Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 214

……………

Giọng Acebor u oán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Trương Minh Lãng trên giao diện quang não.

Trương Minh Lãng ho khan: “Khụ khụ... Nói thật là tôi cũng không biết.”

Hiệu trưởng Acebor: “Thầy làm chủ nhiệm lớp như thế à…?”

Trương Minh Lãng chuyển từ diễn đàn sang bảng điều khiển nội bộ.Nơi hiển thị thời gian thực số lượng trùng bị tiêu diệt của lớp mình.

Đích xác là Abia đom đóm.

Ông thở phào một hơi, đại khái đoán được hiệu trưởng muốn nói gì, liền cắt ngang:

“Hiệu trưởng, ông chỉ cần nói thẳng. Đàm Abia đom đóm quanh điểm quá độ 1699, có phải đã bị ban 6 tiêu diệt sạch rồi không?”

Acebor: “......”

Đúng là bị giết sạch, không sót một con nào.

Trương Minh Lãng bình thản nói tiếp:

“Nhưng trường học cũng đâu có quy định: không được tiêu diệt Trùng mục tiêu bên ngoài phạm vi nhiệm vụ.”

Acebor im lặng vài giây, rồi lại lên tiếng:

“Lời này đúng là không sai... nhưng ý tôi là …Tôi nghi ngờ Tần Túc tích cực đến mức này.Là đang lợi dụng học sinh trường chúng ta để thực hiện mục đích riêng nào đó.”

Làm gì có ai rảnh mà vô duyên vô cớ tự gia tăng khối lượng công việc cho bản thân? 

Hành động này hoàn toàn trái với tư duy của người bình thường.

Hơn nữa, theo số lượng Trùng bị tiêu diệt tăng lên.Số sao đánh giá thực chiến và phần thưởng tinh tệ cấp cho ban 6 cũng sẽ tăng theo.

“Thầy Trương, với tác phong hành sự của Tần Túc.Thầy nghĩ thử xem, học sinh các ban khác sẽ nhìn nhận thế nào đây?”

Trường học lần này đúng là kiếm được không ít tiền.So với những lần thực chiến trước còn nhiều hơn gấp mấy lần. 

Nhờ đó, phần lợi nhuận của bọn họ cũng được phân chia nhiều hơn đôi chút.

Chỉ là sự cố “nhận lỗi” với Tần Túc trước đó. Nhà trường đã phải bồi thường không ít.

Nếu Tần Túc chỉ một mình “nhận lỗi” thì còn được.Nhưng đằng này còn kéo theo cả đám học sinh ban 6.

Hiệu trưởng Acebor nghi ngờ Tần Túc cố ý.

Nhưng ông ta lại chẳng có chứng cứ nào trong tay.Chỉ có thể tìm tới Trương Minh Lãng nói bóng nói gió.

Sau một hồi im lặng, Trương Minh Lãng rốt cuộc không nhịn được nữa:

“...... Ông thật là xấu xa.”

May mà trong trường, ông có học sinh địa vị cao hơn cả hiệu trưởng.Nếu không, những lời này ông thật không dám nói.

Acebor bị nghẹn lại.

Trương Minh Lãng giả vờ như không thấy sắc mặt u ám của hiệu trưởng, trên màn hình quang não thản nhiên nói tiếp:

“Tần Túc là kiểu người như vậy sao?”

“Đừng dùng mấy suy nghĩ bẩn thỉu của các ông để suy đoán người khác! Tần Túc là đứa trẻ có phẩm hạnh và ý chí kiên cường.Tâm ông nghĩ thế, thật dơ bẩn.”

“Tần Túc chỉ là một đứa trẻ thôi.Có thể làm được gì chứ? Có thể có ý đồ gì sao? Tất cả chẳng qua là vì muốn tiêu diệt thêm nhiều Trùng tộc mà thôi.”

Không giống người nào đó, lấy danh nghĩa lý tưởng tiêu diệt Trùng tộc để che giấu lòng tham.

Rồi dần dần biến lý tưởng ấy thành một cuộc làm ăn sinh lời.

Chỉ cần Trùng tộc vẫn sinh sôi không ngừng, Liên Bang sẽ mãi mãi cần đến bọn họ.

Dĩ nhiên, nước quá trong thì không có cá.Trong số bọn họ ai cũng không sạch sẽ.

Chẳng qua mỗi người “bẩn” theo một cách khác nhau mà thôi.

Hiệu trưởng: “......”

Chẳng lẽ thật sự là ông ta đã ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử*’?

(“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử” (Dĩ tiểu nhân chi tâm, độ quân tử chi phúc): thường được dùng để chỉ việc lấy bụng dạ hẹp hòi của kẻ tiểu nhân mà suy đoán tấm lòng cao thượng của người quân tử. Nhưng nguyên ban đầu câu thành ngữ này lại nằm trong một lời khuyên, có hàm ý khác. Câu thành ngữ này vốn có ý nhún nhường khiêm tốn.)

Nhưng mà...

Thầy Trương nói mấy lời này mà mặt vẫn không đỏ lên à?

Tần Túc có thể làm ra rất nhiều chuyện.Nhưng hiện tại ông ta vẫn chưa có bằng chứng mà thôi.

“Tóm lại”

Trương Minh Lãng bình thản đáp, không buồn đón lấy lời của hiệu trưởng

“Mặc kệ các người vì mục đích gì muốn ngăn cản Tần Túc.Thì lần này cũng đừng kéo tôi vào nữa.”

Lần trước, đã khiến ông đứng ngồi không yên suốt một thời gian dài.

Người già rồi, gan cũng nhỏ. Dù Tần Túc vẫn giữ thái độ lễ phép.Không có nghĩa là ông dám giẫm lại vết xe đổ.

Quỷ mới biết, lần sau Tần Túc có còn nương tay hay không.            

“Cứ vậy đi. Tạm biệt.”

Không đợi Acebor kịp phản ứng, Trương Minh Lãng chủ động ngắt kết nối.

Màn hình tối lại, khuôn mặt hiệu trưởng biến mất khỏi tầm mắt.Ông mở lại diễn đàn, chậm rãi xem từng đoạn video.

Những hành động tưởng chừng nguy hiểm liều lĩnh.Qua tay Tần Túc lại thành phương thức lãng mạn hoa lệ như vậy.

Đừng nói học sinh các ban khác, ngay cả chủ nhiệm lớp như ông.Cũng không khỏi thầm ngưỡng mộ đám học trò ban 6 của mình.

Điều đó càng chứng minh rằng chỉ có Tần Túc, người từng đối mặt với Trùng tộc vô số lần.

Mới có thể vừa thành thạo, vừa tự nhiên làm được như vậy .

Xem hết video, Trương Minh Lãng bất ngờ nhận ra mình đang cười.

Ông không biết tương lai của ban 6 sẽ ra sao.Nhưng ngay lúc này đây, dưới sự dẫn dắt của Tần Túc bọn họ đang thật sự tỏa sáng.

Thuần khiết và mạnh mẽ, không vướng chút tạp niệm nào.

Bình Luận (0)
Comment