——
Điểm quá độ 1699.
Dù đã hẹn tập hợp lúc 9 giờ, nhưng học sinh ban 6 vừa trải qua một đêm ngủ đông đầy phấn khích.
Lại dậy sớm hơn dự tính rất nhiều.
Chưa đến 9 giờ, khu vực tập trung rộng lớn quanh điểm quá độ đã chật kín người.
Từng tốp hai, tốp ba đứng tụ lại thành nhóm.
Lần đầu tiên đặt chân đến khu vực này, bọn họ từng háo hức trước khung cảnh sao trời xa hoa.
Nhưng giờ thì khác rồi. Bọn họ không còn là những học sinh ngây ngô ngày đầu nữa.
Giờ đây, thứ khiến họ háo hức không phải là cảnh đẹp.Mà là mong chờ xem, Tần Túc có tiếp tục dẫn dắt họ vây quét toàn bộ Trùng tộc như lần trước hay không?
Điểm dừng chân xa hoa, tráng lệ giờ đã mất hết sức hấp dẫn
Không thể mang về, cũng chẳng thể giữ lại, chỉ có thể ngắm nhìn.
So với điều đó, họ càng muốn được cùng Tần Túc tiêu diệt nhiều Trùng hơn.Thu về nhiều tinh tệ hơn.
Cùng nhau trải qua những trận chiến đáng nhớ, mà người khác không bao giờ có được.
“Mọi người, buổi sáng tốt lành! Ngủ ngon chứ?”
“Mới nghĩ đến mấy người khác chắc đang ghen tị phát sốt vì chúng ta.Tôi ngủ ngon quá trời!”
“Ha ha ha, quả nhiên làm chuyện khiến người khác hâm mộ là vui nhất! Nhưng mà... có ai thấy trong không khí có mùi gì hơi kỳ không?”
Sáng sớm, nhiệt độ chưa cao. Một vài học sinh tháo mũ giáp, hít thử không khí.Lập tức nhăn mặt ghét bỏ.
“Thật sự có mùi... là cái gì vậy...”
Antony vừa gỡ mũ giáp, vừa lên tiếng.Mhưng chưa kịp nói hết câu, thì cảm giác lạnh buốt từ phía sau khiến cậu ta giật mình.
Linh cảm không lành khiến Antony lập tức xoay người lại.
Tần Túc đang đứng ở cửa khoang phía đuôi phi thuyền.Một tay cầm mũ giáp, ánh mắt sắc bén đảo qua từng học sinh đang tụ tập trên đài quan sát.
Chỉ cần ánh nhìn ấy lướt qua, cả đám lập tức câm nín.
Antony cũng như những người khác, vội vàng ngừng mọi động tác.Đứng thẳng người, dù thời gian còn chưa đến 9 giờ.
Không khí im phăng phắc.
Ánh mắt của mọi người hướng về phía Tần Túc.Anh cất giọng:
“Chào buổi sáng.”
Có người thoạt nhìn như vừa mới tỉnh, nhưng thực ra cả đêm chẳng hề chợp mắt.Chỉ quanh quẩn trong phòng, đi tới đi lui vì hồi hộp.
Trước khi ra ngoài, anh tắm rửa một lượt để rửa trôi mùi thuốc bám đầy người.
Hiếm khi vào buổi sáng anh xuất hiện trước mặt bạn học.Tần Túc biết rõ mình tất nhiên sẽ khác bọn họ.
Để tạo phong cách riêng, trước khi ra ngoài anh bóp nát một viên bom khí lạnh.
Cố ý không dùng miếng dán ngăn cách tin tức tố Alpha.Đồng thời bày ra dáng vẻ “sắc lạnh”.
Anh tự mình “dọn đường” cho các bạn học suy đoán theo hướng “buổi sáng anh không xuất hiện là vì liên quan đến tin tức tố”.
Vừa bước ra chỉ trong chớp mắt, anh đã thành công thu hút toàn bộ ánh nhìn của các bạn học, đổ dồn lên người mình hiệu quả không tệ.
Cái lạnh thấu người xuất hiện giữa sa mạc nóng rực lại càng nổi bật.
Học sinh ban 6 cảm nhận rõ ràng đây là cái lạnh đi kèm với tin tức tố của Tần Túc.
“Lớp trưởng, buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành!”
......
Những lời chào vang lên liên tiếp từ khắp các nhóm.
Tần Túc không đội mũ giáp, nên mọi người đều thấy rõ sau gáy anh không dán miếng cách trở tin tức tố.
Hiện tại không phải trong kỳ dễ cảm của Tần Túc.Chỉ có khí tức lạnh lẽo mà không có mùi tin tức tố.
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi: cái rét buốt này chính là một phần tin tức tố của Tần Túc.
Rốt cuộc tin tức tố của Tần Túc còn có thể áp chế cả Trùng tộc.Sao lại không độc đáo cho được.
Trong môi trường nhiệt độ cao, đến gần một người không dùng miếng dán mà toàn thân tỏa lạnh như Tần Túc, thật là dễ chịu.
Chính những trải nghiệm đã qua, khiến học sinh ban 6 không dám bắt chước như vậy.
Hiếm khi buổi sáng được thấy lớp trưởng.Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Túc, ngoài niềm phấn khích còn có cả sự kính sợ thận trọng.
Tần Túc làm như không thấy ánh mắt của mọi người.Trong lòng lặng lẽ bấm tính thời gian bom khí lạnh mất hiệu lực.
“Đúng 9 giờ, tập hợp.”
Tần Túc nhàn nhạt hạ lệnh, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo sức nặng, ai cũng không dám chần chừ.
Từ khoang thuyền bước ra, anh tiến về phía các bạn học, động tác thuần thục.
Một tay dán miếng ngăn cách tin tức tố Alpha lên sau gáy.Tay kia lưu loát đội mũ giáp lên đầu.
“Rõ!”
Ngay khoảnh khắc Tần Túc dán miếng ngăn cách lên, luồng khí lạnh quanh anh tan biến.
Các học sinh ban 6 rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi.
Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không kiềm được kích động.Ánh mắt lấp lánh, tiếng đáp cũng vô thức cao hơn hẳn.
Tần Túc đã quá quen với kiểu nửa phấn khích, nửa kiềm nén của mọi người không còn để tâm.
Khi hàng ngũ đã ổn định, anh kết nối hệ thống quang não.Âm thầm quan sát từng cơ hội dù nhỏ nhất.
Trong ánh nhìn sùng bái của các học sinh, Tần Túc vẫn bình thản nói chuyện, cố tình kéo thời gian đến đúng 9 giờ 6 phút.
Thời điểm vừa đến, anh dứt khoát nắm lấy thời gian ‘cát lợi’:
“Lên chiến hạm, theo sau tôi.”
“Rõ!”
9 giờ 6 phút, toàn bộ học sinh ban 6 dưới sự chỉ huy của Tần Túc đồng loạt rời khỏi điểm quá độ 1699.
Đi đến nơi nào.Tần Túc không nói.Nhưng chỉ cần đi theo Tần Túc, họ tin tưởng tuyệt đối.
——
Cùng thời gian ấy, tại ban 7.
Sau khi tập hợp, mệnh lệnh đầu tiên của Hạ Ôn Viễn được đưa ra, nhắm thẳng vào Khâu Vĩnh Ngôn.
“Khâu Vĩnh Ngôn, từ giờ đi theo tôi.”
‘Rốt cuộc cũng đến rồi.‘
Giữa trán Khâu Vĩnh Ngôn khẽ giật, trong đầu dồn dập hiện lên những cảnh báo mơ hồ từ quang não.
Cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.