Trở lại bệnh viện, Tổ Nhi đang trong phòng bệnh, Đóa Nhi mặc một bộ váy công chúa vòng tới vòng lui.
“Đóa Nhi, mua váy mới?” Doãn Tiêu Trác nhìn ánh mắt con bé, tràn đầy yêu thương.
Đóa Nhi nghe giọng anh, lập tức quay đầu lại, trong đôi mắt lóe ra tia hưng phấn, “Cha, cha biết không? Chú Lãnh muốn kết hôn với chị Duy Nhất, mời con làm hoa đồng! Cha, cha xem trang phục hoa đồng có xinh đẹp không?”
Doãn Tiêu Trác ôm lấy con bé, “Xinh đẹp, con gái của cha, dĩ nhiên xinh đẹp!”
Tổ Nhi cười ha hả đi đến, ôm Đóa Nhi sửa sang lại viền đăng ten, “Đúng
vậy, cha Đóa Nhi là đại soái ca, mẹ Đóa Nhi là đại mỹ nữ, sao Đóa Nhi
lại không xinh đẹp?”
Doãn Tiêu Trác sững sờ, không tự chủ nhìn về phía Dung Tư Lam, vẻ mặt Tư Lam lại cứng ngắc, cái gì cũng không nhìn ra...
Hôn lễ của Lãnh Ngạn và Duy Nhất được tổ chức tại giáo đường vào mấy ngày sau.
Hôn lễ đều do Doãn Tiêu Trác chuẩn bị, đơn giản, thánh khiết.
Trong giáo đường trang trí đầy hoa bách hợp, mềm mại mát mẻ, Duy Nhất nói là ý tứ trăm năm hòa hợp.
Theo tiếng piano tấu vang khúc quân hành hôn lễ, Duy Nhất khoác tay ông cụ
đi về phía đầu kia của thảm đỏ, Đóa Nhi nâng vạt váy cho Duy Nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn cười cẩn thận, trang nghiêm thi hành nhiệm vụ này của cô
bé.
Đầu kia của thảm đỏ, Lãnh Ngạn mặc một bộ tuxedo màu trắng,
trước ngực cài hoa bách hợp, một bộ đồ màu trắng làm nổi bật khuôn mặt
vàng vọt càng lộ vẻ bệnh hoạn, nhưng thần thái sáng láng trong mắt lại
giống như ngày trước.
Doãn Tiêu Trác nhìn Duy Nhất rưng rưng mỉm
cười, bước từng bước về phía anh, nhìn ông cụ tự tay giao Duy Nhất cho
Lãnh Ngạn, nhìn Duy Nhất và Lãnh Ngạn tuyên thệ trước mặt cha xứ, đau
đớn trong lòng như thủy triều dâng cao.
Chẳng lẽ hạnh phúc và tình yêu thật sự trên thế gian này chỉ là cảnh tượng huyền ảo thôi sao?
Đeo nhẫn cưới cho nhau, cha xứ tuyên bố, “Chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”
Thời gian dừng lại vào khoảnh khắc này, Lãnh Ngạn ngơ ngác nhìn Duy Nhất
không nhúc nhích. Xảy ra chuyện ngoài dự đoán của Doãn Tiêu Trác, Duy
Nhất lại nhón chân lên chủ động hôn Lãnh Ngạn...
Mọi người đều kinh ngạc, cũng không ai lên tiếng.
Nụ hôn này, để cho mọi người lã chã rơi lệ, Tư Lam càng khóc ngã vào trong ngực Doãn Tiêu Trác.
Đêm dài đằng đẵng, nhưng với Duy Nhất và Lãnh Ngạn lại tiếc như vàng. Sau
khi hôn lễ kết thúc, mọi người tự giác để lại
thời gian có hạn cho cô dâu chú rể, ai đi đường nấy.
Sau khi Dung Tư Lam và ba người trở lại bệnh viện, cô vẫn không ngừng rơi lệ.
Doãn Tiêu Trác thu xếp xong cho Đóa Nhi, đến gần bên ôm lấy cô, dịu dàng
nói, “Lam nhi, Lãnh Ngạn và Duy Nhất bị khó khăn như vậy mà chưa từng
buông xuôi, chúng ta rõ ràng còn sống, tại sao không cho mình cơ hội
đây? Lam nhi, còn sống chính là còn hy vọng!”
Tư Lam ôm chặt hông anh, khóc lớn, “Tiêu, thật sự rất khổ sở, hiện giờ cái gì em cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy khổ sở, khổ sở vì Duy Nhất và Lãnh Ngạn, Tiêu,
chúng ta cùng cầu nguyện cho Lãnh Ngạn sẽ không chết, có được không?
Nào, chúng ta cùng quỳ xuống, để cho Thượng đế nghe được tiếng lòng của
chúng ta, cầu nguyện cho Lãnh Ngạn bình an, cầu nguyện cho Đóa Nhi bình
an!”
Cô cầm tay anh, đến bên cửa sổ quỳ xuống, “Quỳ xuống đi, chúng ta nhất định phải thành kính!”
“Được! Cho tới bây giờ Doãn Tiêu Trác vẫn không tin Thượng đế, nhưng nếu cầu
nguyện Thượng đế có thể để cho Lãnh Ngạn và Đóa Nhi khỏe lại, anh nguyện ý tin tưởng! Anh muốn để cho Thượng đế nghe được giọng nói của anh:
nguyện cho tất cả mọi người hạnh phúc!
Đảo mắt đã qua hơn một tháng, bệnh tình Đóa Nhi cần tế bào phù hợp cấp bách, chỉ mong lần này có thể phù hộ Tổ Nhi mang bầu.
Doãn Tiêu Trác đang định liên lạc với Tổ Nhi, hỏi
tình huống một chút, điện thoại di động lại vang lên trước.
Nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Doãn Tiêu Diệp.
“Anh cả, làm thế nào? Tĩnh Tuyền bị té, bụng rất đau.” GiọngDoãn Tiêu Diệp nghe rất lo âu.
Doãn Tiêu Trác cũng hoảng hốt, “Vậy còn không gọi điện thoại cho bệnh viện?
Gọi điện thoại cho anh trước có tác dụng không?” Có lúc anh thật sự cáu
người em trai này, lớn như vậy, gặp chuyện lại loạn, quả thật không biết cậu ta lăn lộn thành sao như thế nào.
“Em đã ở bệnh viện, Tĩnh Lam cũng đi vào!” Doãn Tiêu Diệp bướng bỉnh nói một câu.
Doãn Tiêu Trác vừa giận vừa tức, “Chú có thể nói tử tế được không? Làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng Tĩnh Tuyền...”
“Không phải, anh cả, một mình em chờ ở bên ngoài, thật sự lo lắng, rất sợ. Cho nên gọi điện thoại cho anh!”
Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, đúng là cậu em trai chưa trưởng thành!
“Được, anh tới đây, là bệnh viện Ái Bội sao?” Em dâu sinh con, anh nên đi xem một chút.
“Đúng, anh nhanh lên một chút!” Doãn Tiêu Diệp cúp điện thoại, đi tới đi lui trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật.
Khoảng sau một giờ, Doãn Tiêu Trác đã tới ngoài phòng sinh, thấy Tĩnh Tuyền
còn chưa ra ngoài, nên nói với Doãn Tiêu Diệp, “Chú chờ một chút, anh đi tìm bác sỹ hỏi tình huống.” Anh cũng tiện thể tìm hiểu chuyện Tổ Nhi có bầu.
Lúc đi đến khúc quanh hàng lang phòng làm việc của bác sỹ,
hai bóng đen chợt lóe lên, truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ, hình như còn
nhắc tới tên anh, anh không khỏi nghiêm túc lắng nghe.
“An Ny, tớ làm vậy có được không? Chỉ cần cậu không nói, cũng không ai biết!” Nghe giọng nóihình như là Tổ Nhi.
“Không được,” Người tên An Ny trả lời, “Sao cậu không nói chân tướng cho tớ biết, cậu coi tớ là gì?”
“An Ny, tớ không cố ý! Không phải chính tớ cũng không xác định sao!” Giọng
Tổ Nhi rất hồi hộp, “An Ny, chính vì tớ sợ hãi nên mới không dám sinh ở
bên kia!”
“Vậy cậu muốn nói cho tớ biết để làm cái gì? Đây là chuyện lớn liên quan đến sinh mệnh!” An Ny hơi nóng nảy.
“Suỵt, cậu nhỏ tiếng một chút!” Tổ Nhi chặn giọng nói của cô, “Cậu muốn toàn
thế giới đều nghe thấy sao? Cậu qua đây, tớ khẽ nói cho cậu nghe.”
Sau một lúc rỉ tai, An Ny kêu lên, “Tổ Nhi, cậu điên rồi! Tớ không thể! Tớ còn muốn tiếp tục làm nghề bác sỹ của tớ!”
“Rốt cuộc cậu có phải là bạn không?” Hình như Tổ Nhi sắp khóc lên, “Tớ đã
nói với cậu, lần này, cho dù như thế nào, tớ cũng sẽ không rời khỏi
Tiêu, cho nên tớ muốn nghĩ hết đủ mọi cách!”