Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 134

Lần thứ hai xuất hiện ở trước mắt mọi người, là miêu thiếu máu thịt be bét, trong lồng ngực của hắn ôm tiểu vương tử người cá thoi thóp.

"Cứu em ấy!" Hắn quỳ gối trước mặt Hải Hoàng.

Hải Hoàng quả thực bị màn trước mắt này kinh sợ rơi mất hồn! Thật vất vả định lại tâm, cũng còn tốt, chảy máu không phải là con trai bảo bối của mình, mà là nam nhân ôm con trai của ông. Máu tươi từ toàn thân hắn xông ra, đem nước biển xung quanh nhuộm thành màu đỏ nhạt.

"Ư, ở trong nước biển bị thương thật là đau a..." Tiêu Tiễn đều thế miêu thiếu đau. Trong nước biển chứa muối phân, nếu như ở trong nước biển bị thương, chẳng khác nào ở trên vết thương liên tục không ngừng mà xát muối...

"A miêu, này đều là xảy ra chuyện gì?" Hổ Vương cùng hồ nhị ly cũng nghe tin tới.

A miêu không kịp trả lời, vừa đem tiểu vương tử nhân ngư phóng tới trong lồng ngực Hải Hoàng, hắn liền nhào về phía trước, ầm ầm ngã xuống.

Hiện tại Tâm hải dương quả thực loạn tung tùng phèo, Hải Hoàng dặn dò bác sĩ nổi danh nhất đến đây hội chẩn, phải cứu lại vương tử duy nhất của ông. Hồ nhị ly cũng không để ý chính mình bụng lớn, giúp đỡ lấy miêu thiếu vận đến trên đất bằng, bắt đầu thanh tẩy vết thương, cũng còn tốt hắn chỉ là bị thương ngoài da, nhìn đáng sợ, nhưng chỉ là mất máu quá nhiều, truyền máu rồi sẽ không có quá đáng lo.

Tiêu Tiễn là một người ăn cơm no chống, tuy rằng việc không liên quan tới mình, nhưng nhìn đến a miêu không đi quyến rũ công chúa, trái lại cám dỗ tiểu vương tử, cũng cảm thấy thật kỳ quái, liền chạy trước chạy sau - quan sát, nghĩ rõ ràng vấn đề trung gian này.

Y đem tin tức vụn vặt mình sưu tập đến giao cho White biết suy luận, rất nhanh White liền đem manh mối trung gian cho lý giải đến rồi.

—— hai người bọn họ có ái tình! White ra kết luận.

Không phải vậy miêu thiếu tên quỷ khôn khéo này sẽ không liều mạng đến, cứu tiểu vương tử.

"Nghe nói bọn họ là từ trong mê cung san hô của tiểu vương tử đi ra, tiểu vương tử dẫn hắn đi tham quan "Trụ sở bí mật" của mình, sau đó té xỉu, miêu thiếu mạnh mẽ thoát khỏi mê cung, mới cứu được tiểu vương tử. Bởi vì nghe nói cái mê cung kia chỉ có tiểu vương tử biết đi, những người khác ở bên trong mê ba ngày ba đêm cũng không ra khỏi! Chuyện này quả thật là kỳ tích!" Tiêu Tiễn nói.

Blake ở bên cạnh không chút biến sắc - nói: " Mê cung san hô là không có cách nào mạnh mẽ phá vòng vây, hắn chỉ là nóng ruột, đi đến quá nhanh, ở chỗ rẽ đụng tới những san hô kia, bị tổn thương, bằng không ngươi cảm thấy xương mèo có thể cứng hơn so với san hô?"

"Không phải vậy hắn làm sao biết con đường mê cung?"

"Nhân ngư đem hắn mang đi vào, nói rõ hắn đã đi qua một lần, đừng quên con mèo kia là kim bài thám tử, trí nhớ kinh người, hơn nữa am hiểu nhất theo dõi, hắn dựa vào mùi nơi mình đi qua cũng có thể tìm tới con đường quay về... Đương nhiên, trong nước không thể so lục địa, độ khó tương đối lớn... Bởi vì thủy là lưu động, mùi sẽ tứ tán ra."

"Vì lẽ đó, chúng ta không thể làm gì khác hơn là cho rằng đây là sức mạnh của tình yêu!" Tiêu Tiễn quầy buông tay. Miêu thiếu đẫm máu để y lại tin tưởng ái tình.

Miêu thiếu trên người may lại hơn 100 mũi, lại truyền qua ba túi máu, rốt cục từ một khối thịt rữa nhúng nước biển biến thành một nguyên lành hình người.

Bên kia, tiểu vương tử nhưng vẫn là hôn mê bất tỉnh, không có tỉnh lại. Tiểu vương tử gặp gỡ, Tiêu Tiễn bên kia có thể đẩy không ra, bọn họ căn bản liền không nghĩ tới có thể có như vậy vì là yêu mà chết người...

Hải Hoàng run rẩy sờ sờ mặt tái nhợt của tiểu vương tử, trái tim đau đến sắp dừng nhảy. Như Bảo mỹ lệ như mẫu thân nó, như là ác mộng hôm qua vừa hiệ lại hiện, lúc đó nàng sinh xong tiểu vương tử, cũng là suy nhược mà ngã lăn ở bên cạnh, như Như Bảo hiện tại như thế. Không cần bác sĩ chẩn đoán bệnh, ông cũng rõ ràng nhi tử hiện tại suy yếu là vì cái gì.

"Tiểu vương tử trúng độc..." Vị bác sĩ tuổi già kia lẳng lặng mà nói, "Nếu ta đoán không lầm, là tác dụng phụ của thuốc hùng chuyển thư... Tiểu vương tử vừa hoàn thành sinh trứng, lực kiệt mà hôn mê, thêm nữa thuốc khiến cho ngài ấy trúng độc..."

"Ta biết rồi!" Hải Hoàng đau xót gật đầu nói: "Ngươi nói nếu để cho thằng bé sống lại, có tác dụng biện pháp gì không!"

Ông không muốn lại trải qua nỗi đau một lần thất tử! Năm đó bầu bạn ông yêu nhất, mẫu thân Như Trân Như Bảo bỏ ông mà đi, ông cảm thấy nửa trái tim đều bị mang đi, hiện tại còn muốn mang đi nửa còn lại sao?

"Hài tử ngốc, con tại sao phải làm như vậy? Là vì tên nhân miêu kia sao? Vì hắn, con tình nguyện chết cũng phải hoàn thành trận thai nghén trí mạng này?" Hải Hoàng toàn thân đều không ngừng được - run rẩy lên, ông xem ra so với lúc trước già đi mười tuổi. Ông phát sinh khiến lòng người nghẹn ngào.

"Phụ hoàng, đệ đệ thế nào rồi!" Nghe tin tới, công chúa ôm Hải Hoàng trong lồng ngực, an ủi một hồi phụ thân thương tâm của nàng, lại nhìn đệ đệ trắng xám trên giường như đang như thế một chút.

Vị mỹ nhân ngư xưng Hải Hoàng là "Phụ hoàng", có tiếng nói tươi đẹp, mái tóc màu vàng óng, đuôi cá màu vàng, thình lình càng là —— A Châu! Nàng còn chưa kịp vì việc vui của mình cùng A4 mà hoan hô, nàng chưa cùng phụ hoàng nói mình thích một nam tử bình dân đơn thuần mỹ mãn tốt đẹp, tai họa liền phát sinh!

"Như Trân! Đệ đệ con thật là ngốc, thằng bé nếu như đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?" Hải Hoàng ôm con gái của mình, cùng nàng ôm đầu khóc rống.

Một hồi mỹ mãn tốt đẹp tiệc rượu, vì sao lại biến thành như vậy? Không hề giống như ý nguyện của bọn họ.

"Ta muốn cho cái tên đáng chết kia đền mạng!" Hải Hoàng tức giận vỗ mép giường một cái. Tên kia quyến rũ nhi tử đơn thuần vô tri của ông, vô liêm sỉ - cùng dụ dỗ thằng bé đi tới con đường hẳn phải chết, ông sẽ không bỏ qua hắn!

Công chúa chảy nước mắt, nắm tay phụ hoàng: "Bình tĩnh, phụ thân. Đệ đệ yêu hắn như vậy, tình nguyện vì hắn mà chết, người không được giết chết hắn! Vạn nhất đệ đệ tỉnh rồi không thấy được người yêu của mình, đến thời điểm sẽ trách chết chúng ta, nói không chắc còn muốn tìm cái chết!"

"Không sao cả, đệ đệ xon tỉnh lại, cái gì cũng đã quên! Con quên chứng dễ quên của nó?"

" Bản năng loại cá, đệ ấy nhưng một điểm đều không đánh mất!" Công chúa nói, "Đệ ấy nhớ tới con đường mê cung, đệ ấy cũng sẽ nhớ tới đệ ấy ở nơi nào đó bài trứng, thai nghén tình yêu kết tinh. Người cảm thấy đệ ấy nhìn thấy hài tử sẽ nhớ không nổi phụ thân của hài tử sao?"

"Chuyện này..."

Công chúa xem như là một người tương đối có trí khôn, bằng không nàng sẽ không nghĩ tới chiêu cùng hầu gái đổi chỗ. Nàng chính là muốn xem, ai mới phải chân tâm yêu nàng, có thể giao phó chung thân, mà không chỉ là nhìn thấy nàng có danh hiệu công chúa liền xông lên. Vì lẽ đó hiện tại nàng so với cha của mình có thể nghĩ đến càng xa.

"Phụ hoàng, người thấy người yêu của đệ đệ không? Con vừa lén lút đi qua nhìn, trên người hắn không có một mảnh da thịt hoàn hảo, thậm chí là trên mặt, hắn ôm đệ đệ từ trong mê cung san hô đi ra, trải qua thử thách, nói rõ hắn là một nam tử hán chân chính, hắn cũng đồng ý vì là đệ đệ trôi hết một giọt máu cuối cùng trên người, người không thể trừng phạt một người như vậy! Hắn là thật sự yêu đệ đệ, chúng ta không thể tàn nhẫn như vậy."

"Vậy làm sao bây giờ?" Hải Hoàng như hài tử yếu đuối, hoang mang lo sợ. Ông là một thi nhân, nghệ thuật gia, ba ba tốt, nhưng xác thực không phải lâm nguy không loạn quân vương tốt.

"Phụ hoàng, phải tin tưởng kỳ tích! Con tin tưởng đệ đệ sẽ tỉnh lại, bởi vì người yêu của em ấy đã cầm máu, sống lại, trễ một chút con sẽ gọi hắn lại đây hô hoán đệ đệ, yêu có thể sáng tạo kỳ tích, có thể tỉnh lại người ngủ say, nếu như chúng ta không thể, hắn nhất định có thể!"

Hải Hoàng nước mắt bà sa - gật gù. Hiện tại, ông chỉ có tin tưởng những mộng đẹp này của nữ nhi có thể trở thành sự thật. Chuyện này đối với uyên ương có thể vượt qua cửa ải này. Cả hai đều sống lại, sau đó có tình nhân sẽ thành thân thuộc.

"Phụ hoàng, nếu là đệ đệ tỉnh lại, người có thể đồng ý bọn họ ở một chỗ không?" Công chúa giảo hoạt - thăm dò phụ thân.

"Chỉ cần nó sống sót, những chuyện kia không quá quan trọng, có cái gì trọng yếu đâu. Chỉ cần nó sống lại, mỗi ngày thật vui vẻ giống như trước đây, không buồn không lo, nó muốn cái gì, ta liền cho nó cái đó!" Như Bảo thật đúng là bảo trong lòng ông.

"Vậy con liền yên tâm!" Công chúa như là mình cũng phải đến khẳng định trả lời chắc chắn dường như. Điều này đại biểu phụ hoàng cũng có thể tiếp thu A4 chứ?

Qua không lâu, một nhóm Hổ Vương cũng qua tới thăm, Hổ Vương lại tự mình cùng Hải Hoàng xin lỗi, cũng nói a miêu là đệ đệ ruột thịt của mình, chờ hai người đều tỉnh lại, hi vọng Hải Hoàng đáp ứng thỉnh cầu hai người kết hôn cũng bảo đảm sau này hải tộc cùng Phong quốc đời đời giao hảo, ký kết liên minh, cộng đồng phòng bị kẻ địch bên ngoài.

Hiện tại Hải Hoàng, nơi nào còn có thể không đồng ý. Hổ Vương như vậy cũng cho ông một bậc thang, tốt xấu gì con trai của mình phối đệ đệ Hổ Vương, cũng không lỗ vốn đi nơi nào, cũng coi như miễn cưỡng cùng Phong quốc thông gia, vậy cũng là chỗ duy nhất đáng giá vui mừng ngày hôm nay. Nhưng vừa nhìn thấy nhi tử trên giường không nhúc nhích, phục nhiên tâm lại nghiêm túc...

Một lát sau, một nhóm người Blake cũng tới thăm vương tử. Vốn là Blake muốn cùng Hải Hoàng đưa ra việc A4 cùng thị nữ kia kết hôn, hiện tại thời cơ không đúng, cũng chỉ được đẩy sau lại bàn.

Công chúa thật sự, nhẹ nhàng lắc đuôi đẹp đẽ màu vàng, không chút biến sắc - lảng tránh đến một góc, sau đó đem A4 lén lút dẫn tới một góc, đối với hắn nói: "Nghe nói Tam Thiếu gia nhà anh là một thiên tài, có thể thông qua hợp thành mấy cái tế bào liền có thể cứu sống một người sắp chết, anh có thể giúp em đi cầu hắn không? Cầu hắn cứu cứu... Vương tử!" Chuyện N2 khởi tử hoàn sinh đã trải qua truyền thông nhuộm đẫm, truyền tới các nơi trên thế giới, vì lẽ đó công chúa liền biết có White như thần vậy!

A4 gật đầu, việc nghĩa chẳng từ - đi tìm White. Giải độc cũng thật là sở trường của White, độc trong người Tiêu Tiễn năm đó chính là hắn giải. Lần này cũng thật là tìm đúng người!

Hải Hoàng hiện tại là lấy ngựa chết làm ngựa sống, tuy rằng nhìn White, có chút chê hắn trẻ tuổi một chút, nhưng cũng chỉ được buông tay một kích.

White đem giường vương tử lên cao đến trên mặt biển, chỉ cần vừa đỡ cậu lên, hắn trên người liền có thể đến trong không khí, thân thể cậu nhưng vẫn như cũ phao ở trong nước biển. Hắn ở trên người vương tử nổi lên mặt nước lấy một chút tế bào, phóng tới bên trong thiết bị giản dị của mình xét nghiệm. Chỉ chốc lát sau, hắn bưng chén nước vô sắc vô vị lại đây, chuẩn bị đút cho cậu ta uống.

"Các người suy tính một chút, có nên cho cậu ta uống cái này không. Đây là chất giải độc duy nhất, thế nhưng có tác dụng phụ!" White trịnh trọng nhìn ngó Hải Hoàng.

"Cái tác dụng phụ gì?"

"Thuốc này ngậm kích thích tố, gần như là lấy độc công độc, uống thuốc này, cậu ta có thể sống lại đây, nhưng trên người có lẽ sẽ mọc ra rất nhiều mỡ lựu, phải giải phẫu để cắt đứt, nhưng trên người sẽ lưu lại vết sẹo giải phẫu, thân thể đẹp đẽ của cậu ta này, khả năng không khôi phục lại được trạng thái bóng loáng trước đây..." White tiếc nuối nhìn cổ trắng nõn đẹp đẽ của vương tử một chút, xương quai xanh mỹ lệ, thực sự là da như mỡ đông.

"Uống đi!" Nói lời này cũng không phải Hải Hoàng, mà là một bóng người tập tễnh. Miêu thiếu từ đằng sau đoàn người đi tới, một thân là thương, vết thương bởi vì hắn cấp tốc xuống giường mà bị vỡ, chảy máu. Hắn ý thức rõ ràng đã muốn đến thăm người trong lòng của mình.

"Mặc kệ hắn biến thành hình dáng gì, ta đều yêu em ấy! Nhanh giải độc cho em ấy đi, không cần do dự." Miêu thiếu kiên định nói.

Tiêu Tiễn ở một bên oán thầm: "Hóa ra tình yêu chân thành chính là phải trải qua thử thách ngàn đao bầm thây a! Hiện tại miêu thiếu đã bị may lại mấy trăm mũi, tương lai này người cá đẹp đẽ còn phải lần lượt từng cái cắt đi, quả nhiên là tình yêu chân thành a!"

Y nhìn Blake bên cạnh một chút, ở bên tai hắn nói: "Cũng còn tốt lữ trình tìm yêu của chúng ta không khổ bức như thế!" Y cảm thấy y hạnh phúc đến quá dễ dàng.

Blake nhỏ giọng trả lời: "Xem ra bị mắc chứng lãng quên không riêng là vương tử, còn có ngươi. Ngươi lại quên chuyện chính mình năm đó ở trong gió lạnh trèo tường hai giờ, hơn nữa ngươi còn kém chút nữa ngã thành thịt nát... Nếu không là ta đúng lúc chạy tới! Đúng rồi, chúng ta còn bay nhanh hơn trăm km, xuyên qua lưới điện kinh khủng nghiêm ngặt nhất..."

"Ngươi không nói ta suýt chút nữa đã quên..." Tiêu Tiễn ở bên tai người yêu hạ xuống vừa hôn. Hóa ra hạnh phúc chính là vết sẹo đã quên đau, chỉ nhớ rõ hạnh phúc hiện tại, không nhớ rõ gian khổ đã qua.

Miêu thiếu tự mình uy tiểu vương tử uống xong cái dược kia, ở trên mặt cậu hôn nhẹ.

"Anh chờ em tỉnh lại!" Hắn nói.

"Anh yêu em." Hắn còn nói.

Miêu thiếu không coi ai ra gì - ôm tiểu vương tử vào trong lòng, ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "Mặc kệ em biến thành ra sao... Anh đều yêu em. Coi như em cũng biến thành một thân vết sẹo, không trở về được dáng dấp như ngọc trước kia, những đánh dấu trên người kia cũng là chứng minh cho dũng khí, chứng minh cho tình yêu. Hiện tại hai chúng ta giống nhau, em có một trăm vết sẹo, anh có hai trăm, chờ em tỉnh lại, chúng ta có thể lẫn nhau vuốt vết thương đối phương, đếm vết tích đến ngủ, cũng là một loại tình thú, có đúng hay không? Nhanh tỉnh lại đi..."

Thanh âm kia tuy rằng rất nhẹ, nhưng ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, cảm động mỗi người. Hải Hoàng rốt cục nước mắt rơi như mưa, không thể tự kiềm chế. Tiêu Tiễn cũng lau lau khóe mắt, kỳ mang thai không kìm chế được nỗi lòng, hồ nhị ly đôi mắt đều xoa sưng lên.

White ở một bên ôm quyền mà đứng. Hắn có phải là đã quên nói cho bọn họ biết, hắn nghiên cứu chế tạo một loại dược xóa đi sẹo mới, tuy rằng còn ở giai đoạn dùng thử, nhưng hiệu quả không tệ. Những người này có phải là quá bi quan?
Bình Luận (0)
Comment