Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 94

Chủ nhân đôi tay như ngọc kia, người cầm bộ đàm Tiêu Tiễn, là một nam nhân

Nam nhân hình dạng giống như hồ ly.

Mặc dù là nam nhân nhưng dung mạo so với nữ nhân xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn.

Mái tóc đỏ rực, xoã tung - buông xuống ở phía sau, đẹp đẽ như tua rua, như gấm vóc, như kẹo bông, đôi tai cùng màu với màu tóc, quả thực mỹ đến đoạt hồn phách người!

Khuôn mặt như sứ, ngũ quan dường như bạch ngọc tỉ mỉ điêu khắc thành, mắt phượng híp lại, khóe mắt cong lên, đường vòng cung vẽ ra hoàn mỹ nhất, bích lục con ngươi, như một hồ nước xuân. Mắt phượng xanh biết lóe lên một tia nguy hiểm mà kinh diễm, đôi môi như anh đào, cậu ta câu khóe miệng một cái, đẹp đẽ nói: "Tuy rằng tới chậm, nhưng thật giống có thu hoạch ngoài ý muốn đây, đại ca... Xem ra chúng ta cũng không tính toàn thua!"

Cậu ta ưu nhã lấy ra một tiểu chủy thủ sáng loáng, hướng về trên mặt như hoa của Tiêu Tiễn, bĩu môi chua xót nói: "Ghét nhất kẻ có vóc người đẹp hơn ta, tuy rằng ngươi tướng mạo vẫn không có vượt qua ta, nhưng cũng gần tới, thật đáng ghét a..." Cậu ta lấy ra lưỡi đao sắc bén liền muốn cắt xuống, đột nhiên lại ngừng lại, thở dài nói: "Hoa bỏ ra liền không đáng giá, thế là xong, ngày đi một thiện, tích góp nhân phẩm..."

Cậu ta hơi nghiêng lưỡi đao, Tiêu Tiễn mềm như một bãi bùn, ngã xuống.

Hồ ly dùng áo choàng trùm Tiêu Tiễn, khiêng trên vai, sải bước ra ngoài. Hơn nữa còn không đi khoan đất động, mà là dọc theo sơn đạo khác đi ra, vịn dây leo, đối mặt vách núi, một bên nhảy lên một bên lên xuống, như tiên nhân Lăng Ba Vi Bộ... Xem ra, tuy rằng cậu ta lớn lên eo nhỏ chân dài, có vẻ như nhược không trải qua gió, kì thật thực lực lớn vô cùng, nhanh nhẹn cấp tốc.

Cậu ta khiêng về trong lều Hổ Vương, Hổ Vương bọn họ đã sắp lui về quốc giới...

Cậu ta ném Tiêu Tiễn xuống đất, chỉ vào mũi Hổ Vương liền mắng lên: "Anh, anh, anh! Anh xuẩn thành như vậy hả!"

Hổ Vương cuộc đời chưa từng biết sợ ai, Thiên Vương lão tử cũng không sợ, thế nhưng người duy nhất gã sợ là hồ ly Nhị đệ này đây.

Hồ ly Nhị đệ nhấp ngụm trà, hướng về trên ghế vừa đứng, xoa eo, bắt đầu hỏi tội Hổ Vương: "Em đã sớm nói với anh, đám người kia bắt anh sử dụng như thương, anh không phải không tin, bỏ lại em cũng phải đi ra mất mặt! Đương nhiên, đẩy em ra, chuyện này, là nghiêm trọng nhất, so với hết thảy hành động ngu ngốc lúc sau của anh đều nghiêm trọng!"

"Nhị đệ Nhị đệ đừng nóng giận, không dám nữa!" Hổ Vương chịu thua, hai tay nắm lỗ tai, như là hài tử bị phạt, luống cuống - đứng ở một bên nghe giáo huấn.

Hồ ly Nhị đệ tiếp tục trừng mắt mặt lạnh - giáo huấn: "Rõ ràng có cơ hội tốt tọa sơn quan hổ đấu, anh không chỉ không chờ một chút, anh nhất định phải tham một cước... Tham liền tham đi, anh nói anh, binh đều mang tới, biết rõ hắn không có viện quân, ngươi còn giả bộ quân tử cái gì? Trực tiếp vồ tới diệt bọn hắn a! Anh không phải rất có chủ ý, rất năng lực sao? Làm sao đến lúc đó lại bó tay bó chân như đàn bà nhi a... Còn trước tiên một mình đấu, lại 10 đánh 10, chờ anh đánh xong ba cục, người ta triệu tập một đám người ô hợp, anh liền sợ như đến cùng quy tôn..."

Hổ Vương bị mắng máu chó đầy đầu, cũng có chút bị mắng đến khó chịu: "Cái gì đám người ô hợp? Cái kia không phải quân khởi nghĩa tiếp viện hắn sao?"

Hồ ly tức giận, chỉ mũi của gã nói: "Anh trúng kế rồi! Cái nhóm gia hỏa diễn tấu sáo và trống này, căn bản là bọn họ tìm đến hù dọa anh, không phải cái gì quân khởi nghĩa, càng không phải chính phái viện quân, anh lúc đó liền không nên ký cái gì hiệp nghị đình chiến, em không phải bảo anh chống đỡ một ngày sao? Em không phải nói anh em liền sắp đến rồi sao?"

Hổ Vương bị chấn động đến mức nhảy lên, tức giận đến đi qua đi lại nói: "Chết điểu, lại dùng loại này ám chiêu đến hố anh! Anh liền nói, hắn ở đâu một hồi có thể lấy được nhiều như vậy người!"

Hồ ly hiện tại quả thực đã tức giận đến nói không ra lời, tuyệt vọng - nói: "Còn có, em dạy cho anh dùng cái tiện nữ nhân kia uy hiếp con chim kia, anh đàm luận thành ra sao? 1000 tấn biến thành 50 tấn co lại 20 lần anh không ngại ngùng hả anh? Anh không đàm phán có thể kéo, em đến đàm luận a!"

"Nhưng hắn nói không quan tâm con mụ này, hơn nữa còn nói mặc kệ sự sống chết của ả, anh quýnh lên liền..." Hổ Vương nghẹn lời.

Hồ ly Nhị đệ nói chuyện, gã thật giống toàn đều hiểu, tại sao lúc đó chính là không hiểu đây?

Hồ ly lại một vòng mới - giơ chân: "Hắn nói hắn nói, hắn coi không để ý con đàn bà kia, dù sao trên danh nghĩa là thông gia từ bé, hơn nữa gia tộc của bọn họ trong lúc đó còn có lợi ích liên hệ, quỷ sẽ tin hắn không để ý tới sự sống chết của ả! Người khác nói cái gì anh đều tin, em nói cái gì anh đều không tin, đến cùng ai là huynh đệ của anh, là em hay là con chim chết bầm kia?"

"Đương nhiên là em..."

"Anh hơn một năm không cùng hắn đánh, anh toàn thân ngứa ngáy đúng không? Em nhìn anh chính là nhớ hắn, anh cùng hắn trong lúc đó nhất định có bí mật không thể cho ai biết, có đúng hay không? Em nhìn anh lần này bị người dao động là giả, muốn gặp hắn là thật đi! Anh nói, anh có phải là yêu thích hắn!"

Hổ Vương tức giận đến lông đều dựng đứng lên, giải thích: "Nào có! Sao có thể có chuyện đó!"

Gia nhưng là thẳng! Tuyệt đối thẳng! Ông trời làm chứng!

Kỳ thực hồ ly Nhị đệ đây là đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Hổ Vương chân tâm không đối với Blake có ý nghĩ hèn mọn phương diện kia, chỉ là, gã ở trong nước không có bất cứ đối thủ nào, Độc Cô Cầu Bại đã lâu... Đối với một cao thủ võ lâm, không tìm được đối thủ có thể ngang hàng, không thể tiến thêm một bước nữa, là cỡ nào đau "bi" mà cô quạnh a!

"Anh có thể tuyệt đối không có loại ý nghĩ buồn nôn này, anh xin thề..." Hổ Vương nâng cao hai ngón tay, nghiêm túc nói: "Anh nếu như gay, liền trời đánh ngũ lôi..."

Gã còn chưa nói hết, hồ ly Nhị đệ liền  tay dùng mềm mại che miệng gã. Nhị đệ tay lạnh lẽo - chặn lại gã, Hổ Vương đành phải giật mình nhìn Nhị đệ sắc mặt quỷ dị...

Nhị đệ mặt liền đỏ, như hai đóa hoa mai trên bình sứ trắng, thực đẹp đẽ. Cũng không biết là gấp, hay là tức giận, cũng không biết là thẹn, hay là mệt vừa nhảy nhót tưng bừng...

"Ai kêu anh phát cái này thề! Anh hãy cùng em nói —— ta xin thề tuyệt đối không có ý đồ không an phận gì với con chim chết bầm kia có, ta hận nhất chính là hắn, ta cùng hắn không đội trời chung, thấy hắn một lần chém hắn một lần, có ta không hắn, nếu như ta đối với hắn có bất kỳ ý nghĩ bất lương nào, nguyền rủa ta cứng không lên, biến thành chỉ yêm hổ!" Hồ ly mạnh mẽ - bắt tay Hổ Vương, ép gã nói theo cậu ta, từng chữ từng câu.

Hổ Vương quẫn nói: "Không cần tàn nhẫn như thế đi, yêm hổ, em đây là đang rủa anh sao? Không thể nhân đạo rất thảm!"

"Chính là muốn thảm, mới có thể làm cho anh đứt đoạn nhớ nhung!"

"Anh sớm giải thích với em, anh thật không..."

"Anh không phát thề?"

"Anh phát anh phát, ta xin thề... Ta nếu như đối với con chim chết bầm kia có cái ý đồ gì không an phận... Trời ạ, ngẫm lại đều sắp nôn... Đây là cái giống gì, cũng là thiệt thòi em nghĩ ra được... Được rồi, như làm trái ta liền..."

"... Nói a, nói a!"

Hổ Vương âm thanh lí nhí như muỗi: "Ta liền biến thành chỉ... Yêm hổ... Cả đời cứng không lên... Đm, quá độc, quả thực là! Táng tận thiên lương a!" Hổ Vương nhanh muốn điên. Nhị đệ Nhị đệ anh sai rồi còn chưa được sao? Ý nghĩ của em thật tà ác, cả người nổi da gà.

Hổ Vương nhìn Nhị đệ cửu biệt của mình, đột nhiên có một loại ý nghĩ nghịch thiên —— nếu như nhất định phải ép người đàn ông, Nhị đệ da mỏng thịt non, quái lạ cơ linh mới phải là món ăn của gã, cùng Blake con chim chết bầm kia so với, gã càng yêu thích Nhị đệ!

Sau đó Hổ Vương vừa tàn nhẫn - khinh bỉ chính mình một hồi —— thỏ còn không ăn oa một bên thảo đây, đây là Nhị đệ của gã... Nhị đệ chính là tay chân của gã, không, so với tay chân càng quan trọng...

Hổ Vương nhìn cự vật dưới khố một chút, sinh mạng chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, cảm thấy Nhị đệ ở trong mắt gã trọng yếu giống như nó, đúng, Nhị đệ quả thực không chỉ là tay chân, là gốc rễ của mình, không phải vậy tại sao gọi "Nhị đệ" đây?

Thấy Hổ Vương trịnh trọng xin thề, hồ ly Nhị đệ rốt cục lau đi trên trán mồ hôi. Nếu xin thề đều đi chệch, đại ca ngài còn thật là khiến người ta không nói gì... Nói cái gì mình nếu là gay ngũ lôi đánh xuống đầu, cái kia chẳng phải là đoạn đường lui của cậu?

Hồ ly chột dạ nhìn ngó Hổ Vương, cũng còn tốt kế vặt của mình không bị phát hiện... Nhưng đáng thương cũng là vẫn không phát hiện...

"Cái gì đây?" Hổ Vương tò mò đá đá một đoàn dưới chân của mình.

"Một người! Con mồi em săn!" Hồ ly đắc ý mở ra áo choàng, lộ ra thân thể Tiêu Tiễn. Tiêu Tiễn cương nằm, quay lưng với Hổ Vương, chỉ nhìn thấy chân thon dài, thân thể cao to, không nhìn thấy tướng mạo, hơn nữa cũng không có cánh...

Hổ Vương nhìn ra y chính là nam nhân nhân loại bình thường, liền khó hiểu - hỏi: "Em không có chuyện gì săn nhân loại vô dụng tới làm gì? Còn khiêng xa như vậy!" Nếu như săn người chim, còn có thể uy phong một hồi, nhân loại, quả thực là con chuột a!

"Anh thật không hiểu hả! Kẻ nhân loại này tinh lắm, chính là y đi giựt giây những lưu dân kia đến trong trận doanh Blake cho đủ số đến hù dọa anh, làm sao cũng coi như là kẻ cầm đầu..."

"TNND, dám phá hỏng đại sự của lão tử, trực tiếp giết là tốt rồi, hà tất mang về đây?" Hổ Vương không chút do dự mà liền giơ lên chân to, hướng về cái cổ Tiêu Tiễn giẫm một cước...

Đối với trời sinh thần lực Hổ Vương tới nói, giẫm chết nhân loại ngớ ngẩn, dễ dàng như dẫm chết con kiến!
Bình Luận (0)
Comment