"Đúng vậy, nếu như mà tôi có vấn đề thì người đầu tiên tôi tìm tới chính là cậu. . .". Ngũ quan của Lôi Đình Ân cũng cực kỳ anh tuấn không kém hơn Doãn Tiêu Trác là bao, so với vẻ lạnh lùng của Doãn Tiêu Trác lại còn thêm mấy phần nho nhã thành thục.
Lúc này, gương mặt tuấn tú của anh ta sát lại gần Doãn Tiêu Trác, khiến cho người nào đó không khỏi rùng mình, lắp bắp nói: "Lão. . . . . . đại. . . . . . , đừng. . . . . . như vậy, tôi. . . . . . Bình thường. . . . . ."
Lôi Đình Ân thấy thế lập tức cười phá lên lui người lại.
Doãn Tiêu Trác thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lại nhảy ra một cái vấn đề khác: "Lão đại, chẳng lẽ cậu. . . . . . Bất lực?". Anh bắn ánh mắt đồng tình lên vị trí nào đó của Lôi Đình Ân, không lý do nào mà nhiều năm như vậy không gần nữ sắc? Vậy chỉ có lời giải thích duy nhất. . . . . .
A, Lão đại thật đáng thương!
Lôi Đình Ân bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo làm người khác đông cứng, Doãn Tiêu Trác đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "A, tôi quên mất, Mặc Toa của Lão đại cậu còn chưa kịp trưởng thành?".
Nhắc tới cái tên này, mặt Lôi Đình Ân càng thêm đưa đám, dường như không muốn nói tiếp nữa, ném cho Doãn Tiêu Trác một túi đồ, rồi cất lời: "Cho cậu, tôi còn có chuyện, đi trước!".
Doãn Tiêu Trác cau mày nhìn theo bóng lưng của Lôi Đình Ân, anh chưa từng thấy vẻ mặt này của Lôi Đình Ân bao giờ, hơn nữa lúc anh nhắc tới cái tên này mới bắt đầu nổi lên biến hóa, chẳng lẽ giữa bọn họ xảy ra vấn đề?
Anh lắc lắc đầu, không thèm nghĩ vấn đề này nữa, vấn đề của bản thân anh còn chưa có đâu vào đâu cả!
Uống xong nửa ly rượu cuối cùng, anh chợt nghĩ đến chuyện mà Dung Tư Lam giao phó cho mình —— mua thức ăn.
Hỏng rồi! Lần này chắc hẳn Đóa Nhi bị đói thảm rồi! Dù sao Lôi Đình Ân cũng đã đưa tiền, phải đến nhà hàng gọi vài món xách về mới được!
Anh tay xách nách mang vui vẻ trở lại nhà họ Dung, thầm nghĩ hôm nay có thể cho Đóa Nhi một bữa đại tiệc! Nhưng, khi vừa móc chìa khóa mở cửa ra, thì bầu không khí khác thường bên trong lại khiến cho anh rụt trở lại, Tư Lam đang xanh mặt ngồi trên ghế sô pha! Còn Đóa Nhi đáng thương đang ngồi ăn mì ở bên cạnh. . . .
Bão táp sắp nổi lên rồi!
Anh lập tức híp mắt cười toét miệng, nói với Đóa Nhi: "Đóa Nhi, mau dẹp mỳ sang một bên? Nhìn xem này! Chú mua cho con bao nhiêu đồ ăn ngon!". Anh xách mấy món mỹ vị đi vào bếp bày ra đĩa bưng ra ngoài.
Đóa Nhi vừa nhìn liền cực kỳ hào hứng nói: "Oa! Tôm hùm ở Hải Cung này! Mẹ, lần trước cha Bối Bối dẫn cậu ấy đi ăn mấy món ngon, lúc đến nhà trẻ liền trưng ra bộ mặt thật chảnh chọe!".
Doãn Tiêu Trác thấy Đóa Nhi thích ăn cũng rất vui vẻ, đáp lời: "Bối Bối có gì đặc biệt hơn người chứ, về sau ngày ngày chú đều dẫn con đi ăn nhé!".
"Có thật không? Chú thật tốt!", Đóa Nhi ôm cổ Doãn Tiêu Trác, hôn một cái lên trên má anh.
"Đóa Nhi! Đây là nụ hôn đầu của con đấy! Làm sao lại tùy tiện tặng cho đại sắc lang này! ?". Tư Lam kéo Đóa Nhi từ trên người Doãn Tiêu Trác xuống , chỉ vào người nào đó mắng to: "Còn anh nữa, đại sắc lang! Thứ nhất, không được tùy tiện dạy con gái tôi học thói được ganh đua so sánh! Thứ hai, không cần mặt dầy như thế! Ngày ngày còn đòi đi Hải Cung? Muốn uống gió Tây Bắc chắc!".
Cô mở túi Doãn Tiêu Trác mang về ra xem, mặt lập tức xanh như tàu lá, giận dữ mắng tiếp: "Đại sắc lang! Anh nên tự hiểu cho rõ! Anh ở nhà tôi ăn uống miễn phí đấy! Nếu như anh muốn ăn tiêu quá trớn như Đại thiếu gia thì mời lập tức rời đi cho!".
Doãn Tiêu Trác giật mình, không biết mình làm sai cái gì, chọc giận người phụ nữ tính nóng như lửa này: "Này, đến tột cùng là cô có ý gì? Động một chút là đuổi tôi đi, đừng quên là chúng ta đã ký kết hợp đồng, nếu cô tùy tiện đuổi tôi đi chính là không vi phạm hợp đồng, phải bồi thường đấy!".
"Anh. . .", Dung Tư Lam lập tức ôm chặt cái túi nói tiếp: "Bồi thường gì chứ! Đại sắc lang, tôi cho anh biết, muốn tiền không có, muốn chết thì được! Còn nữa, anh có biết món này mất cả tháng tiền ăn không? Anh vừa vung tay một lần đã xài hết thì cả tháng này chúng ta ăn bằng cái gì? Nếu ngày nào anh cũng đòi ăn hải sản thì nhà chúng tôi chứa không nổi!".
Doãn Tiêu Trác đối mặt với khí thế hung hăng chất vấn của người nào đó cũng lập tức bùng lửa giận, anh có ý tốt mua cho mẹ con họ một bữa ăn ngon, lại còn bị trách móc thành ra như vậy, quả nhiên coi trọng tiền hơn mạng mà?
Trong thế giới của anh, những mô típ vì tiền bạc cùng với quyền lợi mà đấu đến chết sống quá nhiều, nhân phẩm như vậy, anh vừa căm hận lại vừa khi dễ.
Đột nhiên trong lòng thoáng thất vọng, Euro chính là Euro, bản thân anh làm sao lại có thể động lòng với người như vậy cơ chứ? Anh liền cười khổ đáp: "Được rồi, là tôi sai, hẹn gặp lại! Về bữa hải sản ngày hôm nay xem như là tôi mời Đóa Nhi , tiền thức ăn trả lại cho cô, còn nữa, tôi đã trú ngụ ở đây lâu như vậy, cũng nên trả chút phí sinh hoạt!".
Anh móc ví ra, cũng không buồn đếm, rút hết toàn bộ tiền bên trong, đặt lên bàn, đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng trong lòng không khỏi có chút ngậm ngùi. Anh lại thầm cười bản thân, nhớ tới việc mình lao ra khỏi khu nhà cao cấp của nhà họ Doãn cũng không hề đắn đo, phân vân như lúc này, thật là gặp quỷ mà!
"Chú à!", Đóa Nhi chợt gọi anh lại, đặt bàn tay mềm mại vào trong lòng bàn tay của anh.
"Đóa Nhi, thật xin lỗi, lần này chú phải đi thật rồi! Có chuyện thì cứ gọi vào số điện thoại này tìm chú nhé!". Anh viết số di động của mình lên một tờ quảng cáo rồi đưa cho Đóa Nhi.
Đôi mắt to trong trẻo của Đóa Nhi lập tức tràn ngập nước mắt, nhưng cô bé lại không biết có nên giữ chú ấy lại hay không. Mẹ cô bé dường như rất không thích chú ấy mà cô bé lại không muốn làm cho mẹ không vui.
Ngay sau đó cô bé liền chạy thẳng vào phòng, cầm một cái túi ra ngoài: "Chú à, đây là quần áo hôm nay mẹ cháu vừa mua cho chú, một mình chú ở bên ngoài phải sống cho tốt!".
Mắt của Doãn Tiêu Trác cũng nóng lên, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với anh những lời thân thiết như vậy. Trong lòng bỗng chua xót, chỉ cười một tiếng, vừa định ngồi xổm xuống trò chuyện với Đóa Nhi, lại bị Dung Tư Lam nhanh tay cướp lại cái túi: "Ai nói cái này mua cho tên đại sắc lang kia! Mẹ là mua cho chú Trịnh ở bên cạnh đấy!".
"Mẹ. . . . . ." Đóa Nhi cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn dẩu ra, nước mắt vòng quanh, cố gắng kìm chế không để cho chúng rơi xuống.
Doãn Tiêu Trác không đành lòng, nhưng thật sự rất bất mãn với thái độ của Dung Tư Lam. Anh thấy rất khó hiểu, dường như trong ấn tượng của anh, không có người phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của mình, nhưng Dung Tư Lam này lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn tỏ ra chán ghét anh nữa? A, cũng có thể tiền chính là thứ người phụ nữ này thích nhất!