Chương 51:
Nhưng tất cả các trường quân sự đều trực thuộc Liên Bang, đi đến đâu cũng giống nhau.Nơi nào thật sự, có thể mang đến cho bọn họ một môi trường học đường hoàn mỹ như mộng tưởng?
Hơn thế nữa…
Hạ Mục Chi lại không cam lòng chỉ học ở một ngôi trường bình thường.
Hiện tại điểm xuất phát của cậu quá thấp.Đến mức căn bản không đủ tư cách để người khác chú ý.
Ngoài việc chấp nhận thực tại, dường như Hạ Mục Chi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Muốn thay đổi được tất cả mọi thứ, Hạ Mục Chi càng phải… đứng ở nơi càng cao hơn.
…………
Ngày 7 tháng 6 năm 9205 theo lịch Tinh Nguyên.
Khi thân thể đã hồi phục đến mức có thể đi lại bình thường, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh.
Tần Túc căn cứ vào thông tin ghi trong sổ tay nhập học, biết rằng sau mỗi lần thực chiến kết thúc, trường sẽ tổ chức lễ tổng kết và tuyên dương.
Vì vậy, anh một lần nữa quay lại thế giới truyện tranh trước một ngày.
Anh quan sát phản ứng khác nhau từ trường học, từ người dân đến tầng lớp lãnh đạo Liên Bang xoay quanh sự kiện anh “tử vong”.
Và tiêu tốn 23.976 phút giá trị sinh mệnh để đổi lấy 24 đạo cụ cắt điện dùng một lần.
Ngày mai, tại lễ tổng kết tuyên dương nơi các tân sinh từ khoá 26 cùng tụ hội, anh sẽ “sống lại”.
Ngay trước ngày “sống lại”, để đám người ở Trường quân sự số 4 không dám quên sự tồn tại của anh, chính là lúc thích hợp để tìm chút phiền toái gây khó chịu cho bọn họ.
Kiểu “ngứa nhưng không gãi được”, phải khiến tâm trạng bọn họ bồn chồn đến phát điên.
Sau khi đổi xong đạo cụ, Tần Túc dựa trên bản đồ mình lấy được từ hệ thống từ trước.
Chọn ra những khu vực trọng yếu liên quan đến Trường quân sự số 4 và các cơ sở hoạt động của Liên Bang.
Anh mở đợt tấn công đầu tiên “kéo công tắc nguồn điện”.
Xâm nhập Tinh Võng để hack à? Quá phiền phức.
Chiến lược thương nghiệp cấp cao nhất, thường là giản dị, tự nhiên và không cần động não.
Tần Túc dĩ nhiên biết bọn họ sẽ lập tức chuyển sang dùng nguồn điện dự phòng.
Nhưng điều đó không quan trọng. Mục đích của anh vốn không phải là khiến bọn họ hoàn toàn mất điện.
Mà là: trong vòng 24 tiếng trước khi anh xuất hiện, cứ mỗi giờ kéo một lần áp suất công tắc điện (gây mất điện cục bộ từng đợt).
Dùng cách thức nhẹ nhàng không đau không ngứa để gieo vào lòng bọn họ một sự căng thẳng ngầm: “Tần gia” trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.
Không thể tìm ra được, cảm giác ấy sẽ khiến họ phát điên vì bất lực trước sự kiêu ngạo và ương ngạnh của “Tần gia”.
Làm cho cả Liên Bang lo lắng bất an.
Nói tiếng người là: Giễu cợt.
Dù trong thế giới truyện tranh, “Tần gia” chỉ có mỗi một mình anh.
Anh cũng không thể làm đến mức vượt quá giới hạn, khiến mọi chuyện không thể cứu vãn.
Bởi vì anh còn cần Liên Bang cung cấp quà bồi thường, càng cần tiếp tục ở lại Trường quân sự số 4, cùng nhóm vai chính tiếp tục cọ nhiệt độ và màn ảnh.
Phải tỉnh táo, phải rực rỡ.
Sau khi lên kế hoạch cho 23 giờ cho các đợt “kéo áp” tiếp theo, Tần Túc rời khỏi thế giới truyện tranh, trở về thế giới hiện thực.
Xét theo hướng dư luận hiện tại trên Tinh Võng, thái độ của các học sinh Trường quân sự số 4 đối với anh.
Và lịch trình lễ tổng kết, thì khả năng rất cao mọi người sẽ tự phát mặc một bộ đồ đen để tham dự buổi lễ.
Vậy nên, anh cũng cần chuẩn bị cho mình một bộ trang phục màu đen.
Đây là sự tôn trọng đối với những người đã mất đi sinh mệnh.
Dựa theo nghi thức lễ tang quy cách cao cấp trong thế giới truyện tranh, anh đến vì từng người người chết, chuẩn bị đất bùn thuần màu đen.
Đặt bên cạnh người đã khuất.Đó là lời chúc “yên nghỉ” và mong ước tốt đẹp dành cho họ.
Người chết thì không thể sống lại. Anh cũng không mạnh đến mức có thể ngăn chặn mọi cái chết. Đây là điều duy nhất mà anh có thể làm vì họ.
Sau khi tạo ra phiền toái nhỏ, Tần Túc lặng lẽ rời đi.
Ngay lúc đó, sự cố cúp điện bao trùm toàn bộ các khu vực bị anh đánh dấu chỉ trong chớp mắt.
Hàng loạt dãy nhà công vụ, nhà hành chính xếp san sát nhau, nối tiếp kéo dài về phía trước, hướng thẳng đến tổng bộ Liên Bang.
Nơi đang diễn ra hội nghị Liên tinh cầu quan trọng thì ngay khoảnh khắc đó, “bụp” một tiếng.
Cả phòng hội nghị chìm vào bóng tối đến mức giơ tay không thấy ngón.
Mặc dù bóng tối không kéo dài quá ba giây, hệ thống nguồn năng lượng dự phòng lập tức khởi động và ánh sáng được khôi phục.
Nhưng cảnh tượng “trăm năm khó gặp” này, vẫn khiến những nhân viên đóng quân từ các tinh cầu khác, đang tham dự hội nghị phải chấn động trong thoáng chốc.
Bởi vì họ phát hiện, nơi họ đang ngồi cũng đồng thời xảy ra tình huống giống hệt tổng bộ Liên Bang.
Khi Tinh Võng được kết nối trở lại, tất cả nhân viên từ các tinh cầu đều nhìn thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của đồng nghiệp mình trên màn hình.
Sau một khoảnh khắc sững người, những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên liên tiếp:
“Vừa rồi là cái gì vậy?”
“Cái dấu hiệu đó… là cúp điện?!”
“Đang giỡn à?”
“Đúng rồi, sao có thể đồng loạt cúp điện toàn bộ các tinh cầu như vậy được chứ?!”
……
Không lâu sau đó, mọi người đều nhìn thấy thông báo hiển thị trên quang não, gương mặt ai nấy đều trở nên đặc sắc đến khó tin:
“Là cúp điện thật…”
“Hơn nữa, chỉ những điểm làm việc của chúng ta bị mất điện, còn những nơi khác hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì hết.”
“......”
Khi sự thật dần sáng tỏ, bầu không khí trong phòng họp trở nên nặng nề đến mức nghẹt thở.
Những người tham dự từ các tinh cầu khác cũng đều lâm vào trạng thái trầm mặc như cái chết.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người cất tiếng:
“Có nội gián.”
Câu nói ấy lập tức nhận được sự đồng tình của hơn nửa số người có mặt. Không kiềm chế được sự phẫn nộ, họ đồng loạt lên tiếng:
“Phải điều tra! Nhất định phải điều tra! Bắt được tên nội gián này!”
“Nhưng nếu là nội gián mà chỉ gây cúp điện thì... chẳng phải cũng quá kỳ lạ sao?”
Chỉ một câu, cả phòng họp lại rơi vào yên lặng.
Họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng quá trình điều tra thì tuyệt đối không vì thế mà bị đình chỉ.
Dù sao thì cúp điện cũng chỉ là một nhạc đệm nhỏ.Không thể ảnh hưởng đến toàn cục hội nghị vẫn tiếp tục.
Cho đến một giờ sau, đợt cúp điện mới lại tiếp tục xảy ra lần nữa.
Trên màn hình quang não của từng người, đều hiển thị thông báo: phạm vi bị ảnh hưởng chỉ nằm trong các địa điểm làm việc ở các tinh cầu thuộc Liên Bang và Trường quân sự số 4.