Chương 77:
Khâu Vĩnh Ngôn im lặng.
Hạ Ôn Viễn cả ngày hôm nay vẫn như vậy, ghé sát bên tai Khâu Vĩnh Ngôn thì thầm:
“Tần Túc không phải thần tượng của cậu à? Thì ra đều là giả.Đến việc chào hỏi cậu ta, cậu cũng không làm……”
“Lớp trưởng Hạ nói đùa rồi. Tôi chưa từng mơ đến vị trí lớp trưởng. Trong lòng tôi, lớp trưởng thật sự của ban 7 vẫn luôn là cậu, nói như vậy……”
Khâu Vĩnh Ngôn bỗng cắt ngang, đối mặt nhìn Hạ Ôn Viễn hỏi lại:
“Làm lớp trưởng, cậu không phải càng nên đi sao?”
Từ lời nhắc nhở lần trước, khiến mỗi lần Hạ Ôn Viễn đến gần, từng tấc cơ bắp trên người Khâu Vĩnh Ngôn đều căng cứng.
Cố tình hôm nay Hạ Ôn Viễn lại như phát bệnh, đặc biệt “dính người”.
Bề ngoài Khâu Vĩnh Ngôn không biểu lộ chút khó chịu nào.Chỉ sợ Hạ Ôn Viễn lại kiếm chuyện.
Nhưng trong lòng, cứ khi Hạ Ôn Viễn đến gần, Khâu Vĩnh Ngôn lại nâng cảnh giác lên 120%.
Toàn thân phản kháng, phải hết sức kiềm chế mới không xúc động đá bay Hạ Ôn Viễn ra xa.
Khác thường chắc chắn phải có lý do.Khâu Vĩnh Ngôn ý định tiến lên từ trước. Dù sao cậu cũng là Alpha thực lực dẫn đầu trong ban 7.
Nếu Hạ Ôn Viễn đã nói thế, vậy thì bản thân cậu ta cũng đừng mong được yên ổn.
Chỉ cần Hạ Ôn Viễn còn ở bên cạnh, vì an toàn của bản thân, cậu ta sẽ không dùng vũ khí hay chiến hạm để uy h**p các học sinh khác trong lớp rồi bỏ chạy.
Trời xui đất khiến kết quả lại thuận lòng người. Hạ Ôn Viễn cười nhạt:
“Ai nói tôi không đi? Chẳng lẽ tôi trốn sau lưng mấy người mới là lớp trưởng à?”
“?”
Liên tiếp hai câu khiến Khâu Vĩnh Ngôn ngẩn người, hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Hạ Ôn Viễn.
Theo tác phong trước đây, chẳng lẽ không phải cậu ta luôn để người khác rơi vào nguy hiểm.Sau đó bỏ chạy, mặc kệ sống chết bọn họ hay sao?
Hạ Ôn Viễn vỗ vai Khâu Vĩnh Ngôn, nhíu mày rồi rút tay về, sải bước đi qua:
“Đi thôi, mọi người còn đang chờ chúng ta tới cứu đó, Phó lớp trưởng Khâu.”
Khâu Vĩnh Ngôn chắc chẳng nghĩ tới đi. Đối phó loại Alpha kém cỏi, tứ chi phát triển như cậu ta.Hạ Ôn Viễn hoàn toàn tự tin có thể tự mình xoay xở trong hiểm cảnh.
Chữ “Phó” kia là do Hạ Ôn Viễn cố tình gọi.Đã nhắc đi nhắc lại mấy lần trước mặt các học sinh ban 7.
Khâu Vĩnh Ngôn nghe mãi thành quen, đã bớt chói tai.Nhưng khán giả thích xem Khâu Vĩnh Ngôn lại cực kỳ khó chịu.
【 Đm.Muốn b*p ch*t cậu ta quá (khinh thường).】
【 Ha hả, ai đó được “bánh kem nhỏ mềm mại, thơm tho, hồng nhạt” chủ động dán lên người.Có phúc ghê. 】
【 Cảm giác như Khâu Vĩnh Ngôn sắp ‘rớt hố’ rồi. Nói thật, người nào đó chẳng phải là độc sủng của Hạ Mục Chi à.Sao giờ lại dính lên người Khâu Vĩnh Ngôn? Chuẩn bị “bò tường” (tìm người khác)? 】
【 Không phải tôi nói này.Hôm nay hai người đó đi chung suốt? Cứ Khâu Vĩnh Ngôn đi trước, Hạ Ôn Viễn theo sau.Thỉnh thoảng còn ghé sát tai Khâu Vĩnh Ngôn thì thầm to nhỏ.Có phải hơi ái muội quá không? (che miệng cười trộm) 】
【 Là CP (couple) “đan hận tình thù ” à? 】
【 Khâu Vĩnh Ngôn: Diễm phúc này.Tôi nhường, mấy người muốn nhận không? 】
……
Đứng nguyên tại chỗ, Khâu Vĩnh Ngôn nhìn theo bóng lưng Hạ Ôn Viễn.Hoàn toàn không hiểu được nguyên do.
Các bạn học trong lớp đúng là đang chờ hai người họ đến chi viện.Nên Khâu Vĩnh Ngôn không kịp nghĩ nhiều, chỉ đành bước nhanh đuổi theo.
Dưới sự thao tác của Hạ Ôn Viễn, chiến hạm phòng ngự cùng sức chiến đấu cao cấp nhất của ban 7, rốt cuộc cũng dịch chuyển .
Chỉ là tốc độ lại không nhanh.
Nhịp độ này làm Khâu Vĩnh Ngôn vốn không có quyền vượt cấp, nhìn đến phát sốt, lửa giận bốc lên.
“Cậu có thể nhanh hơn được không?”
“Xin lỗi nha,” Hạ Ôn Viễn làm ra vẻ tiếc nuối.
“Tôi cũng muốn lắm.Nhưng tôi chỉ là một Omega năng lực yếu kém.Làm sao mà điều khiển tốc độ nhanh được chứ~”
Hạ Ôn Viễn đã chờ cơ hội hôm nay quá lâu. Khi nói câu đó, cậu ta cố tình không tắt toàn bộ kênh liên lạc.
Để cho giọng mình vang khắp ban 7, ai ai cũng đều nghe thấy.
Hạ Ôn Viễn thích nhất là nhìn cảnh ban 7 hận cậu ta hận đến nghiến răng.Chẳng thể làm được gì.
Lại phải ráng mà nhẫn nhịn, phục tùng mọi mệnh lệnh của cậu ta.
“……” Khâu Vĩnh Ngôn tức đến nổ phổi, mặt xanh mét.
Câu này là lời mà các bạn trong lớp thường nói sau lưng Hạ Ôn Viễn trong lúc huấn luyện.
Trước đây mỗi khi nghe thấy, Hạ Ôn Viễn chỉ tỏ vẻ hờ hững. Nhưng không ngờ, cậu ta đều để trong lòng.Đợi đến hôm nay đáp trả lại tất cả.