……………
Các học sinh không nhìn thấy rõ, nhưng Kasil đang đứng đối diện hàng đầu lại quan sát rất kỹ càng.
Cô thản nhiên nhìn chằm chằm gương mặt Tần Túc.Đôi mắt đảo qua đảo lại, nhưng vẫn không tìm được biểu cảm mà mình mong muốn.
“……”
Tần Túc vẫn bình thản nhìn thẳng phía trước, làm như không hề để ý đến ánh mắt nóng bỏng của Kasil.
Nhưng thật ra, muốn giả vờ không phát giác cũng khó.
Nhìn Tần Túc chằm chằm một lúc, Kasil khẽ thở dài chân thành nói:
“Tần Túc, em có muốn thử học theo các lớp trưởng khác không?”
Tần Túc ngoài mặt chỉ nhàn nhạt đáp lại:
“... Có thể.”
Trong lòng anh thì lại thầm nghĩ: Thật ra không cần học theo. Trong lòng anh đã sớm hơn bọn họ một bước, nghĩ tới chuyện ‘mưu quyền soán vị’ rồi.”
Không ai biết đằng sau gương mặt hờ hững, vẻ ngoài bình tĩnh, lại là một trái tim luôn toan tính, tranh giành.
“Tần Túc à, em nói chuyện cười cũng nhạt nhẽo quá đấy.”
Kasil lắc đầu, đầy tiếc nuối.
Trong đôi mắt đen không gợn sóng của Tần Túc, chẳng hề có chút khát vọng quyền lực
Tất cả chỉ như mặt hồ phẳng lặng. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy qua loa, sao có thể là thật lòng.
Các học sinh khác cũng dựa vào giọng điệu bình thản của Tần Túc để phán đoán.Rồi đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Kasil.
Tần Túc: “……”
Anh rõ ràng rất nghiêm túc mà! (Edit: hahaaha)
Không thể nói ra, anh đành chọn im lặng.
Trong mắt Kasil, sự im lặng ấy chính là cam chịu.
Nghĩ đến việc sắp làm, khóe môi Kasil bất giác nhếch lên, muốn kìm nén cũng chẳng nổi.
Tần Túc: “……”
Bình thường anh làm chuyện xấu cũng chẳng thèm giấu giếm, khóe môi cũng nhếch cong lên y hệt.
“Khụ khụ...”
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của học sinh, Kasil vội đưa tay xoa khóe miệng, lấy lại dáng vẻ đứng đắn.
Ánh mắt nghiêm nghị, Kasil tuyên bố hùng hồn:
“Các em thân mến, để bồi dưỡng sự ăn ý giữa các học sinh với nhau, với tư cách là giáo viên của các em, cô vừa đưa ra một quyết định vô cùng vĩ đại…”
“Tần Túc, từ hôm nay trở đi trong tiết huấn luyện thể năng cơ bản, buổi sáng sẽ do cô phụ trách, còn buổi chiều... sẽ thuộc về em!”
Học sinh ban 6: “!”
Sau vài giây sững sờ ngắn ngủi, ban 6 vui mừng ra mặt.
“A a a, cô Kasil, cô thật sự quá tuyệt vời!”
“Đúng là quyết định vĩ đại”
……
“Bình tĩnh, bình tĩnh.Đây chỉ là thao tác bình thường thôi.Không có gì đáng nói.”
Lời thì nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt Kasil lại căn bản không hề che giấu.
Nếu đổi là người khác, cô nhất định sẽ thành thật làm theo quy định trường bọn họ.
Buổi chiều trước khi giao quyền chỉ huy sẽ tự mình huấn luyện một tiếng.
Nhưng lớp trưởng là Tần Túc… cô hận không thể đem cả buổi sáng giao hết quyền chỉ huy cho Tần Túc.
Dù sao một giáo viên như cô, chương trình dạy cơ bản trong vòng một tháng đầu gần như đã xong.
Những phần sau chủ yếu chỉ là củng cố.
Vậy thì chẳng bằng để Tần Túc trực tiếp dẫn dắt. Bởi lẽ về sau, chính Tần Túc mới là người thực sự có thể cùng các học sinh xông pha chiến trường.
Cũng là người bọn họ sẽ phải giao cả tính mạng vào tay để chỉ huy.
“......!”
Trong dự tính của Tần Túc, Kasil sẽ làm đúng quy trình, sau một giờ mới giao “quyền chỉ huy” cho anh.
Ai ngờ, cô lại ra bài trái ngược.
Kinh ngạc ập tới bất ngờ, Tần Túc nhân lúc các bạn học đang hoan hô vì Kasil, mà nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Nhìn các bạn học đang vui mừng… trong lòng anh chỉ lặng lẽ thắp cho bọn họ một cây nến.
Hy vọng về sau, bọn họ vẫn còn cười được.
Đợi mọi người ổn định trở lại ánh mắt hướng về phía mình, Tần Túc giữ gương mặt bình thản, giọng điềm tĩnh nói:
“Được.”
“Đến đây đi.”
Kasil mỉm cười, bước sang trái một bước, đưa tay chỉ vào vị trí cũ của mình:
“Cô sẽ tuyệt đối không can thiệp.”
“Cảm ơn cô.”
Vì giữ hình tượng, Tần Túc chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt, nhưng thực tế đây là lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
Âm thanh của Kasil vốn không nhỏ, trong cùng một sân huấn luyện, gần như toàn bộ giáo viên và học sinh đều nghe thấy.
Các giáo viên khác nhìn thấy Kasil thản nhiên “phủi tay chưởng quầy*”, liếc nhìn nhau.
(Phủi tay chưởng quầy*: có thể hiểu là hành động "phủi tay" với việc làm chưởng quầy . Nó mô tả hành động của người quản lý, chức vụ hoặc chủ doanh nghiệp trốn tránh trách nhiệm, không làm việc hoặc chỉ ra lệnh mà không tham gia vào công việc thực tế.Có thể còn dùng để ám chỉ việc không quan tâm đến hậu quả của mình.)
Tần Túc ưu tú rõ như ban ngày, việc Kasil làm thế này hoàn toàn chẳng thành vấn đề. Ngược lại, ánh mắt của học sinh lớp mình nhìn về phía Tần Túc còn tràn đầy sùng bái.
Nếu như bọn họ cũng sớm buông tay, học sinh lớp họ liệu có thể học hỏi được thêm điều gì từ Tần Túc hay không?
Mang theo sự chờ mong, các giáo viên trong cùng sân huấn luyện cũng đồng loạt phất tay, đưa ra quyết định giống hệt Kasil.
Trong khoảnh khắc, cả một sân huấn luyện rộng lớn lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Giáo viên ban 7 cũng nói những lời tương tự, chỉ là ngữ khí chẳng hề mang theo sự chờ mong như các giáo viên khác.
Tần Túc lẳng lặng chờ tiếng hoan hô lắng xuống. Khi bốn phía khôi phục lại sự yên tĩnh nhất định, anh mặt không biểu cảm quét mắt nhìn toàn bộ học sinh ban 6.
Cả lớp đồng loạt căng thẳng, thấp thỏm chờ đợi.
Giọng nói trầm ổn của Tần Túc vang lên:
“Dùng tốc độ nhanh nhất chạy 3.000 mét, sau đó tập hợp lại ở đây.”