu ấy gây ra, thế nhưng người lớn đều không thích cậu ấy.”

Lăng Thần Nam càng nghe càng cảm thấy quỷ dị, hỏi: “Người lớn nhà em, chính là cha mẹ em ư, họ không biết đến sự tồn tại của Chim Ruồi đúng không?”

Bạch Thịnh yên lặng suy nghĩ một phút chốc, thở dài nói: “Em không rõ, em… em từng nói với bọn họ, khi còn bé em đã không hiểu, không hiểu rằng mình bất thường, cũng không biết mình phải giấu chuyện này đi. Mới đầu bọn họ chỉ cảm thấy em đang nói điên nói khùng để trốn phạt, sau đó Chim Ruồi gây ra phiền toái lớn mấy lần… rốt cục bọn họ tin, cũng là từ lúc ấy, họ bảo em không thể để cho người khác phát hiện ra chuyện này.”

Bắt đầu từ tám, chín tuổi đã giấu việc mình đa nhân cách ư? Lăng Thần Nam sợ tới ngây người, anh vẫn cho rằng Bạch Thịnh xuất thân từ gia đình trí thức hiền lành, vậy mà con cái xuất hiện chứng bệnh tâm thần lại không lập tức tìm phương pháp chữa bệnh.

Bạch Thịnh không phát hiện suy nghĩ của anh, hai mắt nhìn qua một bên, tiếp tục kể lại: “Sau đó thành tích của em ngày càng tốt, không phải sợ mẹ em nữa, thời gian Chim Ruồi xuất hiện liền trở nên ít đi, càng ngày càng ít, mẹ em thì như thoả mãn khi em không còn gây chuyện, nên không hề hỏi nhiều thêm điều gì, thậm chí…”

Lăng Thần Nam: “Thậm chí?”

Bạch Thịnh nhìn anh, vừa hổ thẹn vừa cúi thấp đầu: “Thậm chí, có lúc người phạm lỗi là em, nhưng bọn họ… chúng em sẽ theo thói quen mà đổ cho Chim Ruồi.”

Trong đầu Lăng Thần Nam hiện lên dáng dấp ấu trĩ khi tức giận của người kia, lại nghĩ tới lời lẽ vô tình và những biểu hiện chán đời của cậu, cắn môi nhíu mày.

Anh còn một câu chưa thể hỏi ra miệng, đó là khi còn bé, mức độ Chim Ruồi xuất hiện kia, có vượt qua em không?

Nhưng mảnh vỡ ký ức thời thơ ấu kia, là vì em không thể nhớ rõ, hay là vì khi đó em vẫn chưa tồn tại?

Lăng Thần Nam sợ đối phương nhìn ra sự khác thường của mình, liền vươn tay ôm cậu vào lòng, Bạch Thịnh lấy làm kinh ngạc, sau đó cũng ôm lại.

Lăng Thần Nam chôn mặt trong tóc cậu mà nói: “Xin lỗi, không phải cố ý hỏi em những chuyện này, tôi không xem em là bệnh nhân, mà vì quan tâm em nên mới không nhịn được.”

Bạch Thịnh nâng mặt đang vùi bên cổ anh lên, hai mắt cong cong, khóe môi hơi cong, miệng mấp máy vài cái, cuối cùng vành tai đỏ ửng, nói: “Không, không sao mà, em rất vui.”

Ngọt ngào, cẩn thận từng li từng tí một nhưng vẫn ngọt ngào, thiên chân vô tà cũng vẫn ngọt ngào, chính là cái vẻ mặt này, luôn khiến tâm mình đánh mất thăng bằng.

Bất kể là như thế nào, người trước mắt này —— người này tên là Bạch Thịnh, mình muốn bảo vệ, Lăng Thần Nam hạ quyết tâm như vậy.

Lớp sữa trên cà phê nổi bọt bong bong, như có người tí hon nào đó đang thở dài trong hồi ức của anh, Lăng Thần Nam uống một hớp cà phê đã lạnh sau đó đổ phần còn lại vào bồn, Lăng Thần Nam nhìn màu nước nâu xoay tròn trong bồn rồi chảy hết xuống cống, không hiểu sao lại hi vọng có thể đổ hết tâm tư hỗn loạn của mình vào trong bồn như mớ cà phê kia.

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên —— vì đặt trên bàn gỗ nên tiếng vang rất lớn, Lăng Thần Nam cầm điện thoại nhìn —— Lục Bách Chu, thật khéo, anh hơi nhíu mày, nhận điện thoại.

Giọng nói của Lục Bách Chu lập tức vang lên: “Ô la, học đệ? Lâu quá không gặp.”

Lăng Thần Nam nghe thấy giọng điệu tùy tiện của y liền thả lỏng một chút, cười đáp: “Đâu có lâu tới mức đấy…”

Lục Bách Chu: “Làm sao, lợi dụng anh xong thì không thèm để ý đến anh nữa? Dùng xong thì bỏ? Chơi gái xong liền quăng?”

Lăng Thần Nam buồn cười nói: “Tại sao lại gọi là ‘dùng xong’? Chẳng phải vẫn còn đang dùng sao, làm sao vậy, cố vấn cho Bạch Thịnh có thuận lợi không?”

Lục Bách Chu nói qua: “Thuận lợi… thuận lợi…”

Lăng Thần Nam: “Này, cách anh nói làm em có hơi lo đấy.”

Lục Bách Chu hình như vừa từ ngoài đường đi vào trong nhà, tạp âm bỗng nhiên không còn, trở nên yên tĩnh, tiếng nói cũng rõ hơn: “Gọi điện thoại không phải để nói chuyện của cậu ta cho cậu… ừm, nói thế nào nhỉ, cũng xem như là có chút liên quan.”

Lăng Thần Nam kiên trì lắng nghe, đối phương nói: “Cái tên Thẩm gì gì đó mà lần trước cậu tới gặp ấy.”

Lăng Thần Nam vừa nghe thấy lông liền dựng lên: “Thẩm Dần Xuyên! Hắn ta làm sao?”

Lục Bách Chu ho khan một tiếng: “Cậu bình tĩnh, không phải chuyện gì quá lớn, có điều gần đây tần suất nghe thấy tên hắn hơi bị cao, lại nghĩ đến ngày trước cậu cũng từng hỏi về hắn nên để ý một chút.”

Lăng Thần Nam cầm điện thoại cau mày: “Anh nghe thấy ai nhắc đến tên của hắn à?”

Lục Bách Chu nói: “Có một lần, là từ miệng của các phạm nhân bên chỗ anh, cũng là một trong số bạn cùng phòng trước đó của tên họ Thẩm.”

Lăng Thần Nam bắt được trọng điểm: “Một trong?”

Lục Bách Chu nói: “Hừ, hắn ta mới vào trại được mấy tháng mà bạn cùng phòng đã đổi ba người rồi.”

Lăng Thần Nam suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Hơn nữa những người bị ‘đổi’ này đều phải gặp bác sĩ tâm lý, bọn họ làm sao vậy? Tâm lý bị chấn thương hay gì sao?”

Lục Bách Chu nói: “Cậu chậm một chút, anh không thể nói cho cậu biết, nói chung… cuộc sống trong tù của hắn ta rất phong phú, không lòng vòng nữa, thêm một chuyện khác… anh nghe thấy bên lãnh đạo nhắc đến tên của hắn.”

Lăng Thần Nam nghe y nói hàm hồ như vậy thì sốt ruột, vội vã thúc giục y, Lục Bách Chu nói: “Ai nha, làm sao nói cho cậu biết đây? Cấp bậc bảo mật của cậu không đủ.”

Lăng Thần Nam thực muốn điên: “Cấp bậc không đủ thì anh gọi điện thoại cho em làm cái gì hả?!”

Lục Bách Chu vô tâm vô phế cười ra tiếng: “Đừng giận mà học đệ, nói thế này đi, vào tù cũng có chia cá lớn cá bé, muốn câu cá lớn thì trước hết phải câu cá bé, câu được cá trong này rồi mới có thể đi câu những con to hơn ngoài ao.”

Lăng Thần Nam suy nghĩ hồi lâu, không rõ lắm hỏi lại: “Có ý gì, ý anh là lực lượng cảnh sát đang lợi dụng một trong số phạm nhân làm gián điệp? Thẩm Dần Xuyên căn bản không có bối cảnh gì hết, vậy thì liên quan gì tới hắn.”

Lục Bách Chu: “Cái này là do cậu tự đoán mò, anh không có nói gì cả.”

Lăng Thần Nam thật muốn bay qua đạp cho y một cước, đối phương còn nói: “Nói chung nhờ phúc của cậu mà anh để ý tới tên đó, hắn ‘động tay động chân’ để đổi bạn cùng phòng mà lại không bị tăng hạn tù, cũng không bị phạt, chắc hẳn sau lưng có thỏa thuận cái gì đó với ai, hơn nữa bạn cùng phòng hiện tại của hắn là tên trùm đứng thứ hai trong một vụ buôn lậu, nên anh có hơi hoài nghi.”

Lăng Thần Nam không có nhiều hứng thú với quá trình phá án, suy nghĩ một chút, nói: “Em không biết, có điều chuyện này cũng không hiếm thấy, em chỉ là không hiểu vì sao lại là hắn.”

Lục Bách Chu nói: “Điểm anh để ý không phải cái này, dù sao trong tù có người cảm thấy an ổn, cũng có người tình nguyện vì mạo hiểm để được lực lượng cảnh sát khen ngợi hoặc giảm nhẹ hình phạt, còn hắn, hắn động tay động chân chỉ để đổi bạn cùng phòng… có hơi không cần thiết. Đúng chứ?”

“Nói thật, bên trại giam tụi anh loại càn rỡ này không tính là bạo lực, cho dù có bắt nạt ma mới thì cũng làm trong bóng tối, không như hắn, này học đệ, cậu còn nghe không đấy?”

Lăng Thần Nam trầm mặc rất lâu, gằn từng chữ hỏi: “Anh nói, Thẩm Dần Xuyên, hắn có thể giảm nhẹ mức phạt để sớm ra tù?”

Lục Bách Chu ha ha ha: “Suy đoán, chỉ là suy đoán.”

Lăng Thần Nam hít sâu một hơi, nói: “Có thể làm phiền anh tiếp tục để ý Thẩm Dần Xuyên một chút không?”

Lục Bách Chu nói: “Cái này cậu không nói anh cũng biết, nếu như hắn thực sự là thành phần bạo lực có khuynh hướng phản xã hội, sao anh có thể cho hắn ra tù sớm được.”

Lăng Thần Nam giật giật lông mày, hỏi: “Anh có thể can thiệp?”

Lục Bách Chu nói: “Đương nhiên, lần trước lúc cậu tới không nghe quy trình kiểm tra đánh giá tâm lý phạm nhân trước khi ra tù à.”

Lăng Thần Nam ừ một tiếng, sau đó cảm ơn ý tốt của đối phương vì đã thông báo cho mình biết, anh cúp máy, cầm điện thoại trong tay.

Trời đã tối hẳn, anh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống đèn đường đã sáng, bên dưới người đi qua người đi lại, bước chân bọn họ đều vội vã, tựa hồ như đang vội vàng muốn gặp ai đó.

Anh nhắm mắt lại, thở ra một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, rút điện thoại ra gọi một cú.

“A lô, Bạch Thịnh?” Nghe thấy giọng nói vui vẻ của đối phương, anh cũng không kìm được mà cong cong khóe môi, hỏi: “Có muốn gặp nhau không?”
Bình Luận (0)
Comment