Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 53

Một bên khác, ở lối ra của thành lòng đất, một gia hỏa cánh đỏ nào đó đang đi qua đi lại, nắm tóc, nôn nóng phi thường...

Lúc Tiêu Tiễn cùng thất thiếu từ "thành lòng đất" trở về trên mặt đất, thật làm Reid sợ hết hồn.

Thất thiếu bị rút hết lông chim, vô cùng thê thảm; Tiêu Tiễn ôm một cuốn sách ố vàng, hồn bay phách lạc.

Trở lại dọc theo đường đi, Thất thiếu lải nhải la hét: "Đi nghĩa trang, theo bản đồ chỉ thị, mau mau mau!"

Mà Tiêu Tiễn thì lại như chết ở trong vũng bùn hồi ức, không thể tự kiềm chế. Reid lo lắng nhìn y, cũng hiểu được chính mình không thể tiến vào trong thế giới một ngàn năm trước của y...

Có thể hết thảy đều sẽ tới, chờ những quá khứ hoài niệm kia biến thành mây khói, Tiêu Tiễn lại sẽ khôi phục bình thường, sẽ làm đồ ăn ngon cho bọn họ, dạy hắn khiêu vũ, lớn mật khiêu chiến điểm mấu chốt của đại ca...

Dọc theo đường đi, mọi người mang tâm sự riêng, phi thuyền bỏ thêm ba lần dầu, mới đến được chỗ cần đến. Phi thuyền đứng ở đất trống, bọn họ đi bộ một canh giờ, rốt cục đến được chỗ như trong bản đồ.

Nói là nghĩa trang, kỳ thực càng như bãi tha ma.

Khô Đằng, cây già, quạ đen, trên đất là ngang dọc tứ tung hủ mộc cùng thạch lịch, thậm chí còn có lộ ra bạch cốt, không thấy rõ là động vật hay là người.

Địa đồ họa thực sự quá khiêm tốn, cuối cùng Reid cùng Thất thiếu không thể không bay trên không trung, trên không nhìn xuống, tra tìm mục tiêu.

Tiêu Tiễn thẫn thờ mà cùng mười hai tráng hán câm đi trên đất, lướt qua những chướng ngại vật tương đối khó đi.

Tiêu Tiễn không nói gì, ách nô cũng không thể lên tiếng, xung quanh thỉnh thoảng có vài con quạ đen bay nhảy bị sợ quá chạy đi, nghe được một hai âm thanh mèo kêu, ngoài ra, đang ban ngày nhưng u tĩnh đáng sợ, khiến người ta sởn cả tóc gáy, lưng lạnh lẽo.

"Tiêu Tiễn, ở phía trước!" Bầu trời truyền đến âm thanh của Reid.

Tiêu Tiễn ngẩng đầu nhìn lên, Reid đang giương đôi cánh đỏ tươi như máu, bay hướng đông.

Đoàn người Tiêu Tiễn lập tức đuổi tới. Bay trên trời cao, vào lúc này bọn họ xác thực có ưu thế.

Đối với chuyện của N2, Tiêu Tiễn vừa bắt đầu chỉ là tùy tiện quan tâm một chút. Nhưng bây giờ biết nhiều bí mật như vậy, y đối với Tiêu Kinh Niên, đã vượt qua quan tâm bình thường.

Có thể là trên bản sách viết tên Tiêu Tiện Hồng sao? Tờ thứ nhất viết tên Tiêu Tiện Hồng, trang cuối cùng viết Tiêu Kinh Niên.

Giữa quyển sách thật dày, là một ngàn năm lưu lại.

Khi Tiêu Tiễn bọn họ đến, Thất thiếu đang khóc đến tan nát cõi lòng, mà N2 hôn mê ở trên đống đá, trên người che kín áo khoác của Reid, không thấy rõ khuôn mặt.

Tiêu Tiễn đại não oanh một tiếng, bắt đầu ù tai...

Lẽ nào hắn đã chết rồi? Vậy chút liên hệ mỏng manh duy nhất cùng y ở thế giới này đã không còn?

Reid nhìn Tiêu Tiễn lảo đà lảo đảo, hạ mệnh lệnh xuống ách nô, hai ách nô tiến lên khiêng N2, khiêng đi ra ngoài, đuổi sát phi thuyền.

"Hắn không chết, hắn chỉ là hôn mê, khiêng trở lại nói không chắc còn có thể cứu." Reid tiến lên nắm chặt tay Tiêu Tiễn.

Tiêu Tiễn như cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng, nhìn mắt Reid: "Có thật không?"

"Tin tưởng ta!" Reid nghiêm túc nhìn y, tràn đầy trong cặp mắt sáng rực rỡ kia đều là bóng dáng Tiêu Tiễn.
Bình Luận (0)
Comment