……………
【Túc Bảo thật sự… tôi khóc mất thôi!】
【Hoàn mỹ đến mức này, ai mà không động lòng cơ chứ?!】
【@Hạ Ôn Viễn】
【Không nha, sao lại tag cái tên tâm thần đó vào! Định phá cảm xúc của người ta hả?】
【(ánh mắt vô tội) Ơ… mấy người vừa hỏi ai không động lòng kia mà?】
【Một màn thật bình yên quá đỗi xinh đẹp.】
……
Tần Túc: “……”
Xin lỗi, đúng là phí công mọi người nhiệt tình như vậy.Anh chỉ là bị bắt phải nhúc nhích một chút mà thôi.
Quang minh chính đại tìm cái cớ, Tần Túc cố gắng đè nén kích động muốn chạy đi rèn luyện, chậm rãi bước quanh khu vực.
Các học sinh ban 6 hiểu rất rõ, bắt bản thân nằm yên.Nén sự kích động và mệt mỏi, mạnh mẽ ép mình đi ngủ.
Họ cần nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều còn có sức chiến đấu.Để Tần Túc không phải lo lắng cho họ nữa.
Đúng 2 giờ chiều, tuy “tuần tra” nhưng thực chất Tần Túc tranh thủ rèn thể lực, trong lúc đi vòng quanh khu vực chiến hạm.
Anh đánh thức mọi người đang nghỉ ngơi.
“Buổi sáng, thứ tự phân công điều khiển chiến hạm mọi người còn nhớ chứ?”
Ánh mắt sắc bén của Tần Túc quét qua 499 người.
“Nhớ rõ!”
Câu trả lời vang lên, nhịp nhàng, khí thế hừng hực.
Tần Túc yên tâm, lúc này mới tiếp tục nói:
“Chiều nay, toàn bộ đội hình sẽ giữ nguyên như buổi sáng. Không thay đổi.”
“Lớp trưởng.” Antony giơ tay.
“Nói đi.”
Ánh mắt Tần Túc dừng lại trên người Antony.
“Vậy… có cần ngắt kết nối quang não để điều khiển chiến hạm thủ công như buổi sáng không?”
【Vừa nói “toàn bộ giữ nguyên” rồi mà. Antony nghe không hiểu tiếng người à?】
【Đừng trách cậu ấy quá, hỏi để xác nhận cũng đúng mà.】
【Chuẩn rồi. Có thắc mắc thì hỏi, chứ ra chiến trường mà hiểu sai thì khổ cả đội.】
……
Nghiêm túc là điều tốt, nên Tần Túc cũng không nổi giận, chỉ bình thản xác nhận:
“Cần.”
Antony gật đầu:
“Rõ rồi.”
“Mọi người còn có thắc mắc gì không?”
Tần Túc nhìn quanh một lượt.Vì tránh cho các bạn học không dám hỏi, giọng nói anh nhẹ hơn.Không còn cứng rắn như trước.
“Không.”
“Không có.”
……
Xác nhận tất cả đã sẵn sàng, Tần Túc nghiêm nghị ra lệnh:
“Bắt đầu hành động!”
Trong suốt quá trình huấn luyện, anh luôn đảm bảo rằng từng bạn học đều được thực chiến qua vài lần mô phỏng với Cự Phệ Nhuyễn Trùng .
Loại sinh vật này công kích xuất quỷ nhập thần* khó lường trong sa mạc.
(Xuất quỷ nhập thần: biến hoá nhanh chóng, linh hoạt, làm cho đối phương không kịp đối phó.)
Tuy vậy, đối với cuộc chiến sắp tới, anh không quá lo lắng.
So với kinh nghiệm chiến đấu của các bạn học đối với Cự Phệ Nhuyễn Trùng.Anh càng lo lắng về người dân nơi này hơn.
Chỉ trong hai tiếng vừa qua, đã có thêm nhiều nhóm dân địa phương nghe tin mà kéo tới khu vực này.
Đối với cư dân tinh cầu này, thịt Cự Phệ Nhuyễn Trùng vô cùng quý giá.Tự nhiên sẽ phát sinh tránh đoạt, không tránh né khu vực chiến đấu mà có khi càng gần.
Thầy chủ nhiệm từng viết về điều đó trong tác phẩm của mình.
Mà những nhóm học sinh từ trường quân sự chiến đấu với Cự Phệ Nhuyễn Trùng trước đây, cũng đã nhiều lần cảnh báo.
Chỉ cần cư dân địa phương đến quá gần khi quân đội đang tiêu diệt Trùng, tai nạn là điều khó tránh khỏi.
Với bọn họ, chuyện sống cái chết dần trở nên mờ nhạt.
Những lời cảnh báo từ trước gần như chẳng còn tác dụng.
Nếu sự cố chưa thật sự xảy ra, mọi cảnh cáo đều chỉ như gió thoảng bên tai.
Hơn nữa trong lúc chiến đấu, cũng có thể có những con Cự Phệ Nhuyễn Trùng tìm cách thoát ra khỏi vòng vây.
Vô tình gây thương vong cho người đứng ngoài.
Xem ra, trong quá trình vây quyét lần này, Tần Túc chỉ có thể dành một phần sự chú ý để cảnh giác xung quanh, đề phòng tình huống bất ngờ.
Khi anh còn đang suy nghĩ, các học sinh ban 6 đã cùng anh điều khiển chiến hạm tiến thẳng về khu vực tổ Trùng.
Tần Túc dừng suy nghĩ, hạ lệnh:
“Những ai lái chiến hạm một mình.Rời chiến hạm theo tôi xuống dưới.Thu hút sự chú ý của Cự Phệ Nhuyễn Trùng.”
【Mọi chuyện đều làm gương, chưa từng né tránh. Người như vậy ai mà không phục?】
【So với ban 7 bên kia, Hạ Ôn Viễn lại đang cướp đồ ăn của người khác đấy, thật hết nói nổi.】
【Tội cho Khâu Vĩnh Ngôn, xui thật sự…】
……
“Những người còn lại, chú ý quan sát khu vực vách đá. Dưới đó chắc chắn có Trùng.”
Tần Túc hoàn toàn không còn tâm trí để xem làn đạn đang bình luận gì.Toàn bộ sự chú ý của anh tập trung trên người Cự Phệ Nhuyễn Trùng.
Từng tiếng xác nhận vang lên qua kênh liên lạc:“Rõ.”
Những bạn học được Tần Túc tuyển chọn đều có năng lực, phản xạ và kinh nghiệm chiến đấu vượt trội.
Đồng loạt rời chiến hạm, xuống mặt đất theo lệnh.