Người Bị Ta Chôn Sống Kia

Chương 9

Editor: Zombie cưỡi Lợn【Tuần thứ sáu – đêm 】

Lần cố vấn này tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ, có thể nói là lần thuận lợi nhất từ khi Bạch Thịnh xuất hiện trong phòng trị liệu của anh. Sau khi thời gian khám và chữa bệnh kết thúc, Bạch Thịnh đứng lên chờ ở cửa, yên lặng nhìn anh thu dọn đồ đạc, sắp xếp các văn kiện trên bàn làm việc lại ngăn nắp, sau đó cầm cây vợt ở góc tường lên, hào hứng đi ra.

Lăng Thần Nam thấy cậu đứng yên, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạch Thịnh chỉ chỉ phía sau anh, Lăng Thần Nam quay đầu lại nhìn áo khoác và túi của mình còn máng trên móc áo, mình thì chỉ mặc một chiếc sơmi mà đã muốn đi ra giữa trời tuyết.

Lăng Thần Nam không để ý chút nào mà cười ha ha hai tiếng, một tay cầm áo khoác, tiện tay dúi vợt vào lòng Bạch Thịnh, vừa mở áo khoác ra mặc lên người vừa đi ra ngoài, bước đi mang theo giò, động tác như một cảnh phim quay chậm.

Đồng nghiệp ló ra đôi mắt: “Bác sĩ tan tầm rồi hả? Lần này sớm thế.”

Lăng Thần Nam cười nói: “Sắp cuối tuần, lần này nhanh một chút để giải tỏa căng thẳng.”

Cô nàng Trịnh nhìn nhìn Bạch Thịnh đi ra theo sau anh đang cầm hai cây vợt, nhíu mày: “Bác sĩ, vụ này không được đâu, chẳng phải anh nên giúp khách hàng giải quyết phiền não sao?”

Lăng Thần Nam trợn mắt, tức giận nhìn cô: “Đừng có nói bậy nói bạ, chơi với tôi là thư giải nhất.” Sau đó quay qua chỗ Bạch Thịnh: “Đừng nghe cổ nói, là do bọn họ không chịu nổi chỗ tốt của tôi thôi.”

Bạch Thịnh biết anh đang nói đùa, nhưng vẫn có hơi luống cuống, cậu vội vã gật gật đầu với cô nàng Trịnh, sải bước đuổi theo Lăng Thần Nam.

Lăng Thần Nam lái xe, hai người cùng tới một sân thể dục, ở đó khá nhiều người, may là bọn họ đã sớm đặt sân trước hai tiếng.

Lăng Thần Nam nóng lòng muốn thử, Bạch Thịnh ở phía sau anh nhỏ giọng gọi “Bác sĩ, bác sĩ”, có thể là do bên trong sân tập ồn ào, tiếng người huyên náo khiến anh không nghe thấy.

Bạch Thịnh hết cách, chỉ có thể vươn tay kéo lấy ống tay áo của anh.

Lăng Thần Nam quay đầu lại: “Hửm? Làm sao rồi?”

Bạch Thịnh nói: “Anh chưa làm nóng người.”

Lăng Thần Nam liền khởi động làm nóng người cùng cậu, Bạch Thịnh tay dài chân dài, khi hoạt động trông rất dễ nhìn, mỗi tư thế bày ra đều như bày một phong cảnh. Lăng Thần Nam học theo động tác của cậu, bất đắc dĩ phát hiện dù có cố gắng khom lưng để tay chạm mũi chân cách mấy thì vẫn còn kém xa.

Anh mang vẻ mặt đau khổ: “Tôi cứ như một lão già vậy.”

Bạch Thịnh quay đầu nhìn anh, nói: “Duỗi thân nhiều sẽ tốt thôi.”

Bạch Thịnh phát cầu trước.

Hai chân cậu đứng một trước một sau, đầu gối hơi cong, giơ cầu lên ngang trước ngực —— lúc này Lăng Thần Nam mới chú ý tới cậu thuận tay trái, cổ tay trái hơi dùng lực, cầu lông liền vang một tiếng êm tai rồi bay lên không thanh.

Lăng Thần Nam vung vợt, kết quả ‘cốp’ một tiếng vang giòn —— cầu nện vào vành ngoài vợt của anh, bay ra ngoài chín mươi độ, văng vào sát vách sân trong.

Lăng Thần Nam: “…”

Anh chạy hai bước kiếm cầu về, sau đó vung tay thảy về phía Bạch Thịnh.

Cầu lại bay lên cao, Bạch Thịnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm quả cầu, lùi hai bước ra đường biên, trong nửa giây đã bày tư thế, chờ cầu hơi hạ thấp thì nhanh chóng vung vợt.

Một cái bóng trắng xẹt qua không trung, Lăng Thần Nam còn chưa kịp giơ tay thì quả cầu đã bay sát qua mặt anh, đập lên sàn nơi cách đường biên nửa mét.

Lăng Thần Nam: “…”

Bạch Thịnh đứng một chỗ vung vợt hai lần vào khoảng không, lắc lắc đầu.

Lăng Thần Nam nghĩ thầm, cậu lắc đầu cái gì! Không hài lòng cái gì!

Anh kiếm cầu về muốn phát cầu, Bạch Thịnh bỗng nhiên nói: “Chờ đã, lúc anh phát cầu phải xoay eo, dùng lực eo, nếu không tốc độ của cầu quá chậm sẽ bị tôi bạt.”

Vậy cậu không thể không bạt tôi sao hả?! Lăng Thần Nam vừa tiếp xúc với cái loại hình vận động này thì chỉ số thông minh lẫn cảm xúc đều cùng nhau tuột giảm, anh cầm cầu nửa ngày, vẫn không cảm nhận được làm sao để xoay eo, cảm thấy mình cứ luôn xoay mông.

Bạch Thịnh nói: “Nhìn tôi” Sau đó chậm làm mẫu hai lần cho anh xem.

Lăng Thần Nam chú ý tới, mấy người chơi cầu lông xung quanh đều đang nhìn anh, nhưng đối phương dường như hoàn toàn không chú ý đến, vẫn nghiêm túc nhìn mình.

Lăng Thần Nam thu hồi tầm mắt, cà cà giày trên đất, tàn nhẫn phát cầu.

Đánh được hơn mười phút, hai người mới nghỉ ngơi, cùng ngồi trên một băng ghế nhựa màu xanh uống nước, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, ngồi chưa được bao lâu mà trên băng ghế đã có một vũng nước nhỏ. Lăng Thần Nam từ trước đến giờ đều có thói quen tự mang theo nước, còn mua cho Bạch Thịnh một chai nước cùng chuối tiêu để bổ sung năng lượng.

Bạch Thịnh sau khi ngồi xuống thì phân tích cho anh nghe nãy giờ đã tiến bộ chỗ nào rồi, chỗ nào thì phải chú ý lại, trong lúc nhất thời Lăng Thần Nam cảm thấy được hướng dẫn như vậy, ba tháng sau mình nhất định có thể báo thù rửa hận, tàn sát đám bạn đồng nghiệp dám xem thường anh kia.

Nghỉ ngơi một lúc, Lăng Thần Nam đứng lên, lắc lắc cái ly nước, nói: “Tôi đi lấy thêm chút nước.” Bạch Thịnh ngửa mặt lên, bé ngoan gật đầu.

Kết quả, lấy nước về, Lăng Thần Nam liền nhìn thấy bên cạnh cậu có hai nữ sinh vây quanh ——mắt cậu hơi mở to, có chút mờ mịt mà mím môi, dáng vẻ chất phác hướng nội hoàn toàn khác với vừa rồi chung cùng mình, lưng thẳng tắp, là biểu hiện căng thẳng của cậu.

Lăng Thần Nam đi tới, nói: “Ha ha, chào.”

Bạch Thịnh nghe thấy tiếng anh, lỗ tai hơi động, như được đại xá, cấp tốc đứng dậy bước đến bên cạnh anh, nữ sinh đang nói chuyện hơi dừng một chút, bảo: “À, vừa nãy thấy anh ấy đánh giỏi quá, nên hỏi anh ấy một chút xem có muốn gia nhập với chúng tôi hay không.”

Nhìn theo phía mà cô gái chỉ, bên kia sân bóng còn có một nam sinh, có lẽ thiếu một người để chơi hai với hai, Lăng Thần Nam bày ra nụ cười thương hiệu chuyên nghiệp, nói: “Vậy thì không được rồi, đây là giáo viên của tôi, các cô cũng thấy tôi đánh tệ thế nào, sao có thể nhẫn tâm cướp giáo viên của tôi chứ?”

Hai nữ sinh đều vui vẻ, nói: “Được rồi được rồi, tụi em không còn gì để nói.”

Đặt ly nước qua một bên, Lăng Thần Nam hỏi: “Tiếp tục không?”

Bạch Thịnh gật gật đầu.

Sau khi cả hai nghỉ ngơi một lần, đến tám giờ thì kết thúc vì cả hai đã đói bụng đến mức ngực muốn dán vào lưng, thu dọn đồ đạc xong, hai người đến phòng thay quần áo, Lăng Thần Nam thấy cậu muốn mặc áo khoác thì vội vã ngăn lại: “Quần áo đã ướt rồi, ra ngoài sẽ lạnh đó.”

Bạch Thịnh suy nghĩ một chút, nói: “Không sao, về nhà rồi tôi thay.”

Lăng Thần Nam hỏi: “Về nhà? Không ăn cơm à? Tôi đói đến chóng mặt rồi.”

Bạch Thịnh do dự nhìn phòng trong một chút, cắn cắn môi dưới, Lăng Thần Nam liền hiểu ra, có thể cậu không muốn tắm ở bên ngoài.

“Vậy tắm nhanh một chút?” Lăng Thần Nam nói: “Bây giờ ít người dùng phòng tắm, hơn nữa tôi có một cái áo thun dự phòng, nếu như cậu không chê.”

Bạch Thịnh trong lúc nhất thời như muốn cười, mà vẻ mặt này chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất.

Lăng Thần Nam chuyên nhìn vẻ mặt người khác để kiếm cơm, lập tức cảnh giác nói: “Sao thế? Cậu cười cái gì.”

“Không có gì.” Bạch Thịnh nói, suy nghĩ hồi lâu thì tìm được từ: “Chẳng qua là cảm thấy… anh chuẩn bị thật đầy đủ, quần áo, vợt, giày, vân vân, tuy là…”

Lăng Thần Nam nghe rõ, cậu là đang cười mình.

“Tuy rằng trình độ tốt.” Cậu nói.

Bạch Thịnh vội vã bổ sung: “Nhưng tiến bộ rất nhanh!”

“Đừng có mà giải thích.” Lăng Thần Nam đương nhiên không hề tức giận, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Vậy có muốn mặc đồ không?”

Có lẽ bây giờ Bạch Thịnh không sợ anh tí nào, nghiêm mặt cũng không sợ, thành thật nói: “Vâng, mặc.”

Lăng Thần Nam đưa gội đầu cho cậu, khoá cửa tủ rồi cùng cậu vào phòng tắm, anh cố gắng hết sức không nhìn Bạch Thịnh quá nhiều, nhưng vẫn dùng dư quang ngắm ngắm thân thể vừa trắng vừa gầy của cậu, cột sống có thể lộ ra thấp thoáng mỗi khi cậu cong lưng, trên da cũng có không ít vết tích nhạt màu, không biết là do ảo giác dưới hơi nước, hay đó thực sự là vết tích của quá khứ.

Hình cậu chưa từng kể ra những thứ này…

Cảm thấy có chút gai mắt, Lăng Thần Nam nhắm mắt lại đứng dưới vòi hoa sen.

Đường phải đi còn rất dài, anh nghĩ, trước khi Thẩm Dần Xuyên ra tù, anh có hai năm để chữa trị cho cậu.

Hết chương 9
Bình Luận (0)
Comment