Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 5

Thi tháng đã xong, dựa theo thông lệ giáo viên các môn sẽ giảng lại bài thi. Hạ Cửu Gia dùng chút thời gian rảnh hoàn thành hai tờ bài thi Lý Hóa trống trơn. Cậu muốn xem thử mình có thể được 100 điểm hay không, nếu như không thể... vậy là nói rõ mình thật sự không bằng Thẩm Hi ngồi bàn sau, chuyện này tuyệt đối không thể tiếp thu được.

Dư Trung Thiện dặn các học sinh chuẩn bị một cuốn "Sổ tay những đề làm sai", trong đó ghi chép lại những điểm mình đã làm sai trong các bài thi từ nhỏ đến lớn, sau này thường xuyên xem và ngẫm lại, để nhớ thật kĩ những kiến thức này. Thầy Dư còn nói: "Những kiến thức ra trong đề thi đều là trọng điểm, các em nhất định phải nắm bắt toàn bộ."

Các bạn học ai nấy đều làm theo, chủ nhiệm Dư còn kiểm tra sổ tay của từng người.

Kiểm tra đến Thẩm Hi, Dư Trung Thiện: "......"

Hạ Cửu Gia quay đầu lại.

Chỉ thấy... người khác đều dùng sổ tay đẹp đẽ để ghi chép, còn Thẩm Hi tay cầm một cuốn vở tanh bành, bìa và nửa phần đầu đã viết rồi đều bị xé bỏ, chỉ còn lại vài tờ giấy trắng. Có lẽ Thẩm Hi cũng cảm thấy nó hơi mong manh, dù thế nào cũng không nên để nó trần trụi như thế, bèn vô cùng có tâm mà dùng bìa một quyển tạp chí bọc cuốn vở lại. Thế nhưng, chả biết bình thường cậu ta xem tạp chí gì, nơi đáng lẽ phải là chữ "vở ghi chép" lại thay bằng năm chữ "Nữ sát thủ thần bí" thật to.

Quá đáng hơn nữa là Thẩm Hi lười chép lại đề nên xé trực tiếp từ bài thi rẹt rẹt rẹt, rồi dùng băng keo dán trực tiếp chỗ làm sai vào vở, mép giấy cũng chẳng thèm xé cho ngay ngắn.

Dư Trung Thiện nói: "Sổ tay những đề làm sai. Là -- SỔ"

Thẩm Hi lật tay: "Có hẳn mười trang đây ạ. Thầy ơi em nghĩ đối với trình độ như em thì dùng "sổ" có hơi lãng phí."

"..." Dư Trung Thiện không nói gì mà bỏ đi. Làm "đại ca", thầy Dư vốn không phải người bắt chẹt chuyện nhỏ nhặt, ví dụ mỗi lần giảng bài thi xong thầy đều sẽ vo viên tờ đề ném đi mất.

Hạ Cửu Gia nghe thấy bạn cùng bàn Thẩm Hi hỏi: "Cậu không có cuốn vở mới nào hả?"

Thẩm Hi đáp: "Không có, lười ra ngoài cổng trường mua." Trong khu ký túc xá trường R chỉ có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, lúc nào cũng toàn người là người, học sinh chen tới chen lui, hò hét ầm ĩ.

"À..."

Hạ Cửu Gia cảm thấy Thẩm Hi thật quá tùy tiện. Bản thân cậu là người làm chuyện gì cũng phải thật hoàn mỹ, đó giờ chưa từng gặp kiểu như Thẩm Hi, quả là mở mang tầm mắt.

Thẩm Hi an tĩnh cho tới trưa. Hạ Cửu Gia cũng không rảnh để tâm, cậu bận khẩn trương nghe đáp án các môn. Dù cảm thấy không có câu nào quá khó nhưng nói trước bước không quá, cho đến khi thầy cô môn Hóa và Lý giảng hết các câu trong bài thi, Hạ Cửu Gia mới có thể chắc chắn hai môn này cậu đều làm được 100 điểm.

Đến buổi chiều Thẩm Hi bắt đầu lên cơn. Cô Toán đang giải thích bài thi, Hạ Cửu Gia cũng lắng nghe, chỉ có mình bạn học Thẩm Hi bị chứng tăng động là một khắc cũng không thể yên.

Khi cô Toán giảng đến một câu nọ, Thẩm Hi bỗng nhiên nhịn không được nói: "Phương pháp này thật là... ừm... Các cậu sang đây xem tớ giải nè...!"

Vì vậy hai phút sau, bên cạnh Thẩm Hi có chừng mấy người đang thò cổ xem Thẩm Hi giải đề. Thẩm Hi khoa tay múa chân, viết trên giấy nháp: "Là như vậy... như vậy..."

Ai nấy đều tấm tắc tâng bốc: "Cách giải này đơn giản ghê."

Ngay cả Diệp Manh Manh cũng kiềm không được xoay đầu lại. Hạ Cửu Gia nhìn chăm chú bài thi của mình, suy tư hai ba phút, đại khái đã hiểu cách giải của Thẩm Hi là gì.

Cô Toán tức muốn chết, nhưng Thẩm Hi là học sinh nhất toàn khối, cô cũng không thể nói gì, chỉ ném một viên phấn, sau đó nói với cả lớp: "Tôi vừa giảng chính là cách bình thường... Còn có những phương pháp khác nhưng thời gian có hạn nên sẽ không nói." Rõ ràng cố gắng níu kéo mặt mũi.

Cô Toán ném phấn chuẩn không cần chỉnh, Thẩm Hi nghiêng đầu né tránh.

Hạ Cửu Gia cảm thấy khối mười trường R xui xẻo lắm mới đụng phải Thẩm Hi.

Có điều Hạ Cửu Gia cũng phát hiện, khi nhìn thấy Diệp Manh Manh thất vọng vì thành tích của mình, cả một ngày này Thẩm Hi đều không gọi "Cuồng học tập" nữa, mà thái độ khác thường xưng hô "Diệp Manh Manh".

......

Trước buổi tự học tối, Hạ Cửu Gia cùng bạn bè đi căn tin ăn cơm, lúc quay về phòng học lại không thấy bạn cùng bàn Diệp Manh Manh.

Ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, Hạ Cửu Gia phát hiện Diệp Manh Manh đang tán gẫu cùng bạn thân ở dãy bàn khác.

Nhưng mà... Hạ Cửu Gia trợn to mắt.

Học sinh cá biệt của lớp, Trương Dương, đang đứng sau Diệp Manh Manh vô cùng gần, cậu ta cúi đầu xuống, khẽ ngửi cổ cô, vẻ mặt thật phần si mê. Trương Dương buông mắt, môi cách cổ Diệp Manh Manh chỉ có năm, sáu centimet. Mà Diệp Manh Manh hoàn toàn chẳng hay biết gì, còn không tim không phổi nở nụ cười rạng rỡ —— cô vốn là một cô bé đầy sức sống, nỗi buồn vì thi tháng không tốt cũng đã trôi qua. Hôm nay Manh Manh thắt tóc bím, để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, bạn thân của cô đang bận viết viết vẽ vẽ, mải tám chuyện mà không nhận ra có điều gì sai sai.

Hạ Cửu Gia: "..."

Cậu biết đến Trương Dương thích Diệp Manh Manh, mọi người trong lớp đều đang đồn. Manh Manh tính cách hoạt bát, ngoại hình xinh xắn, da trắng trẻo như trứng gà bóc, có người thích là rất bình thường. Nhưng mà, Manh Manh hẳn không thích đối phương, từng âm thầm biểu đạt mình thấy phiền. Diệp Manh Manh chỉ muốn học tập, muốn thi vào "trường 985", không muốn yêu đương, không hề chung chí hướng với học sinh lưu manh cá biệt. Trương Dương xem như cũng đẹp trai, dáng cao gầy, mắt to hai mí, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, mặt trái xoan, nhưng có lẽ vì thông minh tương đối có hạn nên ánh mắt có điểm đờ đẫn, vô hồn, khuyết thiếu thần thái mà một thiếu niên trẻ trung phải có.

"Mịa nó đây rõ ràng là bị người chiếm tiện nghi mà", Hạ Cửu Gia nghĩ. Trương Dương tuy là lưu manh, nhưng bình thường chẳng quan tâm cũng không gây sự trong lớp, khiến cho ai cũng cảm thấy anh đại của lớp 10-6 chính là Thẩm Hi.

Hạ Cửu Gia đã nhìn thấy, cũng không quản Trương Dương là lưu manh hay gì, cất cao giọng gọi: "Diệp Manh Manh, quay về."

"Hả?" Diệp Manh Manh ngẩng đầu, nhìn Hạ Cửu Gia, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, "Sao thế?"

Hạ Cửu Gia lại gọi: "Cứ về chỗ là được."

"Có việc à?"

Hạ Cửu Gia gật đầu: "Đúng."

"Được." Diệp Manh Manh chào tạm biệt bạn tốt, mạnh mẽ bước đi.

Ánh mắt Trương Dương thẳng tắp đối diện với Hạ Cửu Gia, có thể cảm nhận được đối phương bởi vì người mình thích rời đi mà nảy sinh tức giận và không vui. Hai người lạnh lùng trừng nhau trong chốc lát, Hạ Cửu Gia dùng khẩu hình nói: "Tránh xa bạn cùng bàn tôi ra."

Câu này quả là mười phần khiêu khích, Trương Dương bỗng nhiên híp mắt lại, đưa tay nắm lấy hộp bút sắt của một tiểu đệ ném về hướng Hạ Cửu Gia một cái "Cạch"! Hành động này là muốn uy hiếp Hạ Cửu Gia, muốn cậu ngậm miệng đừng có xen vào!

Đồ rất nhanh bay tới, còn gây ra tiếng động rầm rầm!

Cậu tiểu đệ kia cũng không dám lên tiếng.

Hộp bút không đập trúng Hạ Cửu Gia nhưng lại đập trúng góc bàn Thẩm Hi, "rầm" một tiếng rơi xuống đất, thế mà vẫn không sứt mẻ gì.

Thẩm Hi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Hạ Cửu Gia sững sờ, lập tức khom lưng nhặt hộp bút đó lên, đột nhiên đứng bật dậy, trầm mặt bước hai bước, cho đến khi chỉ cách Trương Dương một cái bàn liền ngẩng đầu, nắm đồ vật lạnh lẽo trong tay trực tiếp đập thẳng vào đối phương!

Với tính cách kiêu hãnh từ trong xương của cậu, làm gì có chuyện sợ hãi rón rén? Lại chỉ cách có hai bước chân, không thể không đánh.

Trương Dương lấy tay đỡ, đau đến cúi người, nắm chặt đốt ngón tay phải.

"Con mẹ mày... Chờ đó." Trương Dương phản ứng lại, nhanh chóng vòng qua bàn hướng về phía Hạ Cửu Gia, thân thể cao nhồng đầy vẻ hung ác, vừa nhìn chính là muốn đánh Hạ Cửu Gia cả người bầm dập xanh tím.

Trong mắt Trương Dương chuyện này không cách nào nhịn được, thằng Hạ Cửu Gia kia đã quản việc không đâu lại còn dám động thủ trước?!

Diệp Manh Manh cũng mơ hồ: "Hạ... Hạ Cửu Gia?" Cô chưa từng gặp qua tình thế này nên có chút sợ hết hồn.

Ngay lúc Trương Dương dự định bắt đầu, Thẩm Hi đang ngồi chơi điện thoại ở dãy cuối cùng chợt lên tiếng: "Mẹ nó đừng làm loạn." Cậu ngẩng đầu nhìn Trương Dương, ánh mắt sáng quắc, càng tỏ rõ muốn đứng về phía Hạ Cửu Gia.

Trương Dương lập tức chỉ vào Thẩm Hi, đôi mắt vốn to nay càng trợn trừng: "Thẩm Hi, mày đừng có xía vào."

"Không phải là tao không thể can thiệp đâu." Thẩm Hi nhìn Trương Dương vài lần, cụp mắt tiếp tục chơi game, "Ê mày, dao đâu? Chuẩn bị sẵn cho tao."

Cậu là đang nói với nam sinh ngồi dãy bên phải. Nam sinh kia thành tích rất tệ, cũng là đi cửa sau để vào lớp hỏa tiễn, luôn muốn thể hiện mình oai phong vì vậy mỗi ngày mang theo dao Thái Lan đi học, thầy cô giáo đều không hay biết.

Bạn học bị mượn dao nở nụ cười, lấy ra con dao được quấn lại bằng tầng tầng lớp lớp giấy: "Không phải chứ... Mày muốn chém người à?"

Thẩm Hi không nhận, giương mắt nhìn Hạ Cửu Gia, phát hiện Thịt Nấu Đông bây giờ như chú báo nhỏ gườm gườm Trương Dương, đoạn cúi đầu tiếp tục chơi game: "Khó nói chắc."

Cậu cảm thấy được Thịt Nấu Đông phi thường... thú vị. Rõ ràng trông gầy gò yếu ớt, da trắng thịt mềm, lại dám đối đầu với lưu manh. Tuy rằng cậu không chứng kiến đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng có thể đoán ra tám chín phần.

Trương Dương đưa mắt từ Hạ Cửu Gia qua Thẩm Hi, nhất thời không nắm chắc được Thẩm Hi nói thật hay giả, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

May là chuông báo buổi tự học vang lên đúng lúc, bóng cô giáo Anh đã thấp thoáng ở cửa phòng học, chỉ là không biết đang làm gì mà chưa đi vào, dường như nhớ ra quên mang gì đó nên cô gọi một bạn học đến văn phòng mang tới giúp mình.

Trương Dương đành chỉ vào Hạ Cửu Gia, buông một câu dằn mặt: "Mày chờ đi."

Hạ Cửu Gia trở lại chỗ ngồi ngay ngắn đúng chuẩn bé ngoan.

Thẩm Hi hùng hùng hổ hổ: "Đệch... Vừa nãy rõ ràng có thể năm lần giết liên hoàn... Tự dưng bị nó đụng, không kịp thả skill."

An Chúng ngồi cách Thẩm Hi dãy bên trái vẫn luôn ngốc nghếch, thấy Thẩm Hi chơi cực kì tập trung, cảm xúc rất mãnh liệt, thậm chí còn muốn lấy dao chém người, bèn ghé đến gần nhìn chằm chằm đoàn người đang chiến đấu trên màn hình, tò mò hỏi Thẩm Hi: "Thẩm ca, cậu đang chơi gì vậy? Mình chưa từng thấy qua." An Chúng cao 1m7, nặng 135kg, người béo tròn, đã từng bị Thẩm Hi nói "Tên cậu thiệt không hay, cái gì mà "Tui nặng" "Tui nặng"." Đáng ra An Chúng không được ngồi hàng cuối cùng, nhưng bởi vì góc phòng không gian rộng rãi nên cậu chủ động yêu cầu ngồi vị trí này. (*Editor: Hai chữ Tui nặng đồng âm với tên An Chúng)

Thẩm Hi đáp: "Down trên mạng, ra tiệm net có."

An Chúng hỏi: "Tên là gì?"

"Hả?" Thẩm Hi vừa nhấn thả skill, vừa trả lời: "Chém trăm từ."

"Ồ." An Chúng lén lút lấy điện thoại của mình, tuy rằng cảm thấy sai sai đâu đó nhưng vẫn đưa tay click download. Chơi được hai ba màn cậu cau mày hỏi Thẩm Hi: "Không đúng... Thẩm ca, sao cái trò này cứ bắt mình chọn từ vựng tiếng Anh? Đâu giống cậu chơi đâu." Mỗi màn đều cho một từ vựng, yêu cầu cậu phải chọn một bức tranh gần sát với nghĩa của từ nhất, chọn sai còn có chuông báo ầm ĩ.

Thẩm Hi nói: "Thuộc được 100 từ là có thể chơi. Phần sau là kiểu trò chơi có thưởng ý."

"???" An Chúng liền học hai từ, rốt cục mới ngẫm ra được, tắt điện thoại nói, "Mình không tin, cậu lừa gạt. Cuối cùng cậu chơi trò gì vậy?"

Lừa người không thành, Thẩm Hi nhếch khóe môi, tay cái nhấn màn hình điện thoại lại thả ra một skill, màn hình xuất hiện màu sắc rực rỡ, rốt cục hoàn thành năm lần giết liên hoàn: "Thôi cậu đừng chơi. Hôm qua mới vừa bị ba mẹ hợp lại đánh đòn, giữa học kì còn muốn ăn đòn lần nữa à?"
Bình Luận (0)
Comment