…………
【 Thù dai bảo bảo online rồi kìa. Ai ôm đoàn cô lập, diss bảo bảo của tôi lúc trước.Tốt nhất là nhanh chân chạy đi. Nếu không giết.. 】
【 Tôi vốn tưởng Hạ Ôn Viễn còn giả bộ ngoan hiền thêm chút nữa.Ai mà ngờ nhanh vậy đã lộ mặt thật. Trước kia, mấy người như Laris bị cậu ta ám hại vài lần mới nhận ra. 】
【 Tất nhiên cậu ta muốn giả bộ ngây thơ rồi. Không thấy lúc nhập học còn đóng vai “ôn hòa vô hại” sao? Chẳng qua, cậu ta xem thường Tần Túc kết quả là đá trúng “ván sắt”.Nên mới bại lộ bộ mặt thật sớm như vậy thôi. 】
【 Xem ra, nếu không có Tần Túc, Hạ Ôn Viễn không biết còn giả vờ được đến khi nào. Tần Túc oai phong! 】
【 Ha hả, Tần Túc thì có gì tốt? Không chừng cuối cùng chính anh ta mới là người thua cuộc.】
【 Tôi—khụ khụ khụ khụ khụ —— 】
……
Lần này, những học sinh ban 7 bị phân phối đi vây quét Xích Nga đều nghe thấy đoạn đối thoại, qua kênh thông tin liên lạc.
Sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi.
Có người định nói, liền bị ban học bên cạnh nhanh tay che miệng lại.
Ngay sau đó, đối phương dùng quang não hiển thị dòng chữ:
[Nếu để cậu ta nghe thấy, lại làm khó dễ chúng ta nữa.]
Cùng bị nhốt trong hang Xích Nga, nhóm học sinh ban 7 đang trong tình trạng “ không đạn không thức ăn” đều tỏ vẻ đồng ý.
Im lặng giữ miệng.
[Rõ ràng biết bọn mình xông pha ở tuyến đầu.Thế mà còn cố tình phân phối ít vũ khí như vậy. Rõ ràng là muốn chúng ta chết.]
[Thì biết làm sao được? Cả nhóm xung phong này đều do cậu ta cố ý chọn. Ai trong chúng ta điều liên hệ với gia đình. Nếu muốn tiếp tục học, kiếm tinh tệ thì chỉ có cách phục tùng mệnh lệnh thôi.]
Những lời này khiến cả nhóm học sinh ban 7 đang dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn bốn phía.Bầu không khí trầm mặc đến nghẹt thở.
Sau mỗi lần thực chiến, chỉ cần sống sót sẽ được phát tinh tệ dựa trên chiến tích.Cuối kỳ còn được khen thưởng thêm nếu có biểu hiện nổi bật.
Công việc nguy hiểm thì tiền thưởng cũng cao. Nếu thôi học để tìm việc khác, bọn họ sẽ chẳng thể kiếm được nhiều tinh tệ như vậy nữa.
[Cứ đợi thêm chút đi, cậu ta đã nói tự mình đến đây.Chắc sẽ không xảy ra chuyện đâu.]
[Vậy… đến lúc rời khỏi đây.Có thể mang thi thể của Trang Phàm theo được không?]
[...... Xích Nga toàn thân mọc đầy mắt, mỗi con mắt đều là răng. Ai bị nó bao vây sẽ như bị kén tằm nuốt trọn.Trang Phàm... sợ rằng xương cốt cũng chẳng còn.]
Lời tuy tàn nhẫn, nhưng là sự thật.
Trong hang động bóng đêm đen đặc như mực.Hơn mười người lòng căm hận, chóp mũi chua xót.
Xích Nga là loài trùng có vô số đôi mắt và răng.Hành động chậm chạp, thường bay trên không rồi rung cánh rải độc phấn.
Bột phấn làm con mồi trúng độc, tê liệt.Chúng nhân cơ hội đó dùng cánh đầy răng bao vây, xé nát đến khi con mồi chỉ còn những mảnh xương vụn vương vãi.
Đối phó với từng loại Trùng tộc, trường học sẽ phân phát đồ tác chiến khác nhau.
Lần này, bộ đồ họ mang theo có thể cách ly được độc phấn của Xích Nga.
Nói cách khác độ khó của nhiệm vụ này, coi như đã hạ thấp đáng kể.
Chỉ cần tốc độ hành động của họ đủ nhanh, không làm hỏng kế hoạch.Vũ khí và đạn dược đầy đủ, thì việc quét sạch ổ Xích Nga vốn dĩ là chuyện nhẹ nhàng.
Đáng tiếc, bọn họ xui xẻo.
Đồ tác chiến không hiểu vì sao gặp sự cố.Xuất hiện lỗ hổng mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Khi họ phát hiện ra điều bất thường, Xích Nga đã từ trên cao sà xuống, rải độc phấn đầy trời.
Lượng phấn độc, ít nhiều gì cũng đã len vào qua khe hở của đồ tác chiến.Khiến tốc độ hành động của cả đội giảm mạnh.
Nếu dựa theo thể chất ban đầu của bọn họ trong lần thực chiến đầu tiên.Khi trúng độc phấn Xích Nga, bọn họ rất có thể chỉ chạy được vài phút.
Sau đó sẽ bị Xích Nga bắt kịp, ôm lấy và cắn xé.
May mà trước đó, học tập tinh thần của ban 6 trong các đợt huấn luyện.Khiến bọn họ gắng gượng tăng cường luyện tập thêm.Thể lực cũng vì thế mà có tiến bộ.
Nhờ vậy dù đã trúng độc, cơ thể vẫn đủ sức kéo dài thời gian chạy trốn.
Chính vì thế, so với lần thực chiến đầu tiên số người tử vong rất cao.Thì lần này, sau hai ngày chỉ có một người chết.Cũng đã là tiến bộ vượt bậc.
Trang Phàm nếu không xui xẻo dẫm hụt một bước rơi xuống hố.Không thể trèo lên lại, thì cũng sẽ chẳng bị Xích Nga dễ dàng bao vây đến chết.
“Nhà dột còn gặp mưa đêm”.
Hạ Ôn Viễn vì muốn tiết kiệm thể lực cho ban 7, đảm bảo có đủ thời gian nghỉ ngơi.Đã cố ép mọi người đánh suốt bảy ngày.
Đem toàn bộ vũ khí súng đạn chia đều, mỗi người một phần, bất kể ở tuyến đầu hay tuyến sau.