Tiêu Tiễn du dây xuống, cẩn thận từng li từng tí thả tay một chút, lại một chút, còn lưu một đoạn ngắn, tận lực không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Không thể không nói một chút, Tiêu Tiễn là một con lai bên Mỹ, tuy làm được một tay cơm Tây, cơm Tàu, món ăn Đông Nam Á, nhưng vẫn được thuần mỹ quốc giáo dục, bị giáo dục phi thường "Sơn Mỗ Đại Thúc"...
Xem Hollywood, cảm giác mình coi như không phải X-man, superman, cũng ít nhất là một Spider Man! Thời khắc này, mỹ thức chủ nghĩa anh hùng cá nhân thượng não, tảng lớn nhân vật chính bám thân, trí nguy hiểm với không để ý, dùng xé nát khăn trải bàn lại như đào mạng, tương đương không tự lượng sức!
Lý tưởng là mỹ mãn tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc vô tình!
Năm đó Tiêu Tiễn học Vật lý không tốt lắm, nguyên lý cơ học không nghiên cứu triệt để, hơn nữa đánh giá cao chất lượng của khăn trải bàn, roẹt một tiếng, khăn trải bàn đứt đoạn... Nhanh như vậy phá không thể xả được 72 kg thân thể sao? Còn tính ảnh hưởng trọng lực! Tiêu Tiễn bạn học ngây thơ quả thực quá 2B!
Tiêu Tiễn một thân mồ hôi lạnh đúng lúc phàn ở bệ cửa sổ, cũng còn tốt kiến thức cơ bản leo núi hồi tiểu học thì vẫn còn nhớ... Không đến nỗi té xuống biến thành thịt vụn.
Tiêu Tiễn nhìn ngó dưới lầu, đây là lầu bốn. Nhưng cũng có hai mươi mét!
Bởi vì vóc người "Người săn đuổi" so với nhân loại bình thường cao to, Hổ Vương thân cao thì gần hai mét, vì lẽ đó nơi bọn họ ở so với Tiêu Tiễn ở năm đó ở phải cao hơn nhiều, cũng rộng rãi rất nhiều.
Này hai mươi mét té xuống... Tiêu Tiễn lại lau mồ hôi như thác trên trán một chút, cảm giác mình cưỡi hổ khó xuống... Lẽ nào là hãm hại hồ ly chính mình cũng gặp báo ứng? Này báo ứng cũng tới đến quá nhanh đi! Hiện tại chính mình ra không được không vào được, lúng túng đi khắp ở bệ cửa sổ trong lúc đó, đòi mạng a!
Giời ạ, điện ảnh nước Mỹ thực sự là hố chết cha. Những nam chính không phải tùy tiện nắm một cọng dây nhỏ liền có thể đu trên nhà lớn cao chọc trời như giẫm trên đất bằng sao? Vì cái lông gì lão tử ngay cả lầu bốn đều không xuống được? Biến mất ở trên bệ cửa sổ tìm điểm dừng chân cùng thứ để chống đỡ, một canh giờ, di chuyển nửa mét...
Mái nhà, một đôi mắt mèo ở ban đêm rạng rỡ phát sáng. Miêu thiếu quẫn quẫn nhìn phía dưới, ban đêm đầu mùa đông, có một run người lẩy bẩy đang đào vong —— Tiêu Tiễn bạn học, miêu thiếu thật muốn cho thần tượng tí thông minh... Đồng thời còn có năng lực leo trèo lang chà lạng choạng của y. Nếu như là hắn, cũng chính là nhảy một cái, một nhảy, lại một cái, là xong, cái tên này lại ở cái kia dằn vặt một canh giờ...
Nhân loại, quả nhiên thật ba trấm! Còn chờ tiến hóa a!
Lại nói Tiêu Tiễn ở trên bệ cửa sổ liều mạng, không khéo bò đến một gian phòng "Phi thường náo nhiệt"—— gian phòng Hổ Vương uống rượu. Tiêu Tiễn đi ngang qua căn phòng này thì nghe được bên trong âm thanh lớn đến mức đòi mạng, hơn nữa bệ cửa sổ đều đang chấn động, có cảm giác địa chấn nhẹ. Y hiếu kỳ đi đến ngó nghiêng đầu, trong nháy mắt hoá đá —— chuyện này quả là nhue chọc mù mắt người khác!
Con cọp kịch liệt thở hổn hển, điên vận động, bị gã đỡ eo, hạn chế hai tay, chính là người đang bị thúc vào điên cuồng - hồ ly bạn học, người hèn mọn mà kinh ngạc đứng xem Tiêu Tiễn bạn học trong óc đầu nháy mắt nhảy ra "Phá búp bê vải" bốn chữ... Chuyện này quả thật cơ thể búp bê vải sống nha!
Hồ ly cũng thật là vô cùng chật vật, cậu ta vốn là một "công tử bột", tứ chi không cần, hết ăn lại nằm không vận động, vì lẽ đó lớn lên một thân da mỏng thịt non, nhẹ nhàng bấm một cái liền để lại dấu, Hổ Vương lại không thương hương tiếc ngọc, bây giờ trên người hồ ly không một chỗ lành lặng, như bị SM qua 100 lần...
Cậu ta bị ép nằm ở dưới thân Hổ Vương, giữa hai chân đẹp đẽ uốn lượn mà chảy xuống các loại chất lỏng, dịch lẫn vào máu tươi... Vệt nước mắt trên quai hàm đều khô rồi, cậu ta hiện tại ý thức không rõ, ngay cả khí lực để khóc cũng không có, chỉ có thể bản năng nước chảy bèo trôi, cảm thụ đau hải lý cuốn lên sóng to gió lớn.
Hổ Vương thở dốc càng ngày càng lên cao, như là ca sĩ hát đến cao quãng tám, đẩy trời, rốt cục, một tiếng Hổ gào, rít gào đến Tiêu Tiễn bò sát bệ cửa sổ cũng chấn động, Tiêu Tiễn cảm thấy bàn tay cùng cơ thể hơi tê dại, như ở tần phổ nghi thượng ngồi xổm. Đây là âm thanh gợi ra vật thể cộng hưởng.
Tiêu Tiễn cho rằng nên xong việc, không nghĩ tới bên trong Hổ Vương lại xoay người hồ ly, lại bày ra tư thế càng open, mạnh mẽ đem chân ngọc của cậu ta kéo tới trên bả vai rộng rãi của mình, lấy eo mềm mại của hồ ly chiết thành một nhỏ hẹp góc, mặt đối mặt bắt đầu một vòng hung hăng xâm phạm mới...
Hổ Vương gã không thích xử nữ, dĩ vãng đối tượng đều là kinh nghiệm phong phú, bởi co dãn thượng giai, thậm chí có duyệt vô số người trở nên lỏng lẻo, gã làm sao dằn vặt cái gì cũng được.
Hiện tại là một nam nhân chưa qua nhân sự, gã vận động dữ dội như thế, thì có chút khiến người ta không chịu nổi. Cũng bởi vì hồ ly Nhị đệ là gã đã sớm thèm nhỏ dãi nhiều năm, người thương yêu dấu tại trong lòng, ngay cả chạm vào cũng không dám, đau đến không biết đặt ở đó mới được, hiện tại một khi đắc thủ, thì có chút không biết hưởng đủ, không ngừng nghỉ.
Gã cảm giác ngày hôm nay mới thật sự rõ ràng cái gì gọi là thoải mái tràn trề, gọi thân cùng tâm đồng thời đạt đến đỉnh cao, gã lạc lối ở bên trong thương căng mịn tinh tế tỉ mỉ của người gã yêu nhất, đối với cái ấm áp trắng mịn sâu tuyền mê muội đến trong xương kia, muốn thử một lần thử lại, vĩnh không buông tay, gã mới rõ ràng dĩ vãng sau khi chính mình lại hoan ái cả một đêm, mệt ngã một đội nữ nhân, đáy lòng còn có thể càng trống vắng cô quạnh là tại sao. Hiện tại bên trong tâm nhãn của gã tất cả đều là thỏa mãn, tất cả đều là nhanh tràn ra tới hạnh phúc! Hóa ra cùng người mình yêu lên giường, chính là không giống nhau.
Hổ Vương cảm giác mình làm một mộng xuân cực hạnh phúc, mà ở biên giới mộng, gã tìm thấy đáp án quấy nhiễu gã rất nhiều năm. Gã trống vắng là bởi vì khuyết tình yêu, nhiều hơn nữa nữ nhân cũng lấp không đầy; hiện tại gã thỏa mãn là bởi vì người yêu đang cùng gã cộng phó cao trào.
Từ góc độ của người vây xem ngoài cửa sổ, Tiêu Tiễn xem ra, vẫn đúng là suýt chút nữa phun máu mũi... hung khí sẫm màu của Hổ Vương ở trên người trắng nõn béo mập của hồ ly ra vào, y nhìn rõ rõ ràng ràng, một đôi người rõ ràng trắng đen, tương phản mãnh liệt như thế, như Thái Cực Âm Dương phối hợp, thật giống bọn họ vốn nên cùng nhau, đã sớm nên ở cùng nhau. Tiêu Tiễn là một nam nhân bình thường, nhìn GV phản ứng bình thường cũng xuất hiện, ycứng rồi...
Y cứng rồi sản sinh bi kịch mới—— bởi vì y bị kẹt lại...
Tiêu Tiễn kẹt ở tường, chết sống không qua được cái chỗ rẽ 90 độ kia, đằng trước là JJ không chịu xuống, mặt sau là cái mông trời sinh cao cao, lòng bàn tay mu bàn tay tất cả đều là thịt, người nào cũng cắt không được, tuy rằng chỗ hông có dao phay sắc bén. Liền y đành phải trở về lùi, lại tìm một con đường... Mà Hổ Vương cùng hồ ly ở bên trong, động tác của y phải nhẹ một chút, để tránh khỏi bị bắt sống...
Giờ nhìn hồ ly bi thảm bên trong cửa sổ một chút, đã ngất đi. Tiêu Tiễn cảm giác mình là bởi vì làm bậy mới dẫn đến hậu quả như thế, liền vươn tay trái ra, ở bộ ngực mình tìm thập tự đến sám hối một hồi...
Nghe nói xem GV quá lâu, thông minh sẽ tạm thời bị giảm đến zero. Vì lẽ đó Tiêu Tiễn đã quên là một người đang leo lên, ngàn vạn không thể buông tay... Thập tự của y đều còn chưa họa xong...
Tiêu Tiễn không ngạc nhiên chút nào té xuống, nghiệm chứng cường điệu lực tăng tốc độ... Y thậm chí còn không thể có kinh ngạc thốt lên một tiếng... Liền té xuống...
Ở bên trong một đoạn thời gian ngắn y cảm giác mình sắp Game-over, nửa đời trước của y như phim nhựa ở trong đầu nhanh chóng chiếu lại.
Phụ thân hiền lành, mẫu thân lãnh diễm, mối tình đầu Tiêu Tiện Hồng, yêu nhau mấy năm Johnson... Trong đầu của y thậm chí xuất hiện Blake, Reid, White, lão quản gia, còn có một trứng... Tiêu Tiễn biết mình sau đó không lâu sẽ biến thành ba ba, trở thành ba ba một viên trứng bảo bảo, nhưng y còn chưa kịp thấy cái kia trứng, vì lẽ đó trứng xuất hiện trong đầu của y, chính là một viên trứng gà bình thường, to bằng ngón cái...
Tiêu Tiễn đột nhiên cảm thấy mình còn chưa muốn chết, còn muốn sống thêm năm trăm năm...
Đột nhiên, Tiêu Tiễn cảm giác mình ở thời khắc cuối cùng trước khi rơi xuống đất bị đâu lên, cảm giác như y thời thanh niên ngồi trên khí cầu, từ từ bay lên, lại tăng lên, cảm giác thật kỳ diệu.
Thượng Đế thật tốt, không để y đau liền trực tiếp đưa y tới thiên đường, quả nhiên là sám hối có hữu dụng không? Tiêu Tiễn con mắt ba ba chuẩn bị nói một câu: Cảm tạ thượng...
Sau đó, miệng Tiêu Tiễn bị bịt lại!
Tiêu Tiễn cả kinh, y rất ghét bị người che miệng lại, khiến người ta cảm thấy khá giống bắt cóc, đây là phản ứng ứng kích của y...
Y theo bản năng mà mò dao phay bên hông, tay bị đè lại, dao phay bị hung hăng cướp đi, không biết ném qua chỗ nào...
Y đang chuẩn bị giãy dụa, đột nhiên cảm thấy tay bị người nắm chặt, một đầu ngón tay thô ráp ở lòng bàn tay của y xoa một cái.
Tiêu Tiễn chấn động toàn thân! Đây là một tín hiệu chỉ có y mới rõ ràng. Ngày đó y cùng người nào đó mười ngón quấn quýt, dùng ngón tay ve vãn thì, Tiêu Tiễn thích dùng ngón tay ở trong lòng bàn tay to lớn của hắn vẽ một vòng tròn, mà hắn thì lại học theo răm rắp đáp lại, ở trong lòng bàn tay Tiêu Tiễn vẽ một giao nhau. OOXX thần mã, ngôn ngữ tình nhân chỉ có bọn họ hiểu được...
Tiêu Tiễn toàn thân đều kịch liệt run rẩy lên, vừa khiếp sợ, vừa kích động, có cảm động, thân thể đông cứng bị gió lạnh thổi mất cảm giác đột nhiên có tri giác, y cảm thấy cái này ôm ấp rất quen thuộc... Y ngửi một cái, quả nhiên nghe thấy được mùi vị lâu không gặp...
Hỗn hợp đặc biệt cây chanh thảo cùng hương cà phê, hương bạc hà, còn có mùi vị lặn lội đường xa phong trần mệt mỏi...
Tiêu Tiễn lệ rơi đầy mặt, có cảm giác trải qua chín chín tám mươi mốt khó, tu thành chính quả. Khổ tận cam lai a!
Chính là hắn, là Blake.
...
Miêu thiếu hối hận đứng trên nóc nhà, trơ mắt nhìn người chim cường tráng kia cứu Tiêu Tiễn đi rồi, vốn là hắn cũng chuẩn bị ra tay, nhưng bị người chim cướp trước một bước, như chim ưng, tựa như tia chớp đem người cướp đi!
Vốn là hắn có thể đuổi tới, nhưng thời khắc này hắn lại do dự. Một là muốn thả Tiêu Tiễn đi, hắn biết Tiêu Tiễn không thích ở lại đây; hai là bởi vì hắn căn bản không phải đối thủ người chim này.
Bởi vì người chim tuy rằng có cánh, có thể bay, thế nhưng dù sao cũng không giống như loài chim thuần chủng có thể bay đường dài không nghỉ ngơi, càng không thể bay tải trọng. Coi như là bên trong hành quân, chiến sĩ mạnh mẽ nhất cũng chỉ có thể mang tới chút ít vũ khí cùng trang bị, phụ trọng vượt qua 20kg căn bản không có cách nào cất cánh, coi như miễn cưỡng vung lên cánh, cũng có thể bởi vì không thăng bằng mà ngã chết!
Mà 301 tướng quân nhưng ở ngay dưới mắt miêu thiếu ôm Tiêu Tiễn bay lên, còn bay đến thoải mái như vậy, cấp tốc như thế, chắc chắn như thế, chuyện này quả thật chính là vô cùng vi diệu!
Miêu thiếu rõ ràng, hắn coi như đuổi tới, cũng có điều là chịu chết mà thôi. Hắn quá mạnh mẽ!
Miêu thiếu do dự nhìn một người một chim thoát đi lão đại phủ đệ, lẳng lặng nhắc tới: "Coi như qua được ta, phía sau còn có chiến đấu cơ lần theo, lưới điện chặn lại, các ngươi tự cầu phúc đi!"