Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 223

Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi

_________________

"Đối kháng? Đây là cường hạng của Tiểu Bạch nha!" Tiểu Ly giương giương khóe miệng, muốn đánh nhau, tiểu tử này tuyệt đối cường! Phỏng chừng một trăm Tiểu Ái cũng không đủ cho hắn làm nóng người! Làm đối thủ lâu năm nhất của Tiểu Bạch, hắn là có quyền lên tiếng nhất!

"Ai nha, có phải rất máu tanh hay không?" San Đạo ở bề ngoài nhăn lông mày, nhưng dáng dấp đó là cười trên sự đau khổ của người khác, e sợ cho thiên hạ không loạn!

Tiêu Tiễn do dự nói: "Thi thêm lần nữa, có mất tận thêm một tiếng nữa không? Tới giờ cơm trưa rồi!"

Blake tự tin nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, trận này bao nhanh!"

Hai đối thủ thẳng tắp đứng ở trên sân, đứng bên trong vòng tròn của từng người, Hải Hoàng ra lệnh một tiếng, hai người có thể bắt đầu đánh.

Bình thường hai đối thủ muốn đấu tranh với nhau, cũng không thể đột nhiên xông lên, một bên như xà đánh giá đối phương, mãi đến tận nhìn ra kẽ hở của đối thủ mới ra một đòn quyết định. Nếu như một đòn không trúng, lập tức lui về phòng thủ, tìm kiếm một cơ hội công kích khác, loại tình trạng giằng co này cũng không phải giả vờ giả vịt như đã được dựng sẵn trong đóng phim, mà là kỹ năng đối chiến thật sự.

Nếu như vừa mở tràng liền a a a a tới húc người ta như Phong Bình, đó là tiểu hài tử ngang ngược, không tính là đối chiến!

Lại nói, cho dù là Phong Bình, dưới sự dạy dỗ của XP Bất Bại cũng sớm sửa lại một chiêu lỗ mãng này! Liền ngay cả tùy tùng của Phong Bình là Đại Hùng, Nhị Hùng, cũng tuyệt đối không thể ra chiêu thấp kém như vậy.

Nhưng thế sự không có tuyệt đối, trên sàn thi đấu to lớn như thế, Tiểu Bạch bày xong tư thế, liền phát hiện Tiểu Ái gào thét vọt tới... Tư thế hung mãnh!

Kỳ thực có chút không thích ứng! Cùng Tiểu Ly đánh nhau rất nhiều năm, đột nhiên gặp phải đối thủ cấp thấp như Tiểu Ái... Trong lòng có một giây cảm khái...

Lại như ăn sơn trân hải vị quen rồi, đột nhiên có người thả cám heo vào trong bát của ngươi...

Có chút căm ghét, có chút phẫn nộ, có chút không dễ chịu toàn thân... Vì cái lông giề lão tử phải thi đấu với cái tên này! Thần a, mần ơn thay đối thủ cho ta đi!

Ở Tiểu Ái xông lên, trước khi tay chạm vào tóc Tiểu Bạch 0.01 giây, Tiểu Bạch nhanh nhẹn xông lên, cho tên lỗ mãng này một đấm...

May mà có máy quay chậm, nên có thể nhìn thấy mắt Tiểu Ái nghiêng về bên trái 60độ, toàn bộ thân thể lăn mấy mét về phía bên trái, như búp bê bị ném đi, tay chân sải lai...

Đương nhiên, nếu như bình thường quan thi đấu, chỉ nhìn thấy vừa mở tràng tiểu Ái liền hướng về này tiểu uổng phí đi, kết quả bị tiểu bạch trở tay một quyền liền đánh bay, tốc độ nhanh dường như một vệt ánh sáng, liền đánh ở nơi nào đều thấy không rõ lắm...

Nói chung, chờ mọi người đọc thầm Thượng Đế, lại tập trung suy nghĩ vừa nhìn, Tiểu Bạch vẫn bình tĩnh đứng ở bên trong vòng tròn của hắn như cũ, không khác gì lúc trước thi đấu, không nhúc nhích, tóc cũng không loạn một sợi, như một tượng băng. Mà Tiểu Ái đây? Như một đống tượng bùn, co quắp ngã trên mặt đất. Không đứng dậy nổi.

Âm thanh máy móc trên sân đếm từng giây, từ 30 đến 1, tổng cộng đếm 30 giây, đừng nói 30 giây, 300 giây cậu ta cũng không đứng lên nổi.

Toàn trường trái lại yên tĩnh không hề có một tiếng động...

"Thật sự... Rất nhanh!" Tiêu Tiễn nhỏ giọng phát biểu một câu bình luận.

Tuy rằng nhanh ngoài ý muốn, nhưng tất cả cũng đều nằm trong dự đoán. Đoàn thân hữu thậm chí chưa cỗ vũ gì. Đương nhiên, ủng hộ cái gì vẫn nên thôi đi, xác thực là đều rất đồng tình với tên nằm trên đất kia, một quyền liền bị đánh xuống đất, vẫn là chớ đả kích cậu ta! Xem như nể tình cha cùng gia gia của cậu ta, lưu cho cậu ta mấy phần mặt.

San Đạo cắn môi, duỗi ra hai ngón tay cái, kích động vung vẩy, khẩu hình nói "Tiểu Bạch giỏi quá!"

Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ khả ái của San Đạo kia, rốt cục nhoẻn miệng cười, từ trên sân lui ra đến, đi tới đoàn thân hữu.

"Người chiến thắng: Tiểu Bạch! Hạng mục đối chiến kết thúc... Toàn bộ thi đấu kết cục! Chúc mừng Tiểu Bạch trở thành người chiến thắng trong cuộc thi tranh ngôi vị Long Hải..." Hải Hoàng tự mình tuyên bố kết quả thi đấu. Vốn là phải thắng hai trên ba, nhìn dáng vẻ của Tiểu Ái như vậy, sợ là căn bản không có cách nào bò dậy thi đấu ván thứ hai, ván thứ ba, vẫn là không nên tự rước nhục.

"Được rồi được rồi, đã đến giờ cơm trưa, chúng ta đi ăn cơm... Hải Hoàng đại nhân, chúng ta đi ăn cơm trước, trao giải lễ gì đó bằng không buổi chiều lại làm đi!" Tiêu Tiễn cho Hải Hoàng một khuôn mặt tươi cười an ủi. Hải Hoàng biết y đây là dẫn đem mọi người đi, không muốn lại kích thích tiểu Ái, cảm kích gật gù.

"Ăn cơm hoàng đế lớn, ngày hôm nay ta lấy bảng hiệu bò bít tết của Tiêu Tiễn, nhanh lên một chút nhân lúc còn nóng mà ăn thôi!"

"Tốt quá!" Mọi người chen chúc người thắng Tiểu Bạch, cùng đi trên bờ khách sạn chúc mừng lần thứ hai...

Tiểu Ái cô độc co quắp trên mặt đất, cũng lại không nghe được phụ thân và gia gia an ủi, cũng không cảm giác được mình đang bị người hầu, bác sĩ nhấc đến trên băng ca đi cấp cứu. Cậu ta chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề -- tại sao hắn lại có thể một quyền liền đánh cậu cho tơi bời hoa lá...

Cậu ta lần đầu tiên nhìn thẳng vào chính mình, xác thực thua! Thua rất triệt để. Đấu ba ván thua hét cả ba!

Nhưng là, tại sao lại vậy chứ? Cậu luôn coi mình là một con rồng trong nước, hóa ra so sánh với Tiểu Bạch, cậu ta không là gì hết, một kẻ vô dụng!

Cậu không cam lòng, rõ ràng cậu là người thừa kế ngôi vị Hải Hoàng duy nhất, tại sao nửa đường lại lăn ra Tiểu Bạch, cái gì cũng tranh với cậu? Cuộc sống của cậu vốn là rất tốt đẹp, tại sao tên con hoang này muốn đánh vỡ hết thảy?

Thống khổ nhất không phải cậu không ngờ được Tiểu Bạch sẽ cướp đi tất cả, mà là cậu biết rõ hắn sẽ cướp, nhưng không thể ngăn cản, không thể ra sức. Trong lòng muốn giết hắn, diệt trừ hắn, nhưng không có cách nào hiện thực!

Bi ai!

Trong mắt của cậu tràn ra nước mắt bi thống, nhanh chóng ngưng tụ, biến thành trân châu sáng bóng...

...

Nhìn trên Tiểu Ái được tiêm thuốc an thần rốt cục ngủ trên giường bệnh, Hải Hoàng lão lệ lại lăn ra.

Tiểu vương tử trăm mối lo hỏi: "Em nên nói với thằng bé như thế nào bây giờ?"

Miêu gia thở thật dài một cái: "Kết quả đã chứng minh, chúng ta xác thực dạy dỗ ra hài tử vô dụng! Chúng ta phai thay đổi thôi, để thằng bé ra chịu mưa chịu gió, mới thật sự sẽ trưởng thành!"

"Lần tranh tài này, liền quyết định lập trữ sao? Phụ vương?" Tiểu vương tử hỏi Hải Hoàng.

Hải Hoàng đương nhiên không muốn, nhưng dưới con mắt của mọi người, đều nhìn thấy Tiểu Bạch ngược Tiểu Ái xong, ông còn có thể bênh thế nào nữa?

"Đúng thế. Ta tuy càng thương Tiểu Ái, thằng bé đều ngay dưới mắt ta lớn đến 18 tuổi... Thế nhưng, công là công, tư là tư, quốc gia giao cho thằng bé, xác thực là một sai lầm, ba tuổi nhìn đến già, với tính tình lỗ mãng ngạo nghễ như thế, tương lai không chỉ không trị nước, còn có thể phát triển trên con đường bạo quân... Nhìn lại Tiểu Bạch một chút, mưu tính sâu xa, có thể điều binh khiển tướng, văn trị võ nghệ mọi thứ đều có tài! Quốc gia giao cho nó, đây mới là con đường tốt nhất!"

Miêu gia cũng gật gù: "Không sai! Trị quốc là chuyện lớn, Tiểu Ái không có năng lực lớn như vậy, cũng không gánh nổi trọng trách lớn như thế. Không bằng để thằng bé tự xem xét lại bản thân, trước tiên quản tốt chính mình đi..." Hiện tại hắn nhìn Tiểu Bạch với cặp mắt khác xưa, luôn cảm thấy càng xem hắn càng thoả mãn. Trong ba người, hắn là trước hết đối với Tiểu Bạch có hảo cảm...

"Tiểu Ái nếu như tỉnh rồi, biết mình bị đào thải, nhất định không chịu bỏ qua!" Tiểu vương tử lau khóe mắt. Chuyện này đối với con là đả kích bao lớn a, lại như 18 năm qua vẫn nói cho nó, con đường này là của con. Mà bây giờ con đường này lại bị người khác cướp đi ăn sạch, là một người bình thường đều giận gần chết, khỏi nói đứa nhỏ này luôn luôn mắt toét... Hậu quả khó mà lường được!

"Nó nên ăn chút vị đắng! Nó sở dĩ sẽ như vậy, chính là trước đây chịu khổ quá ít, không biết trời cao đất rộng!" Miêu gia có chút nổi giận.

Hải Hoàng cũng khoát tay một cái nói: "Tiểu Ái phải học cách đối mặt với hiện thực... Ai, nếu nó có thể trưởng thành như Tiểu Bạch, chúng ta cũng không đến nỗi buồn phiền như thế a! Thôi thôi, con trai bảo bối của hai đứa, còn phải cố gắng dạy dỗ!"

...

Một bên khác, sau cơm trưa phong phú, Tiểu Bạch lén lút lôi kéo San Đạo muốn "được thưởng"...

Lần này Tiểu Ly rốt cục săn sóc một chút, để hai người kia ở trong phòng chán thì thôi, hắn đứng ở ngoài cửa "trông chừng".

Mới đứng mấy phút, hắn liền hối hận rồi. Tuy rằng gần đây hai ngày Tiểu Bạch rất khổ cực, biểu hiện rất tốt, xác thực đáng được thưởng không sai, nhưng vì cái quần giề hắn phải đáp ứng thỉnh cầu vô lý này của hai người bọn họ?

Được rồi, còn không phải là bởi vì hiện tại Tiêu Tiễn bọn họ cũng ở cùng một tầng lầu sao, không muốn bị bắt gian, đành phải cẩn thận một chút...

Tiểu Bạch hưng phấn đè San Đạo xuống giường, cảm thấy thế giới hai người thật là tươi đẹp... Không có Tiểu Ly cái tên chướng mắt kia, hết thảy phúc lợi đều thuộc về một mình hắn...

"Cảm thấy... Thật kỳ quái..." San Đạo bị hắn cởi quần áo, nhìn hắn gấp gáp hôn khắp người cậu.

"Ân?" Tiểu Bạch tiếp tục cởi quần, dùng đuôi mèo tuốt trên tiểu đệ của San Đạo...

San Đạo một bên rên rỉ một bên giãy giụa nói: "Tại sao có cảm giác... xấu hổ khi vụng trộm?"

"Chúng ta quang minh chính đại!" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên sửa lại, lại cuối đầu, cắn tiểu đậu đỏ đứng thẳng trước ngực San Đạo.

"A... A..." San Đạo bị hắn làm cho vừa đau vừa ngứa, không để ýmaf lớn tiếng một chút...

Bên ngoài Tiểu Ly như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cắn răng ở bên ngoài nói: "Có chừng có mực a, âm thanh liền không thể nhỏ xíu sao?"

Hắn nghe được còn nhắc nhở được, bị bốn người cha nghe được sẽ là thảm. Đều đã nói phải nhịn một chút, hai tên dâm đãng này một khắc cũng không chờ được, lúc ăn cơm Tiểu Bạch liền một mặt muốn tìm bất mãn, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống San Đạo...

Lại nói phòng ngủ trưa, cũng ngủ đến mức rất thú vị, bởi vì ngủ chính là bốn người cha kia...

Không thể không nói, bọn họ ân ái cực kỳ, hai mươi năm như một... Ngày qua ngày không chê mệt.

Lần này rốt cục đi tới hoàn cảnh mới, Tiêu Tiễn đến tính trí rồi. Ở XP gia làm được rồi, hiện tại ở khách sạn hải tộc thực sự là siêu có cảm giác...

Bên kia San Đạo đang rên rỉ, bên này Tiêu Tiễn đang cao giọng thét.

Tiêu Tiễn đến cái tuổi này, như hổ như sói, tuyệt đối khẩu vị nặng. Ở XP gia kêu quen rồi, ở bên ngoài cũng quên tiết chế. Ba lão công cũng đều có chút kích động, hiếm thấy nhìn thấy dáng dấp Tiêu Tiễn cảnh xuân tươi đẹp lại chủ động như vậy, thì càng ra sức.

"Bên kia rất kịch liệt nha!" Tiểu Bạch cười trộm. Hắn nghe được, không phải là bốn người cha của San Đạo cũng đang Happy sao, ở trong khách sạn sáu sao của hải tộc làm cũng thật là có cảm giác! Hóa ra cũng không riêng là bọn họ chuyện này đối với tiểu tình nhân, những tình nhân lâu năm kia cũng thất biết đến hưởng thụ nhân sinh a.

"Ây... Để anh cười chê rồi..." Mặt San Đạo trong nháy mắt đỏ. Cậu cũng không phải vì mình đang bị người ta thượng mà xấu hổ, cậu là bởi vì hắn Tiêu Tiễn ba ba gọi giường gọi đến khuếch đại như thế mà thật không tiện. Già rồi mà thật không biết tiết chế gì cả!

Ngay cả, phòng xép hai bên khách sạn xa hoa đều đang kêu, liền cách một sân thượng. Tiếng kêu liên tiếp, kỳ thực ai đang kêu cũng không rõ ràng thế nào.

Nhưng tệ chính là ở chỗ, âm thanh của San Đạo tuy rằng không khuếch đại như vậy, nhưng thời gian quá lâu...

Cho tới ở bên ngoài Tiểu Ly trực tiếp cứng rồi, cũng không chịu được nữa mà vọt vào, gia nhập nửa trận đấu sau... Hắn mới không muốn khổ như tú ông đâu!

Sau đó, bên này miệng Tiêu Tiễn tuyệt đối không lên tiếng, đang ngậm lấy một vị tình nhân thứ hai, nhiều năm sau này, trình độ khẩu giao của Tiêu Tiễn tăng cao không ít, để các thân ái rất thoả mãn. Ở tình huống như vậy, âm thanh của San Đạo liền đặc biệt rõ ràng.

White ngơ ngác mà nói: "Ta hình như nghe được tiếng gì đó!"

Bốn người cha nhìn nhau, trong lòng như sáng tỏ chuyện gì đó...

Sau năm phút, cửa phòng San Đạo bị Blake bạo lực đá mở, bốn người cha phẫn nộ vọt vào...

Bé ngoan a, ba tiểu hỗn đản thân thể trần truồng, trần như nhộng, tư thế... Dâm đãng...

Rất tốt, bị bắt gian ngay tại chỗ!
Bình Luận (0)
Comment