Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 197

Đây là lần đầu giao chiến của hai cái tiểu bá vương ở học viện quý tộc XP!

XP Bất Bại cùng Phong Bình tuy rằng đều nghe qua ác danh của đối phương, nhưng bởi vì học khác lớp, vì vậy chưa từng gặp nhau...

Ngươi ngược ban A của ngươi, ta bắt nạt ban B của ta, bởi trường học quá lớn, hai lớp học còn cách nhau khoảng nửa ngọn núi, vì lẽ đó nước giếng không phạm nước sông.

Lần này hai người bọn họ cuối cùng cũng coi như tìm được lý do so tài!

Phong Bình tuy rằng đối với đại ca hay văn nhưng dốt võ, hoa quyền tú chân đã khó chịu rất lâu, nhưng giời ạ ai cũng không thể ở làm càn trước mặt hắn! Dù sao đó cũng là đại ca của hắn! Ban ngày ban mặt dê xòm huynh ấy, đè chặt huynh ấy ở góc tường, bóp cổ, kéo đuôi, còn dám gặm môi của huynh ấy!

Đừng xem Phong Bình chỉ là học sinh lớp ba, mọi chuyện hắn đều hiểu, ít nhất hắn so với XP Bất Bại thông minh hơn nhiều!

Liền như vậy, Phong Bình điên cuồng lăn lại, trong miệng y y a a kêu giết mã khang, ở trong nháy mắt XP Bất Bại ngây người kia, như bóng bowlling trượt đến, XP Bất Bại bị cường lực - va bay ra ngoài... Văng đến giữa không trung...

Nếu như là người khác, bị va chạm mạnh như thế, không chết cũng phế. Cái lực đẩy khổng lồ này, hơn nữa từ trời cao té xuống nhất định vô cùng thê thảm.

Nhưng XP Bất Bại dù sao cũng là XP Bất Bại! Hắn nhanh chóng giương cánh ra, quay người lại, cánh giơ cao, vỗ cánh, lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống đất.

Phong Hải Dương ngơ ngác mà sững sờ ở tại chỗ, vươn ngón tay, che môi bị cắn đến rách tả tơi lại, máu tươi tiếp tục chảy, nhỏ ở trên cổ áo đồng phục học sinh màu trắng, nhìn thấy mà giật mình.

XP Bất Bại cũng thật sâu nhìn gia hỏa trầm mặc mới vừa bị mình cắn, cậu ta không nói tiếng nào tổn thương trái tim hắn. XP Bất Bại cảm giác thâm tâm của mình có chút rầu rĩ không vui, cũng muốn học cậu ta ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, phát tiết hết thảy mọi buồn phiền!

Hắn hoàn toàn không thấy Phong Bình đang phát điên bên cạnh Phong Hải Dương! Bởi vì Phong Bình hiện tại lợi hại đến đâu cũng không chạm được hắn, một tên trên đất khiêu chiến, một tên trên không trung thản nhiên lơ lửng, căn bản là không để ý hắn!

Phong Bình cũng coi như là một nhân tài, hắn quay đầu, ra lệnh cho hai con gấu bên cạnh: "Cho ta một cước, nhanh lên một chút!"

Hai huynh đệ Tiểu Tả Tiểu Hữu xoắn xuýt mà nhìn lão đại, cảm thấy đầu hắn nhất định bị lừa đá!

"Đá ta bay lên, lão tử muốn kéo chết điểu này xuống! Đá chuẩn một chút!" Phong Bình nghiêm túc nói!

Này hai huynh đệ này bỗng nhiên tỉnh ngộ, bận rộn điều chỉnh tốt độ "Chân", một cước cho mông Phong Bình một cái, Phong Bình lần thứ hai bị bay lên, như đạn cầu đánh về phía XP Bất Bại.

XP Bất Bại hiện tại đã đề phòng, sao lại để hàng này thực hiện được. Hắn linh hoạt - lướt người đi, Phong Bình không chạm được gì cả, sau đó rơi xuống như hình parabol, oa đến một tiếng rơi xuống đất, tạo thành một hố to ở bồn hoa. Cũng may là rơi ở chỗ đất mềm, nếu không Phong Bình liền nát!

Phong Bình kêu đau gọi bậy, vừa mắng hai tên bên cạnh không đỡ hắn kịp!

Kỳ thực Phong Bình đánh nhau không cái kỹ xảo gì, bạ đâu quơ quào đến đó. Hắn vóc dáng lớn, khí lực mãnh, không sợ chết, bên người còn có hai con gấu, căn bản không cần bất kỳ chiêu nào cũng có thể "Ép" chết đối thủ, sau đó ngồi ở trên lưng người đó hả hê: "Có phục hay không, không phục, ông đây ép chết ngươi!"

Như vậy hắn liền không cho ai tranh cãi gì nhiều mà dành chiến thắng!

Bây giờ lục quân gặp gỡ không quân, hắn ăn quả đắng! Lịch sử chưa từng bại trận liền đặt dấu chấm hết...

Phong Bình thịt dày, cắn răng từ bùn đất đứng lên đến, xoa cái mông, mắt lộ ra hung quang, ra hậu chiêu —— nắm lấy mái ngói đã bị va nát, toàn lực ném về phía XP Bất Bại!

Ta không chạm được ngươi, thì không hành ngươi được chắc? Phong Bình cuồn cuộn không ngừng đem đồ vật ném lên trời, XP Bất Bại duỗi ra cánh khổng lồ, chặn lại hết, lai phản ngược lại mấy món đồ Phong Bình ném! Cánh lớn như vậy, hắn dùng cũng tiện! Liền như vậy, hai người tuy rằng đều bị thương đôi chút, nhưng ai cũng cảm thấy thật phí sức...

Mãi đến tận Phong Bình không mò được thứ gì đến ném XP Bất Bại, hắn muốn leo lên một cái cây, lại không trèo lên được, Phong Bình tức giận đến nhăn mặt, xoa eo chỉ trời chửi bậy: "Có bản lĩnh xuống đây đánh nhau, bay lên trời trốn thì hảo hán cái gì, dám đánh đại ca lão tử, ta cho ngươi chết không được tử tế!"

"Ta không tự nhiên đánh cậu ta!" XP Bất Bại tức giận đến phản bác một câu, "Là cậu ta động thủ trước! Cậu ta mỗi ngày theo dõi ca ta, ngày hôm nay còn bóp cổ ca ta, ta mới muốn giáo huấn cậu ta, ta chỉ cần cậu ta nói xin lỗi, cậu ta cũng không chịu!" XP Bất Bại hiếm khi giảng đạo lý như hôm nay. Nếu không phải hôm nay nội tâm bị dày vò, hắn mới sẽ không khác thường như thế!

Phong Bình vẻ mặt như bị táo bón tới nơi, ngước cổ, chỉ vào XP Bất Bại nói: "Ngươi... Ngươi... Ngươi bị ngu à?! Hay là ngươi bị mù?! Ngươi không biết ca ta xưa nay đều không nói câu nào sao? Huynh ấy... Trời sinh liền như vậy..."

XP Bất Bại như vừa tình giấc chiêm bao - nhìn Phong Hải Dương kề sát ở góc tường, cảm thấy cậu ta cho dù không cười nói, chỉ cần đứng ở đó thôi, cũng khiến người khác phải xao xuyến, chói mắt vô cùng.

Cậu ấy, là thật sao? Tại sao hắn không nghĩ tới chỗ này. Hắn còn tưởng rằng đây là vở kịch thanh niên hướng nội thâm trầm đây! XP Bất Bại vỗ cái trán, bắt đầu nắm tóc...

"Ngươi bắt nạt người! Chết điểu, lão tử cùng ngươi kết thù, không đội trời chung! Ta cùng ngươi nói!" Phong Bình tiếp tục dọa, nhảy chân mắng. Hai con gấu cũng ở bên cạnh trợ trận, giương lên mặt béo làm vẻ mặt "Ngươi phiền phức lớn rồi, tiểu tử"...

Mãi đến tận Phong Hải Dương lại kéo áo Phong Bình, đem hắn mạnh mẽ kéo đi...

Chuyện ngớ ngẩn này, biết rõ đánh không thắng nổi, ở đây chỉ có thể tự rước lấy nhục, suy nghĩ của Phong Bình thật dễ khiến người khác nắm lấy! So sánh với, một đệ đệ khác... nắm đấm của Tiểu Ly đúng là cứng hơn nhiều, hơn nữa cấp tốc kinh người!

Đã trúng một quyền của Tiểu Ly, hiện tại lại bởi vì cái kết luận này mà mỉm cười, nụ cười vui của Phong Hải Dương đã biến thành một vệt than khổ bất đắc dĩ: Tạo hóa trêu người a!

Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, XP Bất Bại đều nhớ buổi hoàng hôn kia, cái nụ cười khổ nan giải thần bí kia, như câu đố không thể giải...

Một thiếu niên lặng im như thơ, ôm con heo nhỏ hung hãn, tà dương ôm lấy bóng lưng của bọn họ thành số 10...

Hắn phảng phất nhìn thấy Phong Hải Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, như là ở dùng ánh mắt nói hắn: "Trở về đi... Trò khôi hài nên sớm kết thúc!" Hắn nhớ tới ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, tự chế, lý tính, thành thục, có độ dày nhìn thấu nhân sinh của Phong Hải Dương kia.

Cậu ấy yên tĩnh văn nhã như vậy, thật giống như thiếu niên vừa giận dữ rống trời không phải cậu, thiếu niên bóp cổ San Đạo không phải cậu, thiếu niên điên cuồng kéo lông chim hắn không phải cậu, thiếu niên mạnh mẽ cắn nát môi hắn không phải cậu... Mọi thứ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hiện tại hòn đá đã lặn đến đáy hồ, gợn sóng đã dẹp yên, tất cả lại bình tĩnh như lúc ban đầu, tâm như chỉ thủy.

XP Bất Bại sờ sờ môi cũng bị rách tả tơi, vi thũng, nhẹ đau, lại nhìn đầu ngón tay, dính một chút màu đỏ sậm.

Hắn vẫn đờ ra đến trời tối hết, những vì sao đầu tiên ngôi lên, bách điểu về tổ.

Hắn lẳng lặng mà ngồi đến trước mặt San Đạo, si ngốc hỏi cậu: "Đại ca, huynh từng hôn ai chưa?"

San Đạo như bị sét đánh một cái, trừng trừng XP Bất Bại, liếc mắt liền thấy đôi môi đang nhỏ máu của hắn, còn có vẻ mặt buồn sầu không gì sánh được.

Một bộ dạng yêu đương sớm! Đậu mòe, xem ra là bị vị thần tiên nào trong trường thu thập rồi? Không phải ưng là tốt rồi, chỉ cần là một người, ai cũng có thể!

"Mẹ kiếp, đệ đệ, ngươi bị người cưỡng hôn sao? Ai ai ai!" San Đạo vỗ bàn đứng dậy, ai giời ạ dám cưỡng hôn Hắc Điểu XP gia, tiếp loại khoai lang bỏng tay này? Cậu đến thâm tạ một hồi mới được!

"Không phải.. Ta chính là hỏi một chút..." XP Bất Bại mặt liền đỏ. Đây là lần đầu tiên San Đạo nhìn thấy XP Bất Bại lộ ra vẻ mặt "Nhân tính hóa" như vậy, này càng gây nên lòng hiếu kỳ của cậu.

"Đệ đệ, ngươi có phải là thích người nào?" San Đạo lớn mật suy đoán.

XP Bất Bại lập tức sửng sốt: "Thích có nghĩa là gì?"

"Đây là một vấn đề khiến người ta đau "bi"!" San Đạo như quả cầu da xì hơi, trở lại chỗ ngồi...

Nên giải thích thứ tình cảm rắc rối và khó hiểu nhất cho đệ đệ thẳng như đuột đây? Thích, từ này còn khó hơn gấp vạn lần so với từ "giao phối"!

"Ta cảm thấy ngươi nên hỏi Tiêu Tiễn ba ba!" San Đạo cuối cùng lấy vấn đề này vứt cho Tiêu Tiễn. Dù sao phóng tầm mắt nhìn tới, không ai so với y càng tính phúc, y hẳn là am hiểu sâu nhất a!

... Kỳ thực San Đạo chỉ là tùy tiện nói một chút, từ chối trách nhiệm mà thôi, cậu vạn lần không ngờ, XP Bất Bại coi là thật!

Rạng sáng 4 giờ, cửa sổ phòng Tiêu Tiễn bị nhóc người chim nào đó phá xông vào, làm hại bốn người sợ hết hồn!

Trời mới biết từ khi đóng gói hai xú tiểu tử đến trường học, bốn người không biết tiết tháo là gì kia liền có chút phóng đãng...

Ở nhà mình, bọn họ tương đối tùy ý, vào lúc này đang ngang dọc tứ tung - ở trên giường lớn lõa ngủ đây! Rạng sáng 4 giờ còn có thể hi vọng người "mệt nhọc" đến đòi mạng quần áo chỉnh tề sao? Có thể tắm là tốt lắm rồi!

Nhìn kỹ lại một lần, cũng còn tốt, không phải người ngoài hành tinh, là con trai của mình - XP Bất Bại.

"Con không ở trường học sao, trở về làm gì?" Blake bận rộn dùng ga trải giường che chỗ yếu, thuận tiện quấn hết người Tiêu Tiễn.

"Con xảy ra chuyện gì thế? Tại sao vượt ngục... À nhầm, tại sao trốn học?" Tiêu Tiễn suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, thật sự là quá xấu hổ! Tình cảnh dâm mỹ này lại bị con bắt gặp, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý của thằng bé...

XP Bất Bại đối với tình cảnh bốn người cha không tiết tháo này đã sớm tập mãi thành quen, trọng điểm căn bản không phải việc này, hắn tùy ý ứng đối: "Tự con bay trở về... Có chuyện quan trọng... Vâng, bay hơn tám giờ... Không mệt!"

"Chuyện quan trọng gì thế?" Tiêu Tiễn rướn cổ lên hỏi, sau đó tự nhiên chú ý tới môi thằng con đã bị cắn nát, còn chảy máu nữa!

"Thích có nghĩa là gì?" XP Bất Bại lộ ra vẻ mặt mê mang, giương lên khuôn mặt tương tự như Tiêu Tiễn, bên trong tròng mắt màu tím chứa đựng cảm xúc trước đây chưa từng có... Xúc động lòng người, tinh tế tỉ mỉ mà ôn tồn, si mê mà mỹ hảo.

Tiêu Tiễn trong lòng hơi hồi hộp một chút, quả nhiên là yêu đương? Không phải vậy không thể ngàn dặm xa xôi, phong trần mệt mỏi - chạy về, cũng chỉ để hỏi một vấn đề ngu ngốc như thế.
Bình Luận (0)
Comment