……………
Ánh mắt Hạ Ôn Viễn tối dần đi.Trong tay cậu ta, thanh quân đao trông có vẻ nhỏ, nhưng lực sát thương không hề kém các loại vũ khí nóng.
Hơn nữa, lần này Hạ Ôn Viễn chủ yếu nhằm vào đồ tác chiến của Khâu Vĩnh Ngôn.Chỉ cần đâm mạnh một nhát, lớp bảo hộ phòng độc sẽ bị cắt qua.
Ngay sau đó, lưỡi đao sẽ đâm vào lớp da thịt bên dưới.
Thêm một cú xoay cổ tay, là Hạ Ôn Viễn có thể khuấy nát nội tạng của Khâu Vĩnh Ngôn.
Mộng tưởng tốt đẹp Hạ Ôn Viễn khẽ nuốt nước bọt, nhìn thấy eo của Khâu Vĩnh Ngôn gần trong gang tấc.
Hạ Ôn Viễn nắm chặt quân đao, hung hăng đâm tới….
Nhưng tiếng đâm xuyên da thịt như trong dự đoán lại không vang lên.
Gần như ngay khoảnh khắc mũi đao vừa chạm tới, một luồng lực mạnh mẽ từ bên hông dội ngược lại, lan khắp toàn thân Hạ Ôn Viễn.
“Sao có thể?”
Hạ Ôn Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đầy hoảng hốt của Khâu Vĩnh Ngôn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau chưa đến một giây, cơ thể Hạ Ôn Viễn đã bị hất văng khỏi chiến hạm. (Edit: hú hét…)
Còn Khâu Vĩnh Ngôn sau một ngày dồn nén, ngay khi cảm nhận cơn đau nhói truyền từ thắt lưng.Cuối cùng cũng không kìm được nữa.
Phản xạ cơ thể nhanh hơn lý trí, Khâu Vĩnh Ngôn liền tung một cú đá cực mạnh, đạp Hạ Ôn Viễn bay khỏi chiến hạm.
Lâu ngày sống trong áp lực ngột ngạt từ Hạ Ôn Viễn, cú đá này của Khâu Vĩnh Ngôn dồn hết mười phần sức lực.
Không mang theo bất kỳ tia lý trí nào.Tất cả đều dựa theo bản năng, đan xen nổi uất ức và cảm xúc cá nhân.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến mức không ai kịp phòng bị.
Khi Khâu Vĩnh Ngôn nhận ra mình vừa làm gì.Thân thể theo quán tính xoay người lại đối diện với Hạ Ôn Viễn.
Liền nhìn thấy Hạ Ôn Viễn vẻ mặt khiếp sợ nhìn chính mình.
Thanh quân đao còn dính máu trong tay cậu ta, đồng thời bị đá bay khỏi chiến hạm, rơi thẳng xuống.
Khâu Vĩnh Ngôn: “……”
Không xong rồi!Phản lệnh cấp trên! Đá bay cả lớp trưởng!
【 ……??? 】
【 66666666!!! 】
【 Ha ha ha ha, tên nhóc này biết cách gây chuyện thật đấy! 】
【 Ngỡ ngàng bật ngửa chưa? @ÔnThần 】
【 Khâu Vĩnh Ngôn: Chắc chẳng nghĩ tới đi? Tôi cũng không nghĩ tới luôn (mặt ngốc) 】
【 Ô ô ô, an tâm, không sao đâu... 】
……
Hoàn toàn không ngờ Khâu Vĩnh Ngôn lại phản ứng như vậy.
Khi cơ thể mất trọng lực, Hạ Ôn Viễn rơi vào trạng thái hỗn loạn.Cậu ta nhanh chóng chuyển từ kinh ngạc sang hoảng loạn.
Theo bản năng, Hạ Ôn Viễn không điều khiển chiến hạm.Mà lập tức kích hoạt đồ tác chiến thông qua quang não.Hai chân bật chốt năng lượng, tạo lực ổn định cơ thể.
Không giống đám phế vật đã dùng cạn năng lượng kia.Nguồn năng lượng trong đồ tác chiến vẫn còn đủ để giữ cậu ta lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng xanh từ lòng bàn chân Hạ Ôn Viễn bùng lên.Trong nháy mắt, hai hạt mạch xung pháo phóng tia sáng đánh ngược lên trên.
“Hạ Ôn Viễn lúc trước đã bắn vỡ lớp đá phòng hộ duy nhất của các bạn học.Sau đó còn định dùng dao g**t ch*t mình. Nếu sợ người khác biết được, cậu ta chắc chắn đã khóa toàn bộ quang não và các chức năng ghi hình... Vậy thì bây giờ tất cả đều không còn bằng chứng!”
Nghĩ đến đó, Khâu Vĩnh Ngôn lập tức làm theo.Cũng tắt chế độ ghi hình trên quang não của mình.
Thấy dưới chân Hạ Ôn Viễn sáng lên, Khâu Vĩnh Ngôn biết rõ cậu ta đang chuẩn bị phản công.
Áp lực bị đè nén bấy lâu trong ngực bùng nổ, miệng lưỡi khô khốc, trong đầu giờ chỉ nghĩ:
“Tuyệt đối không thể để cậu ta quay lại! Nếu Hạ Ôn Viễn còn sống mà leo lên được, với những gì cậu ta đã làm.Cả 18 người hôm nay đều sẽ chết ở đây!”
Đôi mắt đỏ ngầu, Khâu Vĩnh Ngôn siết chặt vũ khí, bắn liên tiếp hai luồng sáng thẳng xuống.
“A——!”
Cảm giác mất trọng lực lại lần nữa ập tới.Đau đớn khiến Hạ Ôn Viễn thét lên một tiếng thảm thiết.
Việc đã đến nước này, không còn đường lui. Khâu Vĩnh Ngôn cần thiết phải cướp đoạt quyền điều khiển chiến hạm bằng bất cứ giá nào.
Muốn cướp quyền hạn, ngoài việc trường học bắt buộc bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh của lớp trưởng.
Còn một khả năng khác, chính là nhân lúc “cháy nhà thì đi hôi của”. Tranh đoạt tinh thần lực khi đối phương rơi vào hoảng loạn.
“Gặp kịch liệt công kích sẽ khiến đối phương tinh thần lực sụt mạnh.”
Nghĩ vậy, Khâu Vĩnh Ngôn nghiến răng quyết làm tới cùng.
Dũng khí trước đây chưa từng có bộc phát, Khâu Vĩnh Ngôn liên tiếp phóng ra mấy phát hạt mạch thẳng vào người Hạ Ôn Viễn.
‘Liền kết thúc đi, miễn sao mọi người còn sống!’
Ý niệm này thôi thúc Khâu Vĩnh Ngôn hành động.
【 “Ngầu” không đủ diễn tả sự kinh ngạc của tôi lúc này nữa.Hiện tại Khâu Vĩnh Ngôn đã là thần tượng của tôi】
【 Đỏ cả mắt luôn】
【 Khâu Khâu còn giữ được tỉnh táo không? Thế giới này sao có nhiều kẻ điên giết người đỏ mắt vậy? 】
【 Vì 17 bạn học phía sau, Khâu Khâu phải đánh đổi bằng mọi giá 】
……
“A a a……”
Hạ Ôn Viễn vừa định chiếm quyền điều khiển chiến hạm, nhưng đã không kịp.
Cơn đau dữ dội quét qua người, ép cậu ta bổ nhào xuống mặt đất tạo thành một hố lớn.Nghiêng đầu máu tươi phun tung toé.
Dù mũ giáp vẫn còn nhưng chức năng đã bị tổn hại.
Khi Hạ Ôn Viễn cố tranh quyền điều khiển chiến hạm, cậu ta mới nhận ra tinh thần lực của mình đã suy giảm.
Căn bản không thể tranh đoạt với từng đợt tấn công của Khâu Vĩnh Ngôn gây ra.
Khâu Vĩnh Ngôn giờ đây không còn phục tùng mệnh lệnh “lớp trưởng” mà trường học đã thiết lập.
【 Sự thật chứng minh: kẻ nóng nảy thường hay nhảy tường 】
【 Mẹ nó! Giết …giết..giết!! Dừng tay lại ngay!Không được làm Viễn Viễn bị thương! (lửa giận) (lửa giận) 】(Edit: im..)
【 Thật ra cũng không nên đi quá giới hạn, tất cả là do nóng nổi quá thôi.Nhưng Khâu Vĩnh Ngôn lần này thật sự vượt ranh giới rồi. Hành động của cậu ta đã vi phạm quy định thực chiến.“Phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh lớp trưởng khi khẩn cấp”. Khả năng cao sẽ bị khai trừ. 】
【 Hạ Ôn Viễn hôm nay… sẽ không gục ở đây chứ? Một kẻ bề tôi từng là trợ lực của Ôn Thần, giờ lại gục như thế à… 】