Người điều khiển
chương trình vừa dứt lời, một cô bé mặc váy công chúa màu trắng như
tuyết sôi nổi chạy lên, trong tay giơ ra một tờ chi phiếu cho người điều khiển chương trình.
Người điều khiển chương trình tiếp nhận và
xem xét, sợ hãi kêu, “Là chi phiếu mười triệu! Là vị nhân sĩ nào từ
thiện đây? Để tôi xem chữ ký! À, thì ra là Lãnh Ngạn tiên sinh!”
Trong ghế danh dự, Lãnh Ngạn sau khi khỏi bệnh còn hết sức tiều tụy, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, cầm tay Duy Nhất ở bên cạnh.
“Cám ơn Lãnh Ngạn tiên sinh khảng khái quyên tiền, có thể nói vài lời với
chúng ta không?” Người điều khiển chương trình phát hiện ra anh trong
đám người.
Công chúa nhỏ bên cạnh người điều khiển chương trình
sớm cầm lấy microphone cướp lời, “Cha đẹp trai nói cháu là người phát
ngôn của cha!”
Công chúa nhỏ này dĩ nhiên là Đóa Nhi! Sau khi
phẫu thuật thành công, cô bé thông minh hoạt bát như xưa, hơn nữa còn
nhận Lãnh Ngạn làm cha nuôi, nói cho oai cha đẹp trai, điểm này khiến
Doãn Tiêu Trác ăn không ít dấm chua, Lãnh Ngạn đẹp trai sao? Không cảm
thấy à? Chính mình đẹp trai hơn một chút mà!
Mà Lãnh Ngạn, hớn hở đáp ứng đề nghị của Đóa Nhi. Đứa bé! Anh thật sự muốn một đứa bé!
Anh không phải người thích nổi tiếng, ít chụp ảnh trước mặt người khác, cho nên, ngay cả quyên tiền cũng an phận để cho Đóa Nhi đi nộp, nhưng rốt
cuộc do ánh mắt người điều khiển chương trình quá tốt? Hay anh quá thu
hút người khác? Mới chỉ liếc một cái đã bị phát hiện rồi!
Nhưng mà, cô nhóc Đóa Nhi này thật lanh lợi, phản ứng nhanh chóng!
“Các ông các bà, chú dì, cháu biết rõ cha đẹp trai muốn nói gì. Cha nghĩ
đúng lắm, người thân nhà mình ở chung một chỗ là vui vẻ nhất, cho nên,
cha mới quyên tiền, muốn trợ giúp những bạn nhỏ bị bệnh nhưng không có
tiền điều trị, để cho các bạn khỏe mạnh vui vẻ sống cùng cha mẹ.”
Bé ngẫm nghĩ, sau lại nói, “Bản thân cháu còn muốn nói với các bạn nhỏ bị
ngã bệnh phải nằm viện, ngã bệnh, đau lắm, nhưng chúng ta nhất định phải kiên cường, bởi vì cha mẹ nhìn thấy chúng ta khóc, cha mẹ sẽ đau lòng,
nếu như không trị hết, sẽ khó chịu không sống nổi, cha mẹ yêu chúng ta,
chúng ta không nên để cho cha mẹ đau lòng! Cố gắng lên!”
Những
lời này, do Lãnh Ngạn nói với cô bé khi ở trên sân thượng bệnh viện,
trong lòng cô bé, không nhớ rõ nguyên văn dieendaanleequuydonn Lãnh Ngạn nói là gì, chỉ dùng ngôn ngữ của bản thân biểu đạt ra, nhưng mà đã đủ
để cảm động mọi người, tiếng vỗ tay giống như thủy triều, sóng sau cao
hơn sóng trước.
Vì vậy, bữa tiệc này biến thành một bữa tiệc
quyên tiền từ thiện, mọi người ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều quyên tiền
vào trong hòm trước mặt người điều khiển chương trình.
Một bàn
tay trắng trẻo ngọc ngà xuất hiện trước mặt người điều khiển chương
trình, đầu ngón tay đang kẹp một tờ chi phiếu gấp gọn.
Người điều khiển chương trình theo tay nhìn lên, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt xinh đẹp.
“Xin hỏi, cô là...” Người điều khiển chương trình ngẫm nghĩ cô là ai, mặc dù tấm chi phiếu này gập vào, nhưng nhìn xuyên qua nét bút hằn lên giấy
cũng có thể thấy rất nhiều số “0”, chắc số lượng không nhỏ.
Cô gái cười xấu hổ, không khí náo nhiệt chung quanh mọi người trở nên lạnh lẽo, người tới chính là Lâm Tổ Nhi.
Tổ Nhi nhìn về phía Doãn Tiêu Trác, “Xin lỗi, mạo muội quấy rầy, bởi vì
thông báo cho dù là quen thuộc hay xa lạ, cũng có thể tham gia bữa tiệc, cho nên tôi mới dám đi vào.”
Sắc mặt của Doãn Tiêu Trác rất khó coi, Dung Tư Lam liều mạng kéo ống tay áo anh, mới ngăn cản được lửa giận của anh.
Tư Lam nháymắt, ý bảo buổi tiệc tiếp tục tiến hành, cô cùng Doãn Tiêu Trác, Tổ Nhi vào phòng.
Mới vừa đóng cửa lại, lửa giận của Doãn Tiêu Trác lập tức bộc phát, “Lam
nhi, em đang làm cái gì vậy? Không sai, tối nay ai cũng có thể đến,
nhưng mà, người phụ nữ này không thể!”
Dung Tư Lam cười dịu dàng
với anh, “Tiêu, đừng nóng giận. Em chỉ suy nghĩ cho Đóa Nhi. Đóa Nhi nhỏ như vậy, thuần khiết như vậy, nếu như người?
Tiêu, số mạng của em và Đóa Nhi rất giống nhau, anh có thể trải nghiệm
tâm tình này sao? Em muốn để Đóa Nhi sống trong hoàn cảnh yêu thương lớn lên, không hy vọng thứ xấu xa gì đó làm tổn thương lòng con bé, anh có
hiểu hay không?”
“Tiêu, Tư Lam, hai người không cần khẩn trương, tôi... Thật ra tới nói lời từ biệt.” Tổ Nhi bỗng nhiên nói.
“Nói lời từ biệt?” Dung Tư Lam kinh ngạc, “Cô phải đi sao?”
“Đúng!” Tổ Nhi cười khổ, “Tôi phải đi, máy bay ngày mai, đi Mỹ, có lẽ... Cũng
sẽ không quay lại nữa, hôm nay tôi tới từ biệt hai người, nhìn Đóa Nhi,
đồng thời cũng chúc hai người hạnh phúc!”
“Có cần thiết vậy
không? Chẳng lẽ cô từ bỏ Đóa Nhi?” Mặc dù Dung Tư Lam hận người phụ nữ
này vô tình vô nghĩa, nhưng mà, nói thế nào cô ta cũng là mẹ ruột của
Đóa Nhi.
“Không bỏ được thì thế nào? Không nỡ nhiều lắm.” Ánh mắt Tổ Nhi hơi ngừng lại trên người Doãn Tiêu Trác, “Nhưng mà, cuối cùng
tôi hiểu rõ, có một số việc sẽ thay đổi, có vài thứ cũng vĩnh viễn không thuộc về mình, muốn oán chỉ có thể oán bản thân không hiểu được quý
trọng, đến khi biết quý trọng nó thì đã không kịp rồi. Chỉ có điều, phải trả một cái giá lớn quá, quá lớn!”
“Thật ra, Tổ Nhi, không cần
giữ mối quan hệ ở thế đối lập như vậy, ở trong lòng Đóa Nhi, hình tượng
của cô cũng không hư hại, cô vẫn là mẹ của con bé!” Dung Tư Lam đẩy Doãn Tiêu Trác, nói.
Doãn Tiêu Trác dần bình tĩnh lại, ánh mắt sắc
bén cũng trở nên dịu đi, “Tư Lam chưa từng nói xấu cô trước mặt Đóa nhi, ngược lại vẫn một mực bảo vệ cô, cô muốn rời đi, cũng không phải chuyện xấu, cơ hội ở thế giới bên ngoài nhiều hơn, chỉ có điều, thường xuyên
trở lại thăm Đóa Nhi, gọi điện thoại cho con bé, để cho con bé cảm nhận
được mẹ bé không vứt bỏ bé.”
Tổ Nhi mừng rỡ, “Có thể không? Tôi thật sự có thể sao?”
“Dĩ nhiên có thể!” Dung Tư Lam cười đi ra ngoài, dẫn Đóa Nhi vào, chỉ vào Tổ Nhi nói với Đóa Nhi, “Đóa Nhi, gọi mẹ.”
Đóa Nhi vẫn hơi lo lắng nhìn Tư Lam, sau đó chạy đến bên cạnh Doãn Tiêu
Trác, kéo anh ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai anh hỏi nhỏ, “Cha, một
người có thể có hai mẹ sao?”
“Có thể!” Doãn Tiêu Trác thoáng trầm ngâm, “Có hai người mẹ yêu con, Đóa Nhi hạnh phúc hơn! Đi đi, mẹ sắp đi Mỹ, con nói nhỏ với mẹ!”
Dung Tư Lam rưng rưng nhìn Đóa Nhi mỉm cười, cầm tay Doãn Tiêu Trác đi ra ngoài, để không gian lại cho hai mẹ con.
“Lam nhi, em thật tốt bụng! Cô ta là người trăm phương ngàn kế phá hư hạnh
phúc của chúng ta!” Trên hành lang, Doãn Tiêu Trác nắm vai cô.
Tư Lam xoay người ôm chặt hông anh, ngước mắt, mỉm cười nhìn anh, “Tiêu,
đó là bởi vì em có lòng tin với anh, em tin tưởng, đời này anh chỉ thích mình em, hạnh phúc của anh chỉ dành cho riêng mình em!”
“Vậy cũng không chắc!” Doãn Tiêu Trác túm mũi cô cười, “Anh cũng sẽ yêu thích nhiều người!”
“Anh dám!” Tư Lam cau mày.
“Anh đương nhiên dám! Anh yêu Lam nhi, yêu Đóa Nhi, càng thích em trai em gái của Đóa Nhi! Bé ngốc!”
“Được đấy! Sói háo sắc! Anh dám trêu chọc em!?”
“Ha ha, về sau cuộc đời của anh lấy đùa bỡn em làm thú vui! Bảo bối, em nói chúng ta sinh mấy em trai em gái cho Đóa Nhi đây?”
HOÀN