Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 222

………………

Trong khi đó, các học sinh ban 6 vẫn đang giao tranh quyết liệt với đám Cự Phệ Nhuyễn Trùng. Cảnh tượng vừa rồi khiến tim họ lặng đi.

Càng thêm tập trung vào trận chiến trước mắt.

Theo từng tiếng “phịch! phịch! phịch!” vang lên nặng nề, thân thể khổng lồ của những con trùng lần lượt ngã xuống.Cát bụi bay mù mịt. 

Trên cơ thể chúng, vô số vết thương bị vũ khí oanh tạc chảy máu không ngừng, lăn chồng chất trên cát vàng.

Cư dân bản địa cũng chỉ biết mong ngóng nuốt nước miếng, cố gắng kìm lại ý muốn tiến lên.

Gần như tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm phía trước mặt, trong mắt tràn đầy thèm khát.

Trường quân đội một tháng tiến hành vây quét một lần.

Lúc này may mắn lại dừng đúng khu vực của bọn họ. Tuy không rõ lý do vì sao đợt vây quét đến sớm gần một tuần.

Nhưng chỉ cần cướp được nhiều thịt trùng là tích đủ điểm.Có thể đổi lấy những vật dụng khác, còn cầm cự được thêm một thời gian dài.

Sau hơn một giờ chiến đấu, những con Cự Phệ Nhuyễn Trùng cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Cuộc vây quét chúng xem như kết thúc.

Chiến sự vừa ngừng, bụi cát vẫn còn bay đầy trời, các cư dân bản địa đã không kìm nổi, mắt đỏ hoe ùa thẳng ra chiến trường.

Họ dìu già dắt trẻ, lao đến nhặt lấy những khối thịt trùng khổng lồ còn nóng hổi, chất vội lên những chiếc xe gỉ sét, cũ kỹ đỗ bên bờ cát. 

Tiếng la hét, tiếng bước chân, tiếng kim loại va chạm vang lên hỗn loạn.

Chưa kịp thở ra một hơi, các học sinh ban 6 nhìn thấy cảnh tượng này người thì như đã quen, người lại chết lặng.

Phân chặt, khuân vác, tranh đoạt…ai nấy đều tất bật, chẳng mảy may liếc về phía bọn họ.Những người vẫn còn đang đứng trên chiến trường.

Khi đến gần, dù người dân đều mặc đồ phòng hộ cũ có phần rách nát, nhưng vẫn có thể thấy rõ thân thể gầy guộc, chỉ còn da bọc xương.

“……”

Nhiều học sinh trong ban 6 bỗng nghẹn lại. Có người cảm thấy xót xa, có người chỉ biết kinh ngạc lặng im.

Sự xa hoa mà họ từng quen thuộc, đối lập dữ dội với cảnh nghèo đói trước mắt.Khiến cả nhóm không ai nói nên lời, chỉ đứng đó nhìn thật lâu.

“Bọn họ… không sợ chết sao?” Antony cau mày, khẽ hỏi.

Rõ ràng, Tần Túc đã dự đoán trước tình huống này.Nếu không cũng đã chẳng dặn dò bọn họ để ý đến những cư dân bản địa còn đủ sức hành động kia.

Tần Túc đối xử công bằng, không chỉ quan tâm đến đồng đội, mà còn để tâm đến sự an toàn của người dân quanh đây.

Sophia khẽ lẩm bẩm:

“Đến khi tồn tại cũng trở thành một kiểu tra tấn, thì mạng sống chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”

Ở nơi thức ăn khan hiếm thế này, so với việc bị đói chết.Thì việc có thể chết trong lúc tranh giành thức ăn, ít ra còn có hi vọng sống sót hơn nhiều.

Tần Túc không nói gì thêm. Nhìn bề ngoài có vẻ đang tập trung thu dọn, phân loại lại vũ khí mình vừa dùng.

Nhưng thực ra ánh mắt anh đang hướng về phía thi thể con Cự Phệ Nhuyễn Trùng to nhất.

Đó là con anh đã tự tay hạ gục.Anh biết rõ nó nằm ở đâu.

Con Trùng ấy vừa to vừa dài, phần thân bị oanh tạc gần như đứt đoạn, máu thịt văng tung tóe. 

Nhưng vì kích thước quá khổng lồ, những cư dân quanh đó không thể xẻ ra được khối thịt đủ nhỏ để khuân vác, nên tạm thời chẳng ai dám lại gần.         

Sau khi xác định rõ mục tiêu, đánh dấu tọa độ và vị trí của Hạ Mục Chi.

Tần Túc nhanh chóng điều khiển chiến hạm, cho nó hạ xuống ngay trước con Cự Phệ Nhuyễn Trùng to nhất kia.

Chiến hạm được dừng lại ở vị trí này, không chỉ để thuận tiện cho anh bước xuống, mà còn giúp che khuất tầm nhìn của phần lớn cư dân bản địa trong truyện tranh.

Anh không “báo trước” hành động của mình.

Bởi nếu nói ra, sợ là lát nữa khi thấy anh cầm trên tay “thanh đao lớn dài 40 mét” các bạn học sẽ bị dọa sợ mà không dám lại gần.

Đến lúc đó, bọn họ sẽ vô thức giữ khoảng cách, chẳng ai dám đứng cạnh anh.

Bộ đồ tác chiến của Tần Túc được trang bị nhiều loại quân đao (vũ khí cận chiến tiêu chuẩn của quân đội) với kích thước khác nhau. 

Khi gắn trên giáp, chúng là một phần lớp phòng hộ ngoài cùng; còn khi tháo rời, có thể tùy ý tổ hợp lại tùy theo mục đích sử dụng.

Vì dự tính sẽ “làm màu” một chút, Tần Túc không vội nhảy xuống đất.

Anh đứng ngay tại vị trí đã tính toán từ trước, động tác thành thạo, từng chút một tháo các thanh quân đao ra khỏi giáp.

Mục đích là để ghép chúng lại thành một thanh đao có chiều dài lớn nhất.Đủ để chém xuyên con Cự Phệ Nhuyễn Trùng khổng lồ trước mắt, tách nó thành tám khối đều nhau.

“Lớp trưởng đang làm gì vậy?” 

Nghe thế, Hạ Mục Chi không trả lời ngay. Ánh mắt cậu di chuyển giữa những cư dân địa phương và Tần Túc.

Rồi dừng lại ở con Cự Phệ Nhuyễn Trùng khổng lồ, to gấp mấy lần chiến hạm của Tần Túc. Vài giây sau, Hạ Mục Chi chậm rãi nói:

“Có lẽ Tần Túc định giúp cư dân phân xác con trùng kia.”

Bình Luận (0)
Comment