……
Sắc mặt Hạ Ôn Viễn từ xanh tím chuyển sang trắng bệch, cả người bị Tần Túc bóp cổ giơ lên cao.
Hai chân vô lực quẫy đạp trong không trung. Trong miệng Hạ Ôn Viễn vẫn phát ra tiếng kêu hấp hối giãy giụa.
Ánh mắt nhìn về phía Tần Túc, từ đầu là phẫn nộ ai oán, dần dần chỉ còn tuyệt vọng.
“Các người cứu… cứu mạng…”
“Khụ khụ…”
“Hô… hô…”
……
Sợ hãi đến nghẹt thở quét qua toàn thân Hạ Ôn Viễn, mỗi một giây như thể trải qua nửa đời người.
Không biết đã bị dày vò bao lâu, ý thức Hạ Ôn Viễn dần mờ mịt, hai chân quẫy loạn cũng chậm lại.
Trên bờ vực lý trí còn sót lại đôi chút Hạ Ôn Viễn nảy sinh ra một ý định điên rồ: muốn phóng thích tin tức tố của mình.
Nhưng Hạ Ôn Viễn hiểu rõ, tin tức tố của cậu ta căn bản không thể dụ dỗ được Tần Túc.
Từ khoá huấn luyện đầu tiên điều này đã được chứng minh, cho dù lúc đó không ai có thể đoán được cấp bậc tin tức tố Alpha của Tần Túc.
Cả khi cậu ta cố tình phóng thích tin tức tố trong kỳ ph*t t*nh, Tần Túc cũng chưa từng bị mê hoặc một lần nào.
Hiện tại sử dụng tin tức tố, tám chín phần cậu ta sẽ chỉ nhận về kết cục bi thảm: quỳ gối nát vụn dưới tay Tần Túc.
Hạ Ôn Viễn chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Tần Túc… một người rõ ràng có được cấp bậc tuyệt đối nghiền ép, không kiêng dè liền đạt được tất cả, có thể hủy diệt bất cứ ai.
Vậy mà lại bị cậu ta ép phải… “gánh” thêm trách nhiệm đối với một đám tiện dân, điều này vốn dĩ đã ngoài ý muốn.
Bất kể loại ý thức trách nhiệm này xuất phát từ chân tâm của Tần Túc hay chỉ là giả vờ.
Thì ngay trước mặt công chúng, Tần Túc cũng sẽ không làm ra hành động giết người.
Trong lòng Hạ Ôn Viễn tự giễu.
Không ngờ có một ngày chính mình lại phải dựa vào “đạo đức giả” mà Tần Túc được giáo dục từ nhỏ, mới có thể thoát chết trong ngang tấc.
Lúc này, cậu ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
“Cút.”
Giọng Tần Túc trầm thấp. Đột nhiên năm ngón tay mở ra buông cổ Hạ Ôn Viễn.
“Bịch—”
Tần Túc thu tay, thả rũ bên người.
Thân thể Hạ Ôn Viễn nặng nề ngã xuống sàn nhà bóng loáng như gương, vang lên âm thanh trầm đục.
“Khụ khụ khụ…”
Luồng không khí tràn vào, khiến kẻ vừa thoát chết như Hạ Ôn Viễn hoảng hốt đưa tay ôm lấy cổ mình.
Vừa ho vừa tham lam hít thở từng ngụm lớn.
Cảnh cáo kết thúc.
Tần Túc không thèm để ý tới Hạ Ôn Viễn đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu ánh mắt chuyển sang toàn bộ học sinh ban 7.
Khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Tần Túc, hơi thở của ban 7 đồng loạt ngưng lại.
Bọn họ nghe thấy giọng Tần Túc hờ hững vang lên:
“Trong tình huống đặc thù, lớp trưởng là ai không quan trọng. Quan trọng là người đó phải có thực lực.”
Tần Túc nghiêm nghị nhắc nhở.
Làn đạn bàn tán rằng: Hạ Ôn Viễn vốn không quan tâm sống chết của bọn họ.
Theo quy tắc trường học, trừ phi lớp trưởng trong nhiệm kỳ mắc phải sai lầm nghiêm trọng.Nếu không thì chẳng thể dễ dàng gì bị phế bỏ.
Có lẽ từ nay về sau, Hạ Ôn Viễn sẽ không còn dám mù quáng áp đặt hình thức huấn luyện theo anh nữa.
So với việc tiếp tục để Hạ Ôn Viễn lãng phí thời gian.
Ngồi trên một con thuyền không người cầm lái, chẳng bằng bọn họ nên tìm ra một con đường khác.
Lời đã nói hết, “cái đuôi nhỏ” cũng đã giải quyết xong.
Tần Túc không nhiều lời nữa.
Cũng chẳng đợi ban 7 kịp hoàn hồn, anh đã xoay người dứt khoát rời đi.
Bỏ mặc tiếng ho dữ dội rung trời của Hạ Ôn Viễn phía sau.
Nhìn theo bóng dáng lạnh lẽo của Tần Túc biến mất ngay trước mắt.Ban 7 trong đầu vẫn vang vọng câu nói mà Tần Túc đặc biệt dành cho bọn họ.
Không ai rảnh quan tâm tới Hạ Ôn Viễn dưới đất, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Ngại có mặt Hạ Ôn Viễn, bọn họ đành kìm nén không bàn tán. Nhưng nhìn trong mắt nhau, tất cả đều ý nghĩ tương thông:
Tần Túc chưa từng làm việc gì vô nghĩa.
Lần này hành động và lời nhắc nhở của Tần Túc, nhất định ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt.
Dọc theo đường đi, rõ ràng còn có những phòng mô phỏng thực chiến khác.Nhưng Hạ Ôn Viễn làm như không thấy, nhất quyết bám theo Tần Túc.
Rõ ràng Tần Túc đi đến đâu.Thì Hạ Ôn Viễn dẫn bọn họ đến đó, hoàn toàn không có sai lệch.
Tần Túc phát hiện, nhưng không hề ‘giận chó đánh mèo’ lên người bọn họ.
Thậm chí còn cố ý nhắc nhở, làm cho bọn họ bị Hạ Ôn Viễn “thương” mà trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
“Khụ khụ khụ…”
Hoàn hồn lại, Hạ Ôn Viễn rút tay khỏi cổ mình, rốt cuộc cũng có thời gian hồi tưởng lại mấy câu nói vừa nghe khi đang ho khan.
Ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm theo hướng Tần Túc rời đi.