Editor: Tịnh【 Tuần thứ tư · Đêm 】
Qua hơn nửa tiếng sau đó, cuối cùng Bạch Thịnh cũng ngưng khóc, Lăng Thần Nam dần dần thả lỏng cánh tay, nhích cách cậu một chút.
Bạch Thịnh thoạt nhìn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, tuy thở còn hơi nhanh, thế nhưng nét mặt đã khôi phục.
Lăng Thần Nam muốn đứng lên, kết quả chân mỏi nhừ đau buốt, lại ngã ngồi trở lại trên thảm, anh cười khẽ với Bạch Thịnh, nói: “Chân tê luôn rồi.”
Bạch Thịnh theo thói quen hé miệng, thế nhưng trên môi đã bị cậu cắn bị thương. Cậu cũng học bộ dáng Lăng Thần Nam chậm rãi duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng xoa bắp chân.
Một lát sau, Lăng Thần Nam đứng lên, mặc dù chân còn hơi đau, nhưng lúc này anh không có tâm tư để ý đến. Anh đỡ Bạch Thịnh ngồi dậy xong, vươn tay ra nói với cậu: “Giới thiệu lại lần nữa đi.”
Đối phương mới ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt mà nhìn anh, sau đó đưa tay ra cầm tay anh: “Chào bác sĩ, tôi tên là Bạch Thịnh.”
Lăng Thần Nam ngồi xuống đối diện cậu, hỏi: “Thẩm Dần Xuyên là người yêu của cậu sao? Anh ta nhốt cậu?”
Ánh mắt Bạch Thịnh ảm đạm gật đầu.
Lăng Thần Nam nghĩ, nếu vậy thì có thể giải thích được. Các chi tiết nhỏ bọn họ yêu nhau đều là thật, chỉ có điều góc kể là ngược lại. Điều này giải thích được Bạch Thịnh hiểu biết về trang trí nội thất. Giải thích được cậu sợ thuốc an thần. Cũng giải thích được cậu có ấn tượng sâu sắc với mùi đất đêm hôm đó.
Thậm chí… Lăng Thần Nam nhớ lại chi tiết lần đầu tiên hai người gặp nhau —— Cậu nói Bạch Thịnh gọi một ly sữa đậu nành latte, mà người trước mặt này không dung nạp được lactose.
“Cậu tìm đến chuyên gia để giúp đỡ là rất dũng cảm rồi, nhưng tại sao lại lấy tên của hung thủ?” Lăng Thần Nam hỏi. Thấy đối phương không đáp, anh lại hỏi: “Là bởi vì cảm thấy dùng thân phận của mình không nói được sao?”
Bạch Thịnh gật gật đầu, do dự mở miệng: “Thật ra tôi luôn nghĩ, nghĩ, tại sao anh ấy… Vì sao làm chuyện đó, vì sao lại trở thành như thế, một người nóng nảy bạo lực như thế. Tôi cũng nghĩ đến vấn đề là do mình, không cho anh ấy cảm giác an toàn. Lúc mới biết nhau anh ấy không phải thế.”
Không ít người bị hại cũng có tâm thái này, cảm xúc căm phẫn và oán trách không có chỗ phát tiết, lâu dần sẽ bắt đầu tự hỏi liệu thảm kịch đó có phải do lỗi của mình không. Ví dụ như, “Nếu như mình không đi con đường này thì sẽ không bị cướp.”, “Nếu như mình không ra khỏi nhà thì nó cũng không gặp chuyện.” vân vân. Theo lời mấy tuần đầu Bạch Thịnh nói, quả thật là đang tìm cớ cho các hành vi của Thẩm Dần Xuyên.
Lăng Thần Nam kề sát vào một chút, tay đè lên đầu gối, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt của cậu nói: “Bạch Thịnh, cậu là người bị hại, đó không phải lỗi của cậu, đừng tự trách.”
Bạch Thịnh nhìn anh, lại mím chặt môi. Dường như cậu vẫn chưa thích ứng với thân phận mới, tay chân cứng ngắc không biết làm thế nào.
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu được cứu ra hay là tự mình chạy trốn?”
Bạch Thịnh tựa hồ nhận được ánh mắt cổ vũ của anh, mở miệng nói: “Tôi tự chạy trốn, tự mình chạy thoát. Tôi nhớ tới lúc đó thật vất vả khuyên Thẩm Dần Xuyên mở dây xích tay cho tôi. Tôi muốn chờ đến khi anh ấy hoàn toàn thả lỏng cảnh giác thì trốn, nhưng khi đó tôi quá căng thẳng, nói chung… Nói chung anh ấy tóm lấy tôi. Quá trình cụ thể tôi không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ anh ấy dùng thứ gì đó đánh lên đầu tôi nên tôi ngất đi. Sau đó… có lẽ tôi tỉnh lại vào nửa đêm, cũng có lẽ là hừng đông. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy thở không nổi, mở miệng hít một hơi tất cả đều là đất tràn vào trong miệng, rất nhiều nên bị sặc. Sau đó, sau đó tôi bò ra, tôi chạy đến trên đường, tôi…”
Bạch Thịnh run rẩy, cậu cuộn tròn lên đầu gối. Lăng Thần Nam vội vã động viên mà vuốt lưng cậu: “Làm sao vậy, khó chịu sao?”
Bạch Thịnh giấu mặt vào giữa đầu gối, thân hình cao cao cong thành tư thế kỳ lạ, giọng cậu khàn khàn nói: “Đau đầu.”
Lăng Thần Nam thấy cậu thường xuyên chóng mặt hoảng hốt, đoán chừng là di chứng do thời gian dài dùng thuốc an thần, may mà vừa rồi không chích cho cậu.
Anh hơi lui lại, vỗ vỗ vai đối phương khẽ cười nói: “Đừng quá miễn cưỡng, bây giờ vẫn không vội. Hôm nay tâm trạng cậu lên xuống thất thường, cụ thể… tuần sau chúng ta tiếp tục nhé?”
Bạch Thịnh vùi đầu trong đầu gối, khẽ gật. Qua mười giây, cậu rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Thần Nam nói: “Bác sĩ, anh là người tốt.”
Mắt Lăng Thần Nam cong lên: “Vậy sao?”
“Là thật, anh là người tốt!” Bạch Thịnh gấp gáp nói, trong đôi mắt đầy chân thành.
Lăng Thần Nam khẽ mỉm cười, không quá để ý trong lòng—— Trong quá trình trị liệu, bệnh nhân rất dễ dàng bởi vì tin cậy vào bác sĩ mà sinh ra thiện cảm. Loại thiện cảm này chỉ cần không phát triển thành ỷ lại thì rất có ích đối với trị liệu. Anh cười nói: “Cảm thấy tôi tốt thì mời tôi một bữa đi.” Anh nâng cằm ra hiệu Bạch Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời đã tối rồi, lần này vừa đúng lúc.”
Lần ăn cơm này Bạch Thịnh càng im lặng hơn so với dĩ vãng, mà Lăng Thần Nam lại cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác mâu thuẫn trước kia với Bạch Thịnh đều biến mất. Trước mắt anh là một quả thật là một bệnh nhân được giáo dưỡng tốt đang bị tổn thương, bị bẫy, bị giam cầm làm tổn thương, suýt nữa bị giết chết, bị chôn sống.
Lăng Thần Nam rất muốn hỏi cậu Thẩm Dần Xuyên chân chính hiện tại ở đâu, nhưng lại không đành lòng phá hỏng thời khắc bầu không khí yên tĩnh này. Đối phương tỉ mỉ lột vỏ tôm, dáng vẻ đó rất làm người ta thích, Lăng Thần Nam không có cách nào quấy rầy.
Bạch Thịnh khoét đúng nửa dĩa tôm to thì dừng lại, đàng hoàng đặt ngón tay ở mép bàn, giống như con vật nhỏ ngóng trông nhìn lên bàn. Lăng Thần Nam nói: “Cậu ăn đi, gọi cho cậu đó.”
Bạch Thịnh nhíu mày lại: “Anh vẫn chưa ăn mà.”
Lăng Thần Nam cười cười: “Là cậu mời, tôi đi ăn chùa, đương nhiên tôi phải ăn gì đó chứ.” Nhìn đối phương vẫn còn bất mãn, Lăng Thần Nam đưa đũa gắp đi một miếng tôm được Bạch Thịnh bóc xong bỏ vào trong miệng mình.
Thấy cậu trợn mắt lên, Lăng Thần Nam cảm thấy thú vị, lại trộm thêm một miếng thịt tôm trắng mềm nữa.
Bạch Thịnh vội vã bảo vệ cái đĩa: “Anh anh anh không được ăn.”
Lăng Thần Nam cười ha ha. Bạch Thịnh bị anh cười mà đỏ tai.
Một bữa cơm ngắn ngủi mới hơn nửa tiếng, Lăng Thần Nam cảm thấy dường như đối phương đã thả lỏng một chút, trạng thái này là lần đầu tiên của hôm nay. Nhớ lại các dấu hiệu trước đây, Lăng Thần Nam suy đoán có chứng cưỡng bách có thể là Thẩm Dần Xuyên, mà Bạch Thịnh một khi thả lỏng sẽ lộ ra thói quen và tính cách vốn có. Ngày hôm nay bọn họ không hàn huyên lâu như lần trước, dù sao trạng thái Bạch Thịnh không tốt, tinh thần khủng hoảng, Lăng Thần Nam cũng không muốn miễn cưỡng.
Sau khi đi ra khỏi phòng ăn, Lăng Thần Nam trùm áo khoác lên quay đầu lại nhìn cậu. Phát hiện đối phương chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, anh thấy lạ bèn nói: “Cậu không lạnh sao, đi về kiểu gì?”
Bạch Thịnh nói: “Đi bộ.”
Lăng Thần Nam “Hả?” Một tiếng, hỏi: “Cậu ở đâu? Đi bộ ư, trời lạnh lắm.”
Bạch Thịnh ngắm cục đá bên chân anh: “Tôi, bây giờ trạng thái tôi không tốt, không thích hợp lái xe. Phương tiện công cộng nhiều người lắm, tôi không thích.”
Lăng Thần Nam hiểu mà gật đầu, nói: “Lạnh lắm, tôi đưa cậu về.”
Bạch Thịnh suy nghĩ một chút, đồng ý.
Hai người đi bộ xuống hầm phòng khám bệnh lấy xe. Lăng Thần Nam khởi động xe, Bạch Thịnh mở cửa sau ra chui vào, Lăng Thần Nam buồn cười nói: “Cậu đang thuê xe à?”
Bạch Thịnh có chút ngượng ngùng, lại không chắc có phải anh chọc mình không, Lăng Thần Nam còn nói: “Ngồi ở trước đi.”
Thật giống động vật nhỏ tuy rằng là một người lớn, anh nghĩ thầm.
Bạch Thịnh ngoan ngoãn ngồi lên ghế phó lái, dọc đường ít nói mà nhìn ngoài cửa sổ.
Sau khi đưa cậu về nhà, Lăng Thần Nam một mình trở về, dưới đèn đường ngày đông suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hết chương 6