Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 215

Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

_____________

Cảm giác rất sỉ nhục, tương đối bị sỉ nhục...

Bị xem là món đồ chơi!

Trong mộng bị xúc tu hèn mọn cũng thôi đi, hiện tại trơ mắt nhìn thấy chính mình đã biến thành búp bê tình dục khổ bức, bị hai thanh niên một hơi có thể làm hai trăm cái hít đất này biến thái kẹp ở giữa...

"Tích tích..." Bộ đàm của cậu vang lên. Là Blake ba ba nhắc nhở chuyện phòng thân.

Đáng tiếc, bộ đàm đã bị cởi ra từ lúc cậu bị lột sạch sẽ ném vào bồn tắm lớn, đặt ở cái bàn thấp bên giường.

Mắt San Đạo nhìn qua chuẩn bị đưa tay đi lấy, bị đuôi Tiểu Ly cuốn một cái, liền quăng tới trên thảm cách khá xa...

"Không cho phân tâm..." Tiểu Ly thu hồi đuôi, lại dùng đuôi lông xù cọ cọ eo của San Đạo, San Đạo lập tức cười đến không có tiết tháo... Fack, ngứa muốn chết...

Tiểu Bạch tàn nhẫn mà trừng Tiểu Ly một chút: "Ngươi cố ý!"

San Đạo rất sợ ngứa, thân thể sẽ co lại thành một đoàn, hắn vốn là chuẩn bị đưa vào, nhưng đột ngột chặt như vậy thì càng khó khăn.

Tiểu Ly nham hiểm cười cười, đuôi không ngừng đùa nghịch trên thân thể trắng nõn của San Đạo, đến tay, đến bắp đùi, lại cọ đến cổ, đên tai, chọc cho San Đạo cười hắc hắc liên tục...

Ở dưới sự khiêu khích của Tiểu Ly, Tiểu Bạch cũng không cam lòng yếu thế, hắn dùng đuôi mèo màu trắng vòng quanh hoa cúc của San Đạo, San Đạo hơi hồi hộp một chút, cuối cùng từ quấy rầy của đuôi hồ mềm mại bình tĩnh lại, phát hiện tình trạng của mình hiện giờ không ổn tý nào...

Cậu bị Tiểu Bạch ôm đến ngồi trên đùi, tay của mình thì quơ trúng một thứ cưng cứng nóng rực... Hơn nữa nơi đó được thoa rất nhiều gel, trắng mịn cực kỳ, cái thứ hừng hực kia giống như cũng không có ý tốt kì kèo...

San Đạo hiện tại có ngốc thế nào cũng biết mình sắp bị bạo cúc! Cậu thật muốn vung tay đẩy người, lại phát hiện hai tay bị kiềm quá chặt, không cách nào nhúc nhích được. Cậu lại muốn vung chân, phát hiện chân đang bị Tiểu Ly thưởng thức, ở phía trên còn bị bôi gel...

"Thả lỏng một chút..." Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu, dùng đầu lưỡi mềm mại ướt át nhẹ liếm tai cậu.

San Đạo gấp đến độ mồ hôi đều ra, trong miệng ngoại trừ câu "Thả ta ra, không muốn a...", hiện tại cũng không biết nói gì thêm. Cậu đột nhiên nhớ đến năm đó xem hàng trăm hàng ngàn bộ "phim hành động ái tình " (AV) Reid ba ba gửi đến. Sau đó còn nhổ nước bọt -- hứ, lời kịch quá bần cùng, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu! Nhược trí!

Hiện tại, dù cậu có thông minh cũng không làm nên chuyện gì... Cậu không tự chủ được nhắc tới cái lời kịch nhược trí vĩnh viễn không bao giờ có hiệu quả kia, tất cả các góc mẫn cảm trên cơ thể đều bị khám phá hết, hết thảy các tế bào cảm giác đều khẽ động đậy.

Thân thể cậu trở nên rất kỳ quái, như bị điện giật nhẹ qua, tê dại không chịu nổi.

Ở bên trong tiếng ô ô gào khóc, cậu cảm nhận được phía sau bị món đồ gì đó hung hăng sáp nhập... Cậu oa khóc một tiếng, không hề hình dung, nước mắt lăn lăn xuống gò má như đang thi đua với nhau.

"Ngươi không thể nhẹ chút à?" Tiểu Ly ở phía trước nghiến răng nghiến lợi.

Khóe miệng của Tiểu Bạch co giật: "Ta xin thề ta chỉ cho một ngón tay đi vào..."

"Đau quá, ta không muốn, các ngươi đi ra! Đau chết mất!" San Đạo rít gào lên, nước mắt khuếch đại dâng trào ra. Từ khi sinh ra đến bây giờ, cậu chưa từng bị đau đến như vậy, sao có thể chịu được loại dằn vặt này.

Tiểu Ly quay đầu đi, quả nhiên không nên tin lời của Tiểu Bạch, mình đi giúp cậu ấy, kết quả San Đạo khóc đến càng hung... Được rồi, hiện tại Tiểu Ly cũng không bình tĩnh...

"Còn chưa bắt đầu cậu ấy đã nói đau, một hồi sao mà làm được?" Tiểu Ly phiền muộn - cùng Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau.

Tiểu Bạch hạ mí mắt, nhìn thứ đã cương đến sưng của mình, mình như tên đã lắp vào cung, không bắn đi không được, đã sớm không cách nào nhịn được.

"Cường làm!" Hắn trả lời Tiểu Ly như vậy, vẻ mặt có chút rất kiên quyết. Bọn họ đều đã nhịn tận bốn năm, ngày hôm nay không làm được, ngay cả hắn cũng sẽ bắt đầu nghi vấn "năng lực " của mình...

San Đạo quơ tay quơ chân loạn xạ, nghe được cái từ "Cường", cậu quả thực như thỏ cuống lên bắt đầu cắn người, giãy dụa như sắp chết đến nơi...

"Phía trước giao cho ngươi, giúp cậu ấy... Thoải mái rồi thì cậu ấy sẽ không phản đối..." Tiểu Bạch phi thường vô liêm sỉ cho Tiểu Ly một kiến nghị.

Tiểu Ly vốn là đang định mắng Tiểu Bạch, nhưng nhìn thấy hai má San Đạo ướt đẫm, mũi nhỏ bởi vì nức nở mà biến hồng, còn có hai đóa hoa nhỏ đáng yêu trên lồng ngực trắng nõn, thậm chí còn có cái eo nhỏ thon thon, cả người đều kích động...

Tiểu Ly ấn lại chân cậu, nằm nhoài giữa hai chân của cậu, bắt đầu trêu chọc cây nấm nhỏ kia, hưởng thụ San Đạo kêu nhỏ, rên rỉ, xin khoan dung.

Vật nhỏ mềm mại ở trong miệng hắn lớn lên, biến cứng, nước mắt trên mặt San Đạo lăn dài, đôi mắt màu lục như thanh sơn mùa xuân, vừa giống như một đầm nước sâu không thấy đáy. Hắn ở lúng túng trở nên khó có thể tự kiềm chế, hết thảy huyết mạch toàn thân đều tuôn tới nơi kia, hắn trơ mắt mà nhìn tiểu đệ của mình sa vào ở trong khoái cảm không thể chịu đựng, như là có vô số bọt khí, ba ba bị đâm thủng.

"Ô ô, các ngươi quá... Hỏng rồi..." San Đạo trong sự rên rỉ thấp thở hở phát sinh một câu phản kháng vô lực.

Tiểu Bạch ở phía sau cậu không thể làm gì hơn lại lấy ra một chút gel. Mặc dù nói cường làm, thế nhưng nội tâm vẫn rất thương cậu, chỉ lo cậu thật sự đau, hắn cũng không biết mình là đang làm cậu, hay là đang làm một đống gel kia nữa...

Tiểu Ly cúi đầu đụng nhẹ mấy lần, thân thể mẫn cảm của San Đạo lập tức run run liền bắn. Một bên bắn một bên khóc, rất giống bị một trăm Mãnh Nam cường... Lòng tự ái của tổng công đổ hết rồi, như tuyết lở, như núi đổ!

"Còn không mau một chút đi?" Tiểu Ly tàn nhẫn mà dùng đuôi hất ra đuôi của Tiểu Bạch, ra hiệu hắn nên mau chóng tiến vào, nhân lúc San Đạo đang ngơ ngơ ngác ngác, thân thể hoàn toàn thả lỏng...

Sau đó Tiểu Bạch đỏ mặt, rốt cục cũng tiến vào.

Không ngạc nhiên chút nào, San Đạo gào thét một tiếng, thân thể nhỏ lập tức run rẩy. So sánh với vóc người của Tiểu Bạch Tiểu Ly trường kỳ luyện võ, thân thể trắng nõn ốm yếu này của cậu, cũng thật là nhược kê. Thậm chí có chút không khác với tấm thân chuẩn tiểu thụ trong các câu truyện gì đó...

Thực sự không chịu được cậu khóc thê thảm như vậy, Tiểu Ly đành phải đi ngăn chặn miệng của cậu lại, nhẹ nhàng hôn tới nước mắt ở một bên quai hàm của cậu, mềm giọng an ủi.

Tiểu Bạch như mãnh thú bị mở trói, một đòn thúc vào bên trong, cũng mặc kệ cậu khóc náo loạn, hai tay ôm lấy eo nhỏ của cậu, cắn bả vai cậu, ở phía sau cậu điên cuồng gây rối. Cũng may khởi động đủ đầy đủ, gel cũng bôi đầy đủ, vì thế cũng không có làm cậu bị thương.

Nhưng tần suất quá mức hung mãnh cùng cường độ không chút lưu tình này vẫn để cho San Đạo không chịu nổi mà run rẩy kịch liệt.

"Đừng bắn ở bên trong..." San Đạo có chút bệnh sạch sẽ cắn răng thốt lên câu cuối cùng, tiếp theo liền một đường kêu ô ô...

"Biết rồi..." Cũng may người nào đó còn có một điểm thần trí cuối cùng, kịp ở thời khắc cuối cùng phun sản phẩm tránh thai lên chỗ kia... Vật này thời điểm phun lên chỉ là chất lỏng, qua mấy phút liền sẽ biến thành một màng trong suốt mềm mại mỏng nhẹ, có năng lực phòng ngự siêu cường.

Ở bên trong dằn vặt như bão táp, ánh mắt của Tiểu Bạch rõ ràng trở nên thay đỏi, cả người như thất thần không có tiêu cự... Hắn thở gấp ôm lấy thân thể San Đạo càng chặt hơn một chút, đột nhiên động rất nhanh, rốt cục thấp giọng rên rĩ đạt đến cao trào.

Một hồi lâu thất thần...

Trước khi rút ra, hắn nhìn thấy Tiểu Ly đang cười nhạo hắn, Tiểu Bạch lập tức đưa ra lý do: "Cảm giác hoàn toàn khác so với lúc ngươi dùng chị năm đấy... Không tin ngươi thử xem!"

Hắn hiểu rõ Tiểu Ly là đang khinh bỉ hắn nhanh như vậy đã bắn rồi... Nhớ năm đó bọn họ tuốt cho nhau, hai người thường thường dốc hết sức, không hơn một canh giờ sẽ không xong. Mà hôm nay lại chỉ có hai mươi phút... Xác thực là yếu một chút...

Hắn chưa hết thòm thèm mà rút ra, kéo ra cái bao siêu mỏng, cầm lấy một chút nhớt nháp màu trắng. Vì bảo vệ Tiểu Đạo Đạo, bọn họ đều mang "áo mưa nhỏ "... Đây là Tiểu Bạch Tiểu Ly vừa bắt đầu đã bàn luận xong xuôi, tránh Đạo Đạo khó chịu, tránh để cậu được chịu khổ, tránh để cậu sinh bệnh...

Mặt khác, ai cũng không muốn đem tinh dịch của đối phương làm gel bôi trơn, hơn nữa "Tội chứng" này bọn họ còn phải để qua một bên xíu nữa đem ra so... Thời gian bao lâu không phải tiêu chuẩn duy nhất để đo năng lực, cái tội chứng này ít nhiều cũng phải đem ra liều mạng!

Tiểu Ly long tinh hổ mãnh đánh gục San Đạo từ chính diện, San Đạo đã hừ hừ không có khí lực, lại như cừu con ngon miệng trước mặt sói, linh yêu chọc người.

Tiểu Bạch ở một bên nghiêng đầu vây xem, bỏ đá xuống giếng nói: "Được, ngươi chê lão tử thô lỗ, chê lão tử bắn quá nhanh, có bản lĩnh ngươi ôn nhu một chút,, ngươi kiên trì đến lâu hơn một chút... Ta liền yêu quý ngươi nha!"

Nói xong hắn không tha mà theo dõi nhất cử nhất động của Tiểu Ly, ánh mắt như đèn pha, như có thể khoét một lỗ trên người khác.

"Thức thời một chút, qua bên kia tự tuốt đi!" Tiểu Ly dùng ánh mắt cảnh cáo trừng Tiểu Bạch một chút, bảo hắn lăn ra xa đi, vốn là lúc trước liền để hắn chiếm tiên cơ, không nên ép người quá mức!

Tiểu Bạch rốt cục nhún nhún vai, cầm một cái khăn lông giúp San Đạo lau mồ hôi, sau đó lén lút nắm lấy đôi tay nhỏ của San Đạo đặt lên thứ đã cứng rắn của hắn, nhỏ giọng nói: "Đạo Đạo ngoan, đến giúp ta, dùng tay làm, sẽ không đau nha..."

Lại làm, làm đệ ngươi a! Phía dưới của San Đạo bị lấp đầy, đang đau đớn khổ bức, hai tay lại bị chộp tới làm chuyện hèn mọn, quả thực rất muốn mở miệng mắng người. Còn chưa làm gì thì đôi môi đã bị chiếm lấy, như vầy thì là sao mà mắng người được!

Tiểu Ly liếc Tiểu Bạch một chút, khẽ liếm bụng San Đạo, thở hổn hển nói: "Ta làm cũng sẽ không đau, ta có kỹ sảo sẽ không giống như tên kia không thương hương tiếc ngọc chút nào! Thoải mái không?"

San Đạo cuối cùng từ bên trong hôn nồng nhiệt thở một hơi nói: "Nơi nào thoải mái? Đau muốn chết... Bên trong không thoải mái như bị hỏa thiêu, cọ xát lâu như vậy, nhất định là hỏng rồi! Mau đi ra..."

Tiểu Ly vốn là người trầm tĩnh kiên nhẫn, vừa nghe như vậy, thú tính quá độ, t*ng trùng lên não, động tác bất chợt tăng nhanh, say mê hưởng thụ ở bên trong cực phẩm ấm áp căng mịn này. Dù sao chậm cũng đau, nhanh cũng đau, vậy thì tận hứng được rồi, đừng để mình nhịn lâu quá...

Tiểu Bạch nói không sai, cái cảm giác này cùng tự mình tuốt thật sự là khác nhau một trời một vực a, thoải mái cực kỳ, ha~

Hắn cũng đạt tới cao trào rất nhanh, sau đó hắn lúng túng nhìn Tiểu Bạch, tự giễu một câu: "Lần đầu tiên của xử nam là nhanh như vậy đó."

Hắn nằm ở trên người San Đạo một hồi lâu, như lưu luyến chút dư vị, cuối cùng bị Tiểu Bạch mạnh mẽ kéo đi ra, đoạt lấy thứ trong suốt ở trên vật kia của Tiểu Ly, sau đó quơ quơ trước mắt San Đạo: "Đạo Đạo, ngươi xem hai người chúng ta ai bắn nhiều hơn!"

Về thời gian hai người bọn họ đều gần như nhau, đều không vượt qua hai mươi phút, không thể so cái này được. Lần đầu tiên bắn súng thật, tâm tình siêu kích động, hơn nữa nơi đó của Đạo Đạo thật sự rất mê người, rất chặt lại rất nóng, còn có thể co giật theo động tác, thật sự không nhịn nổi...

Đối với hai cái thứ nhỏ nhỏ trong tay, bọn họ tự phán xét sẽ không phục, đương nhiên phải tìm người khác giám định.

San Đạo bị hai người bọn họ lay tỉnh, nhìn hai bao bạch trọc trước mặt một chút, xấu hổ đến mức quả thực muốn cắn lưỡi tự sát. Làm tổng công, bị tiểu thụ thượng thì thôi đi, còn muốn cậu làm trọng tài, xem ai bắn nhiều hơn, còn có tiết tháo không hả? Chuyện này chính là đang vũ nhục cậu!

Cậu vùng vẫy một hồi, dùng hết khí lực cuối cùng trên người rống lên câu: "Cút!"

Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly nhìn nhau nở nụ cười, che miệng cười nói: "Xem ra Đạo Đạo trung khí mười phần, chúng ta nhanh tiến hành vòng kế tiếp đi!"

"Được, được!"

Ba thắng hai, luôn luôn là quy tắc đấu của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment