Người Cha Nhặt Được

Chương 9

Cô ngồi yên ở đầu giường, bàn tay dùng lực hơi mạnh nên có chút tê nhức, một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình cho chỉnh tề, giờ có nằm xuống thì cũng không thể ngủ tiếp được nữa. . . . . .

Đồng hồ tích tắc di chuyển, bụng của cô cũng sôi ùng ục, cô nhớ ra tối qua chỉ ăn một chút. Hay là đi ăn một chút gì, biết đâu ăn no thì có thể ngủ tiếp được!

Cô đứng dậy đi về phía phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách liếc nhìn Doãn Tiêu Trác đang ngủ trên ghế sa lon một cái, anh để lộ nửa thân trần tráng kiện hoàn mỹ, làm trong lòng cô run sợ một hồi.

Bước nhanh về phía phòng bếp, phát hiện trong chén cơm cô chưa ăn xong còn có nửa con cá mú. . . . . .

"Bộp" một tiếng, Tư Lam nghiêm mặt cầm một trang giấy ném vào người trước mặt, khiến Doãn Tiêu Trác đang xem ti vi giật nảy mình: "Dì gà tây à, mời dì dịu dàng một chút, OK? Nếu không sẽ dọa người ta chết khiếp!"

Tư Lam trừng mắt nhìn anh: "Hù chết anh là vì dân trừ hại! Trên đời này sẽ ít đi một tên háo sắc!"

"Cô. . . . . . Tôi. . . . . ." Cuối cùng Doãn Tiêu Trác cũng biết cô gái này không phải sắc sảo bình thường.

"Cô cái gì? Tôi cái gì? Tôi không có quan hệ gì với anh!" Tư Lam không có ý định bỏ qua cho anh.

"Tôi là đàn ông tốt không tranh cãi cùng phụ nữ, cô là chó ngoan không cản đường!" Doãn Tiêu Trác nổi giận đùng đùng nghiêng người lệch sang bên cạnh, trên TV đang đăng tin anh mất tích, ông cụ đang xanh mặt vị bị ống kính của phóng viên chỉa vào, ha, không nhìn ra ông cụ vẫn còn rất ăn ảnh.

Tư Lam tức đến méo miệng, thật là buồn cười, người này tới nhà cô đã mấy ngày rồi, cũng không đi ra ngoài tìm việc làm, cũng không nói bao giờ rời đi, chẳng lẽ muốn ở nhà cô cả đời sao? Cô chắn ngang, đứng ở trước mặt anh: "Anh, điền vào tờ giấy này rồi đưa lại cho tôi!"

"Đây là cái gì" Doãn Tiêu Trác không thèm nhìn.

"Đơn xin việc! Tôi rất vất vả mới nhờ người xin được! Điền nhanh lên một chút!"

Doãn Tiêu Trác thuận tay cầm lên nhìn, công ty Lâm Hải của tập đoàn Doãn thị tuyển công nhân làm việc tại công trường! "Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Tôi điền cái này làm gì?"

"Tìm việc làm cho anh!" Tư Lam nghiêm trang nói: "Anh tới đây đã mấy ngày rồi, người thân cũng tìm không ra, cũng không thể cứ sống qua ngày như vậy được, tôi nhờ người tìm việc làm cho anh, đến công trình của Doãn thị làm thợ xây, Doãn thị người ta là công ty lớn, đãi ngộ và phúc lợi cũng tốt hơn so vưới công ty khác, rất nhiều người chen chúc muốn vào đó! Tôi thấy anh đừng lãng phí vóc dáng 1m8 của mình, nhanh điền xong để tôi đi nộp giúp anh!"

Doãn Tiêu Trác trợn mắt hốc mồm, cái gì? ! Muốn anh đến làm công nhân lao động phổ thông ở Doãn thị sao? ! Hơn nữa còn là vì không nên lãng phí vóc người 1m8 của anh nữa chứ? Chẳng lẽ anh mà không đủ tư cách để làm công nhân lao động phổ thông ư?

"Không! Tôi không đi!" Anh ném tờ giấy một cái. Cũng không phải là anh xem thường công việc động giản phổ thông này, nhưng anh đường đường là người thừa kế chức vị chủ tịch của Doãn thị, lại làm việc tại công trường của công ty mình. . . . . . Đúng là làm trò cười!

Tư Lam nóng nảy: "Này! Đại thiếu gia, anh cho rằng anh thật sự là thiếu gia à! ? Ở nhà tôi ăn không ở không còn không chịu đi làm kiếm sống, chẳng lẽ anh muốn làm trai bao (đàn ông được người khác nuôi)?"

"Người nào làm trai bao hả?" Doãn Tiêu Trác vừa nghe liền tức lên, có người đàn ông nào chấp nhận bị người khác nói mình là trai bao chứ? Huống chi anh còn là Doãn Tiêu Trác! "Cô ghi lại toàn bộ chi phí tôi đã sử dụng ở nhà cô đi, sau này tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!"

"Stop! Ai tin được anh!" Tư Lam khinh thường bĩu môi.

"Cô. . . . . . Tôi là Doãn. . . . . . Tiêu Trác tôi nói không giữ lời bao giờ?" Thiếu chút nữa anh đã nói ra ba chữ “Doãn Tiêu Trác”, vì chứng minh mình không nói dối, anh sờ vào túi, móc ra một chiếc nhẫn kết hôn.

Đây là ông cụ đưa cho anh để anh cầu hôn Kiều Vũ Na, thời điểm anh đi ra ngoài đã mang theo, thật may là chưa bị rơi mất! Anh đưa chiếc nhẫn cho Tư Lam: "Cầm đi! Dùng cái này làm vật thế chấp, sau này tôi lấy tiền tới chuộc!"

Tư Lam mừng rỡ không thôi rời khỏi tiệm trang sức, không ngờ viên kim cương này là thật! Không nhìn ra, tên nhóc Tiêu Trác kia còn có thứ đáng giá như vậy!

Đợi đã nào...! Không phải anh ta trộm được chứ? Nếu không người không có đồng nào như anh ta tại sao có thể có một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy? Người giám định trong tiệm trang sức nói nó trị giá trên 100 vạn!

Nhưng. . . . . . Mặc kệ như thế nào, nếu viên kim cương này đã ở trong tay cô, thì tuyệt đối không thể trả lại, nếu không danh tiếng người phụ nữ tham tiền của cô thành hư danh rồi!

Cô đeo chiếc nhẫn lên tay, đẹp không thể tả, cả đời này của cô chắc cũng không có ai trao cho cô chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy?

Cho nên, đành phải gắng gượng, bảo quản chiếc nhẫn này thay cho tên trộm kia thật tốt, nếu như sau này có người dán thông báo đi tìm, cô thấy sẽ trả lại cho người ta, như vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy cô là đồ tham tiền bất nghĩa? Hứ! Cô cũng không phải là người xấu xa như vậy!

Nhưng, cô lại không phát hiện ra, trong trí tưởng tượng của cô, Doãn Tiêu Trác từ một tên háo sắc đã biến thành tên ăn trộm, không biết trong đầu cô còn có thể nghĩ ra cái tên gì để gắn lên đầu anh nữa đây. . . . . .

"Dân vượt biên? !" Cô che miệng lại, bị chính suy nghĩ của mình làm sợ hết hồn. Đúng rồi! Nhất định là vậy! Không phải anh ta nói đến đây tìm người thân, sau đó không tìm được người thân sao? Còn không chịu đi ra ngoài làm việc, không phải vượt biên thì là cái gì? Ừhm, đi về hỏi biết liền!

Chạy nước rút trăm mét về nhà, Doãn Tiêu Trác lại đang xem ti vi, quả thật hết ăn lại nằm!

Cô "Vọt" một cái, đứng ở trước mặt anh: "Này, lấy chứng minh thư của anh ra đây!"

Khuôn mặt của Doãn Tiêu Trác mờ mịt: "Chứng minh thư gì chứ? Cô cũng không phải là cảnh sát, vì sao tôi phải đưa chứng minh thư cho cô?" Trên thực tế, quả thật anh không đem theo chứng minh thư ra ngoài.

Lần này Tư Lam tin chắc không còn gì nghi ngờ! Anh ta, chính là dân vượt biên ăn trộm háo sắc! Nhưng, cô lại không nghĩ đến việc giữa một người như vậy ở trong nhà rất là nguy hiểm, mà lại nghĩ. . . . . .

"Này! Anh định ở nhà tôi ăn uống chùa tới khi nào?" Cô chỉ vào chóp mũi của anh hỏi.

Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, tại sao lại nói đến vẫn đề này rồi! Không phải anh nói sẽ trả tiền sao? "Không biết!" Anh đanh giọng lại trả lời.

"Hay là thế này đi!" Trên mặt của Tư Lam hiện lên nụ cười quỷ dị: "Anh đã không thể đi ra ngoài làm việc, không bằng ở nhà làm người ở cho tôi đi!"

"Người ở?" Đầu của Doãn Tiêu Trác đột nhiên biến thành hai cái, anh đường đường là người thừa kế chức chủ tịch của Doãn thị lại đi làm người ở cho cô? Anh không nghe lầm chứ?
Bình Luận (0)
Comment