Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh Abo

Chương 255

Chương 82:

Các học sinh ban 6: “?”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi học sinh ban 6 im lặng chẳng nói một lời.Đồng loạt tăng tốc, người sau nối người trước lao về phía Tần Túc.

Tần Túc nhanh chóng rút về phía sau như vậy, khiến bọn họ trong lòng hoang mang rối loạn.

Tần Túc: “……”

Anh chỉ đơn thuần là “làm màu” chút xíu thôi mà. Mọi người đều ở đây, anh cũng đâu định cho nổ bom.Phía trước thật sự không có nguy hiểm.

Thôi thì cũng tốt, vô tình lại giúp bọn họ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.

“Lớp trưởng, sao vậy? Bên đó có phải sắp xảy ra chuyện gì nguy hiểm không?”

Đứng phía sau Tần Túc tương đối an toàn, có người cẩn thận liếc nhìn về vị trí trung tâm nơi Tần Túc vừa đứng lúc nãy dò hỏi.

“Không có.”

Tần Túc chắc chắn sẽ không lừa bọn họ.

Chẳng lẽ dáng vẻ kinh hoảng, thất thố của họ vừa nãy… đều đã bị lớp trưởng đứng phía sau nhìn thấy hết rồi sao?

Ban 6: “……”

A a a, thật là mất mặt quá đi!

Về phương diện dũng khí, bọn họ vẫn còn quá yếu. Các học sinh ban 6 xấu hổ đến mức chỉ dám dời mắt đi chỗ khác, giả vờ ngẩng lên nhìn trời, ngắm đất.

【Đại lão số 1: Tốc độ chẳng qua chỉ nhanh hơn trăm triệu lần thôi, có gì đâu.】

【Không còn cách nào khác.Dù chỉ một hành động nhỏ của đại lão thôi, mọi người cũng đều quen cẩn thận quan sát (che miệng cười trộm).】

【Đây chính là sức ảnh hưởng của đại lão đó (giơ ngón cái).】

【Chủ yếu là Bảo bảo số 1 cũng không ngờ mọi người lại chú ý đến hành động của mình như vậy ha ha ha.】

“Không có nguy hiểm, nhưng có việc.”

Tần Túc mở miệng, phá tan bầu không khí xấu hổ giữa các bạn học.

“Chuyện gì vậy?”

Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị kéo về chủ đề mới.

Tần Túc chưa kịp trả lời thì giọng Raymond đã vang lên trước.

“Cậu ngốc à? Hiện tại bên ngoài đám Lasbit trùng đã bị quét sạch hết rồi.Vậy chỉ còn lại Lasbit trùng vương sinh sôi nảy nở thôi. Lớp trưởng nói có việc, chắc chắn là muốn giết nó chứ còn gì nữa!”

“Oa, Raymond cậu thông minh ghê nha.” Geoffrey ở bên cạnh vỗ tay.

“Chứ sao!” Raymond chống nạnh, đắc ý nói: 

“Tôi chính là binh sĩ do lớp trưởng đích thân huấn luyện đó.”

Sophia: “……”

Sao giọng điệu lại hách dịch thế này… À Raymond nha. Thôi không sao, đầu óc cậu ta đôi khi có chút phát điên.

“Khụ khụ.” 

Hạ Mục Chi khẽ ho một tiếng, cắt ngang màn đấu võ mồm của các bạn học.Ánh mắt nhìn về phía Tần Túc, ra hiệu cho mọi người đừng làm mất thời gian.

Công việc còn lại cũng ít, Tần Túc thật ra không vội. Anh nghe vậy thì thuận thế tiếp lời: 

“Raymond nói đúng.” 

Raymond lập tức ngẩng cao đầu.

Sợ mọi người bị tiếng bom nổ mạnh làm giật mình, Tần Túc lên tiếng nhắc nhở:

“Chuẩn bị tinh thần cho tốt, sắp phát nổ.”

“Rõ!”

“Được!”

……

Anh cho mọi người ba giây để phản ứng.Từ trong mũ giáp có thể thấy rõ ánh mắt của các bạn học đều tập trung nghiêm túc nhìn về khu trung tâm, ai nấy đều đã sẵn sàng vào vị trí.

Tần Túc thu hồi tầm nhìn, không tiếng động kích hoạt bom được đặt sâu trong lòng đất.

Phanh!

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, chấn động cả mặt đất.

Vốn dĩ nơi này đã bị bão cát và những đợt oanh tạc trước đó quét qua.Lớp bụi vàng trên trời còn chưa kịp tan hết, nay lại bị khuấy động mịt mù lên lần nữa.

Cát vàng cuộn lên, tung bay khắp bầu trời.

Nếu không đội mũ giáp và điều chỉnh được tham số cảm biến.Thì căn bản không ai có thể nhìn rõ vật thể giữa tầng bụi dày đặc đang tràn ngập không trung lúc này.

Nhờ có mũ giáp trang bị kính phụ trợ có độ phóng đại cao, ban 6 lúc này không chỉ duy trì được tầm nhìn giữa màn cát vàng cuồn cuộn, tay chẳng nhìn thấy năm ngón.

Mà còn có thể nhìn rõ trong lớp bụi vừa bị nổ tung, nơi những chất lỏng hỗn loạn cùng các mảnh vụn đứt gãy, xen lẫn trong đó vài sinh vật nhỏ non nớt còn đang ngọ nguậy.

Theo giáo trình huấn luyện, giai đoạn này Lasbit trùng vương vẫn chưa kịp trưởng thành, chỉ mới ở trong bụng ấu trùng.

Cát vàng trộn lẫn với chất dịch đục ngầu, tanh nồng, từng mảnh ấu trùng bị xé nát văng khắp nơi.Ban 6 rùng mình, khuôn mặt thoáng nét buồn nôn.

Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng. Mọi người chỉ thầm cảm thấy may mắn vì lớp trưởng đã nhắc trước.Nếu không bây giờ mấy thứ kinh tởm đó chắc đã bắn lên khắp người bọn họ rồi.

Vài giây sau, phần cát vàng bị hất tung lên cao bắt đầu rơi xuống, vang lên từng tiếng “phạch phạch” nặng nề trên mặt đất.

Không khí chỉ còn lại một tầng bụi mịn sương mù mênh mông.

“Các cậu đợi ở đây, tôi lên trước kiểm tra tình hình.”

Giọng Tần Túc trầm ổn, dứt lời liền điều khiển chiến hạm trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn.

Bình Luận (0)
Comment