………………
Đồ tác chiến của bọn họ được trang bị đủ loại vũ khí năng lượng khác nhau.Từng người nắm chắc loại vũ khí mình thuần thục nhất.
Nín thở hết sức chăm chú, nhìn dọc theo những khe rãnh cát quanh vùng tổ Trùng.
Nếu như trước đây, địa hình cát lún khiến họ khó mà di chuyển.
Thì giờ đây, nhờ quá trình huấn luyện lặp lại vô số lần, các học sinh ban 6 đã có thể bước đi nhẹ nhàng.Thậm chí không phát ra chút tiếng động nào.
Năm phút trôi qua.
Trên bề mặt sa mạc đang yên tĩnh bỗng dần phồng lên, từng hạt cát nhỏ trượt xuống hai bên vách khe nứt.
Dựa vào những huấn luyện từ Tần Túc, các học sinh ban 6 liền biết phản ứng mặt đất như thế này, là khi lũ Trùng khổng lồ ngửi thấy hơi thở sinh vật sống.Chúng đang thức tỉnh.
Sàn… sạt… sạt…
Chưa đến một phút sau, những con Cự Phệ Nhuyễn Trùng đang ngủ say dưới lớp cát và trong các hang đá đồng loạt trỗi dậy.
Phá tung mặt đất mà trồi lên.
Trong nháy mắt, khắp các vách đá rung chuyển, cát bụi cuộn lên đầy trời.
“Lên chiến hạm!”
Khi thấy đã dụ dỗ thành công được một phần Cự Phệ Nhuyễn Trùng ẩn dưới lớp cát sâu.Tần Túc lập tức ra lệnh qua kênh liên lạc.
Chiến hạm nhanh chóng rời đi, vùng đất khi nãy vừa hạ cánh đã bị lũ Trùng khổng lồ phá nát.
Giữa cơn bão cát mịt mù, những con Cự Phệ Nhuyễn Trùng khổng lồ đập mạnh cơ thể nặng nề xuống đất.
Chúng há cái miệng rộng, lao thẳng về phía mọi sinh vật còn hơi thở.
Thịch — thịch — thịch!
Từng cú va chạm nặng nề vang vọng, âm thanh thân thể khổng lồ đập vào đất và vách đá hòa lẫn cùng tiếng súng, tiếng pháo nổ đinh tai.
Như Tần Túc đã dự đoán, sau vài phút đầu còn thấp thỏm khi đối mặt với “thực thể sống” khổng lồ.
Các học sinh ban 6 nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phối hợp nhịp nhàng như trong mô phỏng thực chiến.
Từng con Cự Phệ Nhuyễn Trùng bị vô số đạn pháo bắn nát, thân thể chia năm xẻ bảy, ngã rạp trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Mùi máu tanh nồng lan khắp không khí.
Những tiếng động đó hấp dẫn những con Cự Phệ Nhuyễn Trùng khác đang ngủ say dưới lòng đất.
Nửa giờ trôi qua, chiến tuyến ban đầu vốn chỉ giới hạn trong một khu vực nhỏ.Giờ đã bị kéo giãn ra xa hơn, lan rộng không ngừng theo từng đợt truy đuổi và phản kích.
Trong làn không khí đặc sệt mùi máu tanh, cư dân địa phương lúc đầu còn đang đứng ngoài quan sát.Dần bị cơn thèm khát thôi thúc.
Mắt bọn họ dõi theo, rồi vô thức từng bước tiến đến gần hơn.Mà không hay biết rằng… mặt đất dưới chân họ cũng đang bắt đầu chuyển động.
Dưới lớp cát, đàn Cự Phệ Nhuyễn Trùng bị đánh động bởi tiếng ồn và hơi thở sinh vật.Chúng tản ta ra khắp nơi, khiến khu vực nguy hiểm ngày càng mở rộng thêm.
Trong lúc quan sát tình hình bao vây và tiêu diệt của các bạn học. Tần Túc mở kênh liên lạc, trầm giọng nhắc nhở:
“Chú ý khu vực bên cạnh.”
Nghe Tần Túc nói, Hạ Mục Chi cùng mọi người mới giảm bớt sự chú ý khỏi đám Cự Phệ Nhuyễn Trùng.
Lúc này liền nhận ra, những cư dân địa phương vốn đang ở rất xa, chẳng biết từ khi nào đã tiến lại gần hơn.
Phạm vi chiến đấu mở rộng, lũ trùng bỏ chạy tán loạn.
Bởi vì được Tần Túc nhắc nhở, vài con Cự Phệ Nhuyễn Trùng đang lao về hướng đó đã bị pháo năng lượng bắn trúng.
Nổ tung trước khi kịp đến gần khu vực người dân.
Thế nhưng cảnh tượng máu me và xác trùng vỡ vụn trên cát lại khiến một số cư dân không kìm được cám dỗ, bắt đầu tiến lên lục tìm.
Dù bị Tần Túc và các học sinh ban 6 hét lớn cảnh báo, họ vẫn phớt lờ.
Chỉ nhặt gần đó thôi, có thể làm sao được?
Nhiều cư dân nghĩ như vậy, nên từng nhóm một tiếp tục tiến sát hơn.
Nửa giờ trôi qua, biến cố liền xảy ra.
Một con Cự Phệ Nhuyễn Trùng non, chỉ nhỏ bằng cánh tay người lớn nhưng đường kính cũng gần nửa mét.
Đột ngột lao khỏi cồn cát, nhằm thẳng về phía vài cư dân đứng gần nhất.
Liếc thấy cảnh này, mắt Tần Túc lập tức co rúm lại.
Khoảng cách quá gần.Dù anh có dùng loại vũ khí với sức công phá nhỏ nhất.Sóng xung kích vẫn sẽ lan ra.Có thể gây ảnh hưởng đến người xung quanh.
Nói như vậy......
Tần Túc liền phán đoán tình huống, anh vươn tay phải, ngón cái khẽ chạm vào chốt mở trên đùi đồ tác chiến.
Tích! — âm thanh nhỏ vang lên.
Một luồng ánh sáng xanh lướt qua không khí.
Từ hông Tần Túc, một lưỡi chủy thủ* hai đầu hình vòng cung bật ra.Xoáy tròn lao đi, vẽ lên giữa không trung một quỹ đạo hình vòng cung có đường kính hơn nửa mét.
(Chủy thủ: là một loại đoản binh khí.Tức là một loại vũ khí có lưỡi ngắn giống như dao găm.Thường có hai lưỡi sắc, được sử dụng để đánh giáp lá cà hoặc như một loại ám khí trong võ cổ truyền Việt Nam. Lịch sử lâu đời: Chủy thủ đã xuất hiện ở Việt Nam từ thời kỳ Văn hóa Đông Sơn, cho thấy sự hiện diện sớm của loại vũ khí này trong lịch sử.)
Xoẹt!
Chỉ một nhịp chém sắt như chém bùn.Lưỡi đao cắm phập vào thân Cự Phệ Nhuyễn Trùng, xuyên trọn qua lớp da dày.
Một vệt máu đỏ tươi phụt lên theo lưỡi dao, tung tóe trên cát vàng.