Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 12

Ngày 2 tháng 11, ngay sau lễ kỉ niệm trường, trời âm u và mưa liên miên. Trong sân trường dập dìu đủ loại dù, áo mưa nhiều màu, giữa màn mưa mông lung trông cũng có chút thi vị.

Dù của tất cả học sinh lớp 10-6 đều để ở hành lang ngoài phòng học cho rỏ hết nước, đến thời gian nghỉ giữa giờ mới đem cất vào. Vì vậy, đến lúc nghỉ giữa giờ lần một, hành lang toàn người là người.

Hạ Cửu Gia cúi đầu thu dù lại. Cậu có chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế), chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng mà tay cậu nhỏ quá không nắm chặt được cây dù, sau khi xếp dù lại thì không thể cài nút buộc. “Hừ…” Hạ Cửu Gia dùng hết sức siết dây buộc.

Bỗng nhiên có một bàn tay từ bên cạnh cầm lấy cây dù, ‘soạt’ một phát giũ giũ, kéo khung nan dù thành một vòng tròn áp sát tay cầm, một tay nắm chặt, kéo thẳng những nếp gấp, sau đó nắm cán dù, xoay một vòng thuận kim đồng hồ, cài chắc nút buộc, nhét vào túi đựng dù, đưa cho Hạ Cửu Gia: “Nè.” Dù được xếp ngăn nắp xinh đẹp, như mới đem ra từ cửa hàng.

“Ôi đờ mờ”, nam sinh gầy gò chuyên tám chuyện tên Tiền Hậu thán phục: “Thẩm ca, mày thật sự…vô tình thả thính hay cố tình thả thính, cái nào mày cũng không bỏ quên, hai bên kết hợp vô địch thiên hạ. Thánh thả thính, The King of Thính.”

Thẩm Hi nhàn nhạt đáp: “Câu này không cần thêm mạo từ xác định.”

“Hả?”

“Có thể bỏ ‘The’ đi.”

Tiền Hậu: “…”

Hạ Cửu Gia nhận lấy dù, nhìn qua cũng cảm thấy Thẩm Hi xếp thật ngăn nắp, cậu ngẩng đầu cười hỏi Thẩm Hi: “Cậu còn nghiên cứu cách gấp dù nữa sao?”

“Làm gì cần nghiên cứu, làm hai ba lần là biết thôi.”

“Ừm.”

“Thẩm ca Thẩm ca”, An Chúng cũng cầm dù đi mưa đưa cho Thẩm Hi, “Gấp giúp tao với được không?”

Thẩm Hi cau mày, ghét bỏ nhìn An Chúng: “Thôi lăn nhanh.”

An Chúng: “…”

Tiết thứ ba là số học, thầy giáo trên bục giảng đang giảng đề: “Hàm số f(x)… kinh độ (3, π)… f(0)…”

Thẩm Hi cong người gục trên bàn, lật xem một cuốn tiểu thuyết võ hiệp. Kết quả, vừa đọc hai trang liền không thể nhìn tiếp. Một cung chủ nọ ở một cái cung tên là Cái Gì Cung, có hai cái cửa, một cái tên là U Môn, một cái tên là Bí Môn, trong cung có hai con đường, một tên là Tiểu Loan, một là Đại Loan.

“Đệt…” Thẩm Hi vừa ngậm kẹo vừa lẩm bẩm,” Tác giả này học y đúng không, Cái Gì Cung không phải là dạ dày người sao, nhân vật chính sau khi đi vào nói không chừng biến thành vi khuẩn H.P luôn quá.” Cậu đóng tiểu thuyết, ném vào bàn học và không nhìn nữa.

(U Môn, Bí Môn, Tiểu Loan, Đại Loan là tên gọi một số cơ quan trong dạ dày)

(vi khuẩn H.P là Vi khuẩn Helicobacter pylori là một loại vi khuẩn sống trong dạ dày người, gây ra viêm loét dạ dày tá tràng và ung thư dạ dày)

Không muốn ngủ, cũng không có gì chơi, buồn chán thật sự, Thẩm Hi nhìn đăm đăm bút chì một hồi, sau đó lại chuyển sang quan sát cục gôm. Cục gôm của cậu là loại đắt tiền, vỏ ngoài là giấy cứng in hình vẽ màu trắng đen xanh dương, bên trong rất mềm, có màu trắng trong. Thẩm Hi buồn tay, lơ đãng cầm cục gôm, xé lớp vỏ bọc bên ngoài, bóp nhéo lăn lộn qua lại chơi cục gôm, cảm thấy rất mềm. Nhưng mà, bóp một hồi, Thẩm Hi lại cảm thấy sao thật giống Nhóc Thịt Đông.

Nhóc Thịt Đông…

Rồi sau đó, khi tỉnh táo lại Thẩm Hi phát hiện trên cục gôm đã có thêm ba chữ rồng bay phượng múa: Hạ Cửu Gia. Trong lúc vô tình, tự tay cậu đã dùng bút đen viết tên Nhóc Thịt Đông lên cục gôm trong rất giống Nhóc Thịt Đông này. Lúc phản ứng được mình đã làm gì, Thẩm Hi giật nảy mình, ngẩn người ngồi đờ tại chỗ hồi lâu, cuối cùng không xóa chữ, mà thổi phù phù cho chữ khô nhanh, rồi lại cầm lấy vỏ cục gôm bọc lại như trước.

Cậu chợt cảm thấy, mang theo bên mình cục gôm có ghi tên bạn bàn trước, vừa có tí bí mật lại có tí thích thú. Mình xong rồi, Thẩm Hi nghĩ: Nhưng mà thành tích lại không xứng đôi với nhau, rầu quá chừng.

Thẩm Hi ngược lại không băn khoăn nhiều về vấn đề giới tính. Mặc dù, cậu cũng có một tia khiếp sợ với sự thật rằng mình ‘thích một người đàn ông’. Dù trước đó chưa rung động lần nào, nhưng Thẩm Hi luôn có niềm tin vô đối về việc mình ‘thẳng’, cũng không cảm thấy mình có vấn đề ở đâu. Thế nhưng cậu ngẫm nghĩ, mỗi người đều có tự do của mình, thích đàn ông hay phụ nữ làm sao biết trước được. Chờ mình và Nhóc Thịt Đông tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, thế giới này cũng sẽ bước vào năm 2035, đến lúc tư tưởng cởi mở hơn nhiều, bây giờ không cần tự tìm phiền não cho mình.

‘Thành tính không môn đăng hộ đối’ mới là vấn đề chủ yếu – muốn đi cả đời cùng nhau thì mục tiêu cuộc sống, kế hoạch tương lai nên nhất trí với nhau.

Tiết buổi sáng đã hoàn thành xong, Thẩm Hi giãy giụa một chút, đá hai phát ‘đùng đùng’ vào ghế nhỏ của bàn trước, rướn đầu lên: “Nhóc Thịt Đông, đem sổ ghi chú đề sai cho tớ xem một chút.”

Hạ Cửu Gia quay đầu, hết sức nghi ngờ: “…A?”

“Tớ nhìn một chút xem cậu yếu chỗ nào, điểm nào không hiểu.” Sau đó sẽ nghĩ biện pháp giúp nâng cao điểm số các môn.

“Ừm” Hạ Cửu Gia lười tranh cãi với Thẩm Hi, ném sổ ghi chú đề sai ra đằng sau.

Thẩm Hi hai tay bắt lấy, mở ra… cau mày.

Đề sai được ghi lại chỉ có một trang, còn ít hơn cuốn của cậu. Trên cùng ghi mấy loại đề bài ít chú ý hay chưa từng gặp trong kì thi tháng này, một câu địa lý, một câu chính trị, một câu ngữ văn và một câu tiếng anh. Bên dưới cũng là hai ba câu từ bài kiểm tra trong lớp, một số học, một vật lý, hóa học, câu nào cũng có độ khó cao.

“Nhóc Thịt Đông”, Thẩm Hi giọng đầy thành tâm nói, “Như vậy không được, lười biếng là không tốt.”

Hạ Cửu Gia: “Hửm?”

“Phải viết tất cả đề bài làm sai vào đây.”

“Ừm.”

Đây chính là toàn bộ đề sai. Những môn bỏ thi Hạ Cửu Gia đã dành chút thời gian làm lại bài thi, chỉ sai một câu địa một câu chính trị, còn ngữ văn và tiếng Anh là vì không viết xong bài luận nên dẫn đến ‘điểm thấp’.

Như thế này thì không thể biết điểm yếu của đối phương ở đâu, Thẩm Hi lại hỏi: “Bài thi tháng đâu?”

Hạ Cửu Gia hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”

Thẩm Hi chống cằm, dùng bộ dáng thật bảnh thật ngầu nói: “Tin tưởng Thẩm ca. Phương pháp giải bài của tớ tốt hơn phương pháp của thầy cô nhiều, tớ dạy cậu, chúng ta cùng nhau tiến vào ‘985’”. Thẩm Hi nghĩ, không nhất thiết Hạ Cửu Gia phải thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, chỉ cần thế giới quan và nhân sinh quan của hai người có sự tương đồng, cùng nhau trải qua cuộc sống thật tốt là được rồi.

Hạ Cửu Gia lười giải thích, đáp: “Bài thi tháng không mang, chờ thi giữa kỳ đi, có điểm rồi thì cậu lại dạy kèm.”

“Được”, Thẩm Hi tự tin đáp, lòng tràn đầy hi vọng vào tương lai.

Sau đó Hạ Cửu Gia đi ăn cơm với bạn cùng phòng. Thẩm Hi nhìn bên ngoài trời mưa mới nhớ mình không mang dù, không muốn nhúc nhích bèn ngồi yên đó. Nhưng mà… ngồi được mười lăm phút, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Nhóc Thịt Đông tốt như thế – trừ thành tích thôi, hôm nay mình không ăn nhiều cơm, không ngủ thật ngon, sẽ không xứng với người ta.

Dạo gần đây, lần đầu tiên Thẩm Hi tự săm soi bản thân mình – phải biết trước kia cậu cảm thấy mình hoàn mỹ từ đầu đến chân. Bây giờ á, thỉnh thoảng sẽ nghĩ:

Không gội đầu sẽ không xứng với người ta.

Chưa tắm sẽ không xứng với người ta.

Không thay quần áo sẽ không xứng với người ta.

Không thay giày sẽ không xứng với người ta.

Không ăn cơm ngon sẽ không xứng với người ta.

Không ngủ ngon sẽ không xứng với người ta.

Không….

….

“Con mẹ nó, nghe ngu thật!!!” Thẩm Hi đá một cước vào băng ghế trước mặt, phiền não vô cùng, ‘xoẹt’ một phát đứng lên đi ăn cơm.

Cậu tự cảm thấy mình ngu ngốc không tả nổi. Vốn cho rằng chỉ có các em gái mới có thể ‘thầm mến’. Kết quả mình chỉ có hơn chứ không có kém.

Ở phòng ăn lấy cơm, đúng lúc gặp được lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu.

“Hi, Thẩm ca.” Lớp trưởng chào.

“Ừm.” Thẩm Hi liên tiếp múc mấy món ăn, có thịt có rau, dinh dưỡng cân bằng, lại một lần nữa cảm thấy mình ngu quá.

Hai người bưng khay đồ ăn tìm được một bàn trống để ngồi xuống, thuận miệng nói chuyện phiếm với nhau. Chẳng biết nói sao mà giờ đã nói đến vấn đề ‘thầm mến’. Thượng Quan Lăng Tiêu tiết lộ: “Hồi cấp 2 tao cũng từng thầm mến. Đối phương là bạch phú mỹ, theo đuổi kiểu gì cũng chả với tới được.”

“À—-”

Thượng Quan Lăng Tiêu lại cười nhạo một tiếng: “Kết quả sau đó… Cô ấy bị người ta đá, lại tìm tới tao, nghe nói còn phá thai một lần.”

Thẩm Hi hỏi: “Vậy mày phản ứng sao?”

“Tất nhiên là không phản ứng gì.”

“…”

Thượng Quan Lăng Tiêu gắp một miếng cá: “Nói sao nhỉ, giống như hàng hiệu trong tủ kiếng ấy, mày thích, mày rất muốn, lại không có cách nào mua nổi. Thế nhưng, nếu người khác cầm món đồ đó chơi chán, ném đi, thì mày sẽ không mong muốn món đồ đó nữa.” Tính cách của cậu chính là vậy. Cậu muốn làm quan chức, danh lợi thiên hạ mà cậu muốn không cần nhờ người ta bố thí.

Thẩm Hi suy nghĩ một chút, cười giễu một tiếng: “Người không phải là hàng hóa. Thích là thích, không thích là không thích, tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Tuy thế, Thẩm Hi thầm nghĩ: nếu lấy ví dụ như trên, vậy thì cậu vẫn muốn món đồ ấy. Cậu sẽ đem món đồ về nhà, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, bảo vệ kĩ càng, nâng niu quý trọng.

———-

Trở lại phòng học đã nhìn thấy Nhóc Thịt Đông đang ngẩng đầu nghe mấy người Diệp Manh Manh, Trác Nhiên, Tôn Thiên Xu nói chuyện. Thẩm Hi đi tới, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Diệp Manh Manh đáp: “Vở kịch <Tân Công chúa Bạch Tuyết> của lớp mình nhận được giải nhất của đêm dạ tiệc. Chỉ có hai tiết mục nhận được giải nhất thôi đấy!”

Thẩm Hi lại đá băng ghế cho đến khi nó xoay thành góc độ hài lòng, ngồi xuống, giống như sinh vật không tay, tiếp lời: “Chuyện này chẳng phải bình thường sao?”

Tôn Thiên Xu cười tuấn tú: “Đúng vậy, Thẩm đại biên kịch ra tay mà lị.”

Mọi người nhao nhao lên: “Thẩm ca, nếu giàu sang chớ quên nhau. Sau này phát đạt đừng quên mất anh em đó.”

“Ok!”

Mọi người vẫn tiếp tục ồn ào: “Mau mau viết giấy cam kết. Ngay tại chỗ này, ngay bây giờ. Vạn nhất sau này lưu lạc đầu đường còn có thể cầm tín vật tìm kiếm chỗ che chở.”

“Okê con dê.” Thẩm Hi đưa tay về phía Diệp Manh Manh: “Giấy.”

“À~” Diệp Manh Manh đưa tới một xấp giấy ghi chú nhỏ.

Thẩm Hi ngẩng đầu hỏi: “Viết gì đây?”

Diệp Manh Manh nói: “Viết chúc thi tiến bộ.”

“Gì vậy trời.” Thẩm Hi quẹt quẹt hai đường viết: “Diệp Manh Manh, bạn học năm lớp mười, Thẩm Hi vĩnh viễn công nhận.”

Lại xé một tấm, ngẩng đầu lên nhìn một chút: “Trác Nhiên, bạn học lớp mười… Tôn Thiên Xu, bạn học lớp mười…”

Cuối cùng đến Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi chống cằm, như là đang đùa mà viết: “Hạ Cửu Gia, bạn học năm lớp mười, người xinh đẹp nhất thế giới, Thẩm Hi vĩnh viễn công nhận”. Sau đó đưa cho người ngồi bàn trước.

Mọi người vây quanh nhìn, biết câu này là từ <Tân Công chúa Bạch Tuyết>, tất cả đều cười ồ lên.
Bình Luận (0)
Comment