Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
______________
Phong Hải Dương đang ở nơi nào?
Cậu đang ở trên đường cứu tế...
Tháng năm nước lên cao, tuôn trào đến hạ du bãi sông trung, gào thét mà xuống, tàn phá bừa bãi, không gì ngăn cản nổi.
Trầm tích sông bùn, cát đá nâng lòng sông lên, dòng sông vốn nhu hòa liền hóa thân làm mãnh thú, lướt qua đê, nuốt hết thôn trang...
Vì thế, Phong Hải Dương làm chuyên viên chống lũ, đang đối kháng cùng Hà Bá.
Cậu làm sao có khả năng bỏ thiên hạ bá tánh, lê dân bách tính, đi tham gia lễ tốt nghiệp của bạn trai?
Phong Hải Dương mang mũ rơm trên đỉnh đầu, mặc quần sọt áo thun, chân đạp cỏ, đứng trên đập bị hồng thủy vồ dập không ngừng, chỉ huy quân dân chống chọi "Sóng ngầm".
Vừa bắt đầu nó chỉ là một tổ kiến, hồng thủy từ địa phương yếu ớt nhất xông tới, một lỗ kim biến thành bát mắt, tiếp theo hiện bao nhiêu trạng thái thối rữa, lớn lên, cuối cùng điên cuồng tràn vào, nuốt hết tất cả.
Vì lẽ đó, đây là đang thi chạy với thời gian! Chậm một giây, có thể mọi người đều khó giữ được tính mạng. Dù sao trước hết bị cuốn đi, chính là những người tu bổ kia.
"Đóng cọc, nhanh lên một chút!" Phong Hải Dương thét khàn cả cổ họng, ra lệnh các quân nhân nhanh chóng.
"Đằng sau, đặt vật liệu! Xếp hàng, đừng giẫm đạp lẫn nhau..." Cậu lại ra lệnh cho các nông dân địa phương đằng sau quân nhân. Cần quá nhiều nhân thủ, điều quân đội căn bản không giải quyết được vấn đề, dù sao đê này dài ngàn dặm, nhất định phải liên tục tuần tra, một có một tình huống gì phải ngăn chặn ngay, hơn nữa còn phải giải quyết vấn đề ăn ở của quân đội, vì thế ở địa phương chinh dân phu, là phương pháp hữu hiệu nhất.
Phong Hải Dương bất chấp nguy hiểm, không nghe khuyến cáo, lại bò đến cọc cao những quân sĩ vừa đóng, kiểm tra đóng có sâu hay không, có vững hay không.
Ở trên cao nhìn xuống, bên trái là đội ngũ chống lũ, bên phải là nước sông đãng đãng!
Đột nhiên, cậu quay mặt nhìn thấy dòng nước lũ cuồn cuộn, mắt nổ đom đóm, chóng mặt rồi ngất đi... Một tháng nay mỗi ngày cậu chỉ ngủ ba, bốn tiếng, tinh thần kiệt quệ, thể lực không chống đỡ nổi, trượt chân một chút liền ngã xuống.
Quân dân phía sau không kịp kinh ngạc thốt lên, cậu đã bị hồng thủy cuốn đi, mắt thấy liền sắp bị nuốt hết...
Một Hắc Điểu to lớn từ trên trời giáng xuống, điên cuồng xuyên vào trong làn nước, lúc mọi người nhìn rõ ràng, chỉ thấy đó cũng không phải một con chim, mà là người chim, một người chim cực kỳ cường hãn. Hơn nữa "Tổng chỉ huy" vừa rơi xuống nước, đại công tử Hổ Vương, đang được hắn ôm vào trong ngực.
Đặt Phong Hải Dương ướt đẫm nằm ngang ở trên giường, thực hiện cấp cứu người đuối nước để cho cậu tống hết nước trong phổi...
Một đám lính cùng quần chúng vây xem không biết nên làm sao bây giờ: "Người chim này, có cần lên bắt không?"
"Không đội trời chung..." Phong quốc, Dực quốc đối lập mấy trăm năm, gia hận quốc thù a! Tuy rằng khu vực biên cảnh đã rất hài hòa, nhưng ở loại khu vực nội lục này không khai hóa, tin tức lạc hậu, dân phong tương đối dũng mãnh. Đã có người bắt đầu lý sự, thương lượng đem hắn đi chưng hay là luộc rồi ăn...
"Nhưng hắn đã cứu Hải Dương ca ca!" Một nhân hưu bảy, tám tuổi chui đầu ra, nói câu thật.
"Nhưng hắn là người chim, ít nhất cũng là phi pháp nhập cảnh đi!" Một kẻ tự cho là Đầu Mục tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm nam nhân cường hãn như ưng kia. Lấy kinh nghiệm gã đã duyệt vô số người đến nhìn, gã bảo đảm người chim này tuyệt đối không phải dân chúng bình dân, mà là quân nhân đã huấn luyện nghiêm chỉnh!
Phong Hải Dương nôn hết một bụng nước sông, rốt cục mở mắt ra, khó khăn nói tiếng: "Ta không có chuyện gì, các ngươi tiếp tục cản công, hắn là bạn học của ta, hắn ở cùng ta là được rồi!"
"Ồ... Hóa ra là bạn học ở học viện XP a..." Quần chúng phẫn nộ tản đi, trong ánh mắt tràn đầy bát quái. Hai mỹ nam này xem ra rất xứng a, tên kia còn liều mình cứu người, vẫn đúng là không phải có gian tình bình thường!
Những quân nhân có chút do dự, để thủ lĩnh của mình ở chung với Hắc Điểu này, làm sao cũng cảm thấy không đúng. Lại như để con thỏ trắng nhỏ ở trước mặt hùng ưng, đây không phải muốn chết sao?
"Đi ra ngoài!" Phong Hải Dương nhíu nhíu mày. Những quân nhân kia đành phải chậm rãi tản đi, ánh mắt còn mạnh mẽ nhìn chằm chằm người chim, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo. Ý tứ là nếu như ngươi dám làm gì với chủ nhân của tụi này, ngươi cũng đừng hòng trốn, chúng ta sẽ xé ngươi ra!
Đoàn người lùi tán, trong lều dựng tạm thời này chỉ còn dư lại Phong Hải Dương cùng XP Bất Bại, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong lòng có vạn câu muốn nói, nhưng tất cả đềunghẹn lại trong yết hầu, một câu cũng không nói ra được. Thật giống chỉ cần liếc nhau một cái như vậy liền san bằng tương tư thống khổ mấy trăm ngày không gặp nhau kia, ngay cả oán hận kia trong lòng đều tan đi sạch sẽ.
"Tại sao anh lại tới đây?" Phong Hải Dương thật không biết lựa thời điểm mà thốt một câu, suýt chút nữa làm XP Bất Bại tức ói máu.
" Nếu như ta không đến thì lúc nãy em đã chết rồi!" XP Bất Bại thật muốn cắn đứt cái cần cổ nhỏ kia, cắt đứt rồi thì cậu sẽ không nói lời vô ích như vậy nữa!
"Kia... Cảm ơn anh... đã cứu em!" Giọng Phong Hải Dương nói chuyện không lớn, nhưng quả thực là biến nhẹ thành nặng, dễ dàng bốc lên lửa giận của XP Bất Bại.
Bị "nói mát" này làm cho gia hỏa tương đối táo bạo gầm hét lên: "Mạng em là của ta, ta không cho em chết thì em không được phép chết!"
Nói xong, hắn bức bách tới, mãnh liệt như bão tố trừng phạt gia hỏa không có tim không có phổi này.
Thô lệ hung hăng bao phủ tới, quấy nhiễu Phong Hải Dương đến thần hồn rung động. Cậu hiện tại rốt cuộc biết hồng thủy không phải đáng sợ nhất, nam nhân lửa giận trước mắt này mới là đáng sợ nhất!
Ở môi hôn nồng nhiệt, Phong Hải Dương cảm thấy cuống lưỡi của mình đều sắp bị hắn hút đến đứt, giảo hoạt nói: "Em vừa nôn đó..."
"Không sao, dù sao cũng chỉ là nước sông thôi, bình thường chúng ta cũng đều uống nước sông này, ta không ngại!" XP Bất Bại mắt tím nhắm lại, hiện ra mấy phần tà tứ cuồng thái, khí tràng trong nháy mắt thuấn sát Phong Hải Dương...
Lại một trận hôn nồng nhiệt, Phong Hải Dương cũng bị hắn làm cho tiên hồn điên đảo, thân thể càng ngày càng mềm nhũn, dục vọng ngẩng đầu, song hiệp nóng bỏng.
"Không muốn..." Cậu khước từ một hồi, nhìn tên đại chưởng nào đó đang xé nát quần áo nhỏ bé của cậu.
Dưới khí trời nắng nóng, quần sọt áo thun của cậu cũng chẳng chịu nổi hai lần lực lớn, cậu lập tức liền toàn thân trần trụi, như con cá mặc người tùy ý thịt...
"Ngày hôm nay không làm em, ta liền không phải nam nhân!" XP Bất Bại nghiến răng nghiến lợi cắn cắn vành tai gió hải dương.
"Phạm pháp, không phải tháng sau anh mới đủ 20 sao?" Phong Hải Dương cuống lên... Thật sự sắp bị ăn rồi, thật là đáng sợ...
"Đây là ở Phong quốc, pháp luật Dực quốc không quản được ta!" XP Bất Bại gấp gáp cởi quần, lấy dục vọng nín vô số năm thả ra khỏi lồng, hung hăng đâm vào giữa hai chân Phong Hải Dương.
Phong Hải Dương gấp một đầu đầy mồ hôi, hai tay chống ngực XP Bất Bại, quả thực là tường sắt, đẩy cũng không đẩy được, phản kháng vô hiệu.
XP Bất Bại bề ngoài hung mãnh, nhưng động tác đã từ từ khinh nhu hơn. Tiêu Tiễn đã nói, thứ tốt phải từ từ thưởng thức, không thể như đầu heo ăn nhâm sâm, chỉ biết nhai nhai rồi nuốt không thưởng thức hương vị gì cả.
Vì thế, hắn sẽ từ từ, hắn sẽ không để cho Phong Hải Dương cảm thấy hắn là một kẻ lỗ mãng thô lỗ.
Dù là như vậy, cự long nóng rực bức bách vẫn như cũ không thể thực hiện được... Được rồi, XP Bất Bại tuy rằng mộng xuân vô số lần, ý dâm thân thể tươi đẹp của Phong Hải Dương ngàn vạn lần, nhưng hắn vẫn dùng tay trái của mình tự cấp tự túc, nghiêm chỉnh mà nói hắn còn là xử nam.
"Đau..." Phong Hải Dương bị xông vào làm cho một đầu đầy mồ hôi, càng căng thẳng, liền co rút lại càng chặt, xem ra hai người liền càng không thể hoàn thành cái kia gian khổ động tác.
Mạnh hơn nữa, XP Bất Bại lại không nỡ. Hải Dương nói đau một tiếng hắn liền dừng lại, chỉ lo làm cậu bị thương, cũng ức đến một đầu đầy mồ hôi, không chỗ phát tiết.
Cuối cùng hai người lại cùng nhau tuốt, Phong Hải Dương bị cái cự vật kia làm cho sợ đến mặt xanh môi trắng, vừa nghĩ tới món đồ kia tương lai có thể xuyên đến thân thể mình bên trong, liền cảm thấy mình có chết đi hay không, chuyện này quả thật là bị bảo kiếm chém thành hai khúc a...
"Những năm nay, em không lớn thêm nhiều..." XP Bất Bại một bên kích động tuốt, một bên dùng tay đặc biệt chăm sóc món đồ béo mập của Phong Hải Dương. Năm năm trôi qua, không dài ra thêm bao nhiêu, nhưng màu sắc vẫn là phấn hồng đáng yêu như thế, khiến người ta muốn cắn một cái, nếm thử ý vị.
"Anh ăn cái gì mà dài đến đáng sợ như thế?" Thân thể Phong run cầm cập, ở trong làn sóng vui vẻ to lớn đánh cái giật mình, trợn mắt ngoác mồm mà nhìn vật kia của XP Bất Bại, vừa là kinh ngạc vừa là đố kị.
XP Bất Bại giơ giơ Cự Long hung mãng lên nói: "Đốt cháy giai đoạn a! Tuốt nhiều rồi, lớn nhanh..."
"Hộc..." Phong Hải Dương quả thực bị sặc. XP Bất Bại có lúc sẽ đàng hoàng trịnh trọng mà kể chuyện cười thế này, quả thực là khiến người ta cười sặc sụa!
XP Bất Bại một chút cũng không cảm thấy mình hài hước, hắn nghiêm túc nói: "Em cũng không biết, mỗi buổi tối ta đều nghĩ tới dáng dấp của em tuốt hai phát mới có thể ngủ được, hiện tại rốt cục được ôm em thật sự... Cảm giác rất không chân thực... Như là đang nằm mơ vậy..."
Trong lòng Phong Hải Dương có chút chua xót, thở dài nói: "Ta không phải là mơ, ta là thật sự..." Cậu chủ động đẩy lên thân thể, dùng tình sâu nhất ở trên môi XP Bất Bại hôn một hồi, mặt xoạt đến đỏ bừng.
Một động tác này, quả thực là đang mời gọi...
"Ta muốn làm em! Tuốt hoài quá chán... Cho dù tuốt 100 lần vẫn cảm thấy không vừa lòng..." XP Bất Bại nôn nóng mà nói lời thô tục, làm người nhã nhặn như Phong Hải Dương cho mặt đỏ tới mang tai, quả thực muốn chui xuống đất.
"Hải Dương, Hải Dương ngoan, cho ta có được không... Em xem em đã 22 tuổi... Ở Phong quốc 18 tuổi đã thành niên, em nín bốn năm rồi, cũng rất khó chịu đi... Ta sẽ để cho em thoải mái, sẽ làm cho em rất tính phúc, ta bảo đảm!"
Ở trường quân đội, lúc tắm rửa các anh em đều liếc nhìn "đệ đệ" của hắn mà huýt sáo: "Thao, Đại Điểu, sau này ngươi sẽ làm lão bà của ngươi rất tính phúc nha!" Vì thế XP Bất Bại tuyệt đối có tự tin, ở phương diện này sẽ khiến cậu thỏa mãn!
Có lúc tú tài nói chuyện với quân nhân sẽ khác nhau một trời một vực. Tỷ như lúc này, XP Bất Bại cường điệu chính là tính phúc, mà tài tử văn nghệ Phong Hải Dương nghe thành hạnh phúc.
Cậu cảm động, liền bị cầm thú nào đó mê hoặc...