Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 63

Tháng 2, lớp 11 trường trung học R khai giảng.

Nhịp sinh hoạt thường lệ vẫn là nghe giảng, làm bài tập. Hạ Cửu Gia vô cùng nỗ lực, tính toán ở lần thi tháng đầu năm vào tháng 4 sẽ cho cái tên ngố ngồi bên cạnh đang cười hì hì kia hửi khói, ít nhất phải hơn 20 điểm để xác lập lại địa vị thống trị.

—–

Cuối tháng 3, trường R tổ chức du xuân, lớp 7 lớp 8 lớp 10 lớp 11 toàn thể tham gia. Lớp 7 lớp 8 sẽ tham quan gần thành phố CC, lớp 10 thì đến một điểm du lịch nổi tiếng trong tỉnh tên là Thập Yêu Loan. Lớp 11 tiếp tục ‘thẳng tiến hướng Đông’, dừng chân ở một nơi có tên rất lạ là ‘đảo Chương’ ở Liêu Ninh.

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu đã sớm dùng quỹ lớp mua không ít đồ ăn thức uống, tất cả đều đặt trên bệ cửa sổ trong lớp. Trước khi lên xe du lịch, Thượng Quan Lăng Tiêu bảo các bạn học ngồi cạnh cửa sổ phân chia nhau mang ra xe, Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia, An Chúng, Tiền Hậu mỗi người cầm mấy túi, thấy vẫn còn không ít, bèn gọi: “Bàn một hai ba, Phòng Na, Kinh Linh, đừng đi tay không, phụ cầm vài món đi.”

Kết quả, Phòng Na, Kinh Linh liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó xoay người rời đi.

“…” Thẩm Hi muốn bạo phát, Hạ Cửu Gia vội vàng trấn an “Thôi bỏ đi, bỏ đi”, tự mình tha vác gần mười túi đồ.

Sáu giờ sáng, hơn mười chiếc xe du lịch lăn bánh ra khỏi cổng trường. Đường đến đảo Chương khá xa, gần giữa trưa mới đến nơi, sau đó phải đi thuyền lên đảo.

Nơi này là điểm cực Đông, là hòn đảo đầu tiên bắt đầu hơn ngàn dặm đường ven biển của Trung Quốc (*đảo này nằm ở thành phố Đan Đông, tỉnh Liêu Ninh, khúc gần tiếp giáp với Triều Tiên). Vừa lên đảo sẽ thấy ngay một hòn đá có khắc dòng chữ màu đỏ ‘Đảo Chương Trung Quốc’, phía dưới còn có hàng chữ nhỏ ‘Đảo đầu tiên ngàn dặm đường bờ biển’, như khẳng định rõ thân phận đặc biệt ‘điểm cực Đông’ của đảo. Đưa mắt nhìn biển rộng, thật ra biển nơi này nước không trong, Thẩm Hi đã đi qua Maldives, Tahiti nên không hứng thú với biển nơi này, nhưng rất nhiều bạn học đều hưng phấn, đứng nhìn biển trời mà gào to.

Điểm đặc biệt ở đảo này là thủy triều, khi triều lên sẽ biến thành sáu đảo nhỏ, khi triều xuống sẽ hợp nhất thành một đảo lớn. Lúc này đang là một đảo lớn. Biển mênh mông vô bờ, nước biển theo gió vỗ nhẹ nhàng rì rầm, mặt biển ửng vàng nơi đường chân trời do ánh nắng chiếu xuống, làm ranh giới giữa trời và đất trở nên mông lung. Bọt biển trắng đánh lên cọ rửa bờ cát, rồi lùi lại, rồi lại đánh lên, cơn sóng này nối tiếp cơn sóng khác, để lại một chút vỏ sò, cành cây, vài thứ linh tinh. Xa xa thấp thoáng vài chiếc thuyền đánh cá, một chốc nhìn thấy một chốc lại không, hít một hơi ngập xoang mũi là mùi vị mằn mặn của biển.

Cô Dương Thụ Quả bảo mọi người trải tấm vải picnic tự mang để ăn trưa, vì thế các bạn học lớp 11-6 tụm năm tụm ba ngồi xuống.

Con đường chính trên đảo một bên là khách sạn, một bên là các cửa hàng, bán hải sản, đồ uống v.v.. nghe nói buổi tối rất náo nhiệt. Không ít bạn học chạy ra mua thêm đồ ăn, Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia cũng đứng dậy, đi dạo một vòng.

Đi qua hàng bán tôm khô, Hạ Cửu Gia nhờ chủ tiệm lấy khoảng cân rưỡi, nói: “Để tặng ông bà nội, ông bà ngoại với ba tớ.” Thẩm Hi xem xét xem xét, cũng mua một cân rưỡi, sau đó lấy tôm khô của Hạ Cửu Gia cầm trong tay, đưa tôm khô của mình cho Hạ Cửu Gia cầm, nói: “Tớ mua đồ tặng người nhà cậu, cậu mua đồ tặng người nhà tớ.”

Hạ Cửu Gia: “…” Cho dù cậu thông minh như vậy cũng có khi không hiểu được Thẩm Hi suy nghĩ gì.

Hai người ăn một vài loại cá, tôm, cua, hàu v.v.. ăn đến no nên không tính ăn thêm gì nữa.

Ngay lúc định quay lại bờ biển, hai người đi ngang qua một cửa hàng hải sản nướng. Bởi vì là nướng lộ thiên, nên mỗi khi nướng hết một chậu, chủ tiệm tiện tay hắt một bát nước, cứ như vậy bùn đất trộn lẫn khiến nơi đó nhớp nháp dơ bẩn. Con nít trong thôn đùa giỡn chạy qua, Thẩm Hi vừa không chú ý một giây, Hạ Cửu Gia đi mặt ngoài liền bị bắn bùn tung tóe lên chân! Bởi vì đến bờ biển chơi xuân nên Hạ Cửu Gia mặc một chiếc quần short lửng lộ bắp chân, nhưng bây giờ bắp chân trắng bóc dính lốm đốm bùn đen!

“Mấy đứa con nít quỷ…” Thẩm Hi phẫn nộ la với theo, rồi quay đầu hỏi Hạ Cửu Gia: “Cậu có mang khăn tay không?”

“Không mang.”

“Tớ đi xin chủ quán khăn giấy.”

“Thôi không cần, nhúng nước biển rửa là được.”

“Ừa hợp lý.” Dù sao đều mang sandal nên rất tiện.

“Đi thôi.”

Hai người đi đến bờ biển, Hạ Cửu Gia vừa đưa chân vào nước, chưa đi được mấy bước, nước cũng chỉ mấp mé ngang mắt cá chân, Thẩm Hi liền giữ chặt cậu lại: “Cậu đứng ở đây đi, đừng đi ra chỗ sâu nữa.”

“…???”

Thẩm Hi vô cùng tự nhiên mà đưa đồ trong tay cho đối phương, sau đó kéo ống quần ngồi xổm xuống, múc nước xoa chân cho Hạ Cửu Gia.

“….???”

Thẩm Hi không để ý sạch bẩn, hai tay vốc nước biển, nắm lấy đùi Hạ Cửu Gia, xoa từ trên xuống dưới. Hạ Cửu Gia giật mình hơi nhấc chân lên, Thẩm Hi vẫn từ từ cẩn thận rửa sạch hết bùn đất đang bám trên chân cậu.

Tay cầm ba cân tôm khô, phía dưới là nước biển nên chẳng có chỗ nào để đặt xuống, Hạ Cửu Gia đành đứng bất động, trong lòng lo lắng, nhìn chằm chằm về phía lớp 11-6 đang ăn cơm xa xa, rất sợ bị ai đó phát hiện bàn tán, rồi lại cúi xuống nhìn một đầu tóc đen của Thẩm Hi, chỉ hy vọng loại ‘hầu hạ’ này có thể kết thúc sớm. Nhưng mà sau khi rửa sạch hết bùn đất Thẩm Hi vẫn không dừng lại, tay tiếp tục vốc nước biển, động tác chậm lại hẳn. Cánh tay cậu dài, bàn tay lại to, hai tay vừa khéo có thể nắm trọn bắp đùi phải của Hạ Cửu Gia, cậu vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng chậm rãi trượt tay từ trên xuống dưới, cảm nhận xúc cảm nhẵn nhụi láng mượt.

Cảm giác được bầu không khí bỗng trở nên là lạ, Hạ Cửu Gia lùi lại sau, nói: “Đi thôi, lên bờ nào, mình cùng về lớp.”

Thẩm Hi ngước mắt nhìn, một tay vẫn cầm mắt cá chân đối phương, tư thế ngồi xổm ngước lên nhìn làm Hạ Cửu Gia nóng mặt, vội vàng thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”

“Ừ…” Thẩm Hi rõ ràng thất vọng.

Trở lại lớp 11-6, các bạn học cũng đã ăn xong cơm trưa, đang chơi trò ‘Trời tối rồi hãy nhắm mắt’ do Thượng Quan Lăng Tiêu tổ chức, ở một chỗ trong rừng cây gần biển. Mười mấy người ngồi trên vải bạt, lá cây hợp hoan nhẹ nhàng đung đưa, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống.

Hạ Cửu Gia cảm thấy Thượng Quan Lăng Tiêu thật sự rất có khả năng lãnh đạo, tuy là…khí chất của Thượng Quan Lăng Tiêu không giống với Thẩm Hi, cậu ta luôn luôn cao cao tại thượng, luôn nghĩ cho mình trước, thế nên bạn học lớp 11-6 sẽ thích và sùng bái Thẩm Hi hơn, lại có chút chống cự Thượng Quan Lăng Tiêu, trong đó có một chút sợ hãi, một chút lo lắng.

Hạ Cửu Gia nghe nói Thượng Quan Lăng Tiêu đang theo đuổi một cô gái từ lớp khác chuyển vào. Bạn nữ kia ngoại hình xinh đẹp, học tập cũng giỏi, nhưng lại có tính cách ‘dâng hiến’ điển hình. Cô từ thị trấn gần đây đến thành phố CC học, có một em trai, nghe nói cô rất đảm đang, ở ký túc xá không làm người khác bận tâm. La Đình Đình còn kể bạn nữ ấy từ nhỏ chăm sóc cha mẹ, lớn lên chăm sóc em trai, gia đình là tất cả, không ý thức được rằng ‘bạn bè’ cũng cần cô. La Đình Đình tính cách hướng ngoại, là bạn tốt của cô bé kia, nhưng luôn phải là người chủ động trong tình bạn, cũng thấy mệt mỏi. Hạ Cửu Gia nhớ La Đình Đình từng thở dài tâm sự: “Cậu ấy luôn luôn xoay quanh người nhà, sau này chắc sẽ xoay quanh lãnh đạo, không nghĩ đến bản thân, không có chính mình.” Nếu Thượng Quan Lăng Tiêu thích đối phương cũng là chuyện dễ hiểu – Thượng Quan Lăng Tiêu muốn ‘một người phụ nữ đứng sau người đàn ông’. Thẩm Hi thì sẽ không, Thẩm Hi… thích mình.

Hạ Cửu Gia lại phát hiện ra, mình thích nghiền ngẫm về ‘con người’. Những người khác nhau sẽ có tính cách, chọn lựa, vận mệnh khác nhau.

Đang suy nghĩ thì Thẩm Hi rút thăm trúng ‘Quan tòa’. Mọi người đều phải nhắm mắt, trừ ‘quan tòa’. Hạ Cửu Gia đương nhiên cũng vậy. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, lông mi dài run run, trông vô cùng ngoan ngoãn, không giống bình thường mang vẻ sắc bén. Ngay lúc Hạ Cửu Gia nghĩ Thẩm Hi sẽ nói ‘Sát thủ mở mắt’ thì bất thình lình cậu cảm giác được có mấy ngón tay sờ cằm cậu rồi nâng lên, Hạ Cửu Gia thuận thế ngẩng cổ, vẫn quy củ mà nhắm mắt, sau đó có một người… nhẹ nhàng hôn trán cậu.

“…” Hạ Cửu Gia không dám làm gì, đang có rất nhiều người ở đây mà Thẩm Hi dám trộm hôn trán cậu… điều này làm cậu hơi run run.

Biết im lặng lâu lắm sẽ bị bạn học sinh nghi, Thẩm Hi bắt đầu chủ trì trò chơi. Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên: “Được rồi… Sát thủ dậy đi, cùng nhau nhận thức, giết… người này? Ok, không vấn đề…” Tiếp theo nên là “Trời sáng rồi, mọi người mở mắt. Đêm qua XX đã chết”; nhưng Thẩm Hi nào phải người bình thường, cậu nói: “Ok… Trời sáng, một phụ nữ 50 tuổi đến bờ sông tản bộ, bà đi đi một lúc bỗng dưng thấy một vật nọ! Vật ấy rất lớn, bọc vải màu xanh đậm, trôi từ thượng nguồn xuống hạ nguồn… Bà hiếu kì nên dùng hết sức lực bẻ một nhánh cây, chọc vào vật kia. Vài giây sau, người phụ nữ phát ra một tiếng hét chói tai! Thì ra đó là một khối thi thể! Vì bà lay tới lay lui làm đôi giày rớt ra trôi nổi trên sông! Chân bà mềm nhũn, quỳ rạp trên đất… Có người gần đó nghe được tiếng thét, bèn lấy điện thoại gọi 110. Thi thể bị vớt lên bờ, pháp y bắt đầu kiểm ra, trên mình có 20 vết dao… Vết thương trí mạng nằm ở…”

Đến nước này, các bạn học còn đang nhắm mắt rốt cuộc không chịu nổi, nhao nhao phản đối: “Thẩm ca! Đừng lên cơn nữa! Đang hội thi kể chuyện à?? Mở mắt! Mở mắt!!!”

“Ồ”, Thẩm Hi tiếc nuối nói, “Buổi sáng rồi, mọi người mở mắt ra.” Sau đó lập tức chỉa tay chỉ ‘xoẹt’ vào một người, hét to “Cậu chết.”Cậu bạn đó bị Thẩm Hi làm hoảng sợ ngay tại chỗ!

Mọi người thay phiên phát biểu. Đến đợt thứ hai, Thẩm Hi lại hét to một tiếng: “Cậu! Cũng bị chết!”, làm bạn học kia giật mình hoảng sợ.

Hạ Cửu Gia vốn đã thông minh, lại còn hiếu thắng, nên mỗi vòng đều đoán trúng, cơ bản bắt được gần hết ‘sát thủ’. Lần chơi kế tiếp Hạ Cửu Gia cũng là người phân tích toàn bộ. Dù quy định không thể liên tục ‘giết’ cùng một người nhưng tỉ lệ bị giết của Hạ Cửu Gia rất cao.

Mọi người chơi suốt một tiếng, Thẩm Hi vậy mà ba lần bốc thăm làm ‘quan tòa’, Hạ Cửu Gia cũng bị hôn trán ba lần. Nhung lần cuối cùng, ngay ‘ngày đầu tiên’ Hạ Cửu Gia đã bị quần chúng bỏ phiếu loại, lý do là Tương Khiết ‘nghe được một xíu âm thanh từ chỗ Hạ Cửu Gia’, trong khi cậu lại là cảnh sát, Hạ Cửu Gia chỉ đành giận dữ trừng Thẩm Hi. Lần nào Thẩm Hi trở thành quan tòa đều phải lên cơn làm màu, mỗi khi quan tòa tổng kết án kiện Thẩm Hi đều căn cứ lời phát biểu của ‘sát thủ’ cùng quan hệ với các bạn học chế ra một câu chuyện biến thái, ví dụ như người anh sinh đôi giả mạo em trai mình yêu đương, sau đó giết chết em trai, vu oan cho người yêu, v.v…

—-

Hai giờ chiều, bắt đầu tự do hoạt động. Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia cùng đi mua chút đồ, sau đó đi dạo cầu gỗ và đình hóng mát gần biển, cuối cùng thuê một chiếc xe đạp đôi, chầm chậm đạp vòng quanh. Đảo Chương không lớn, nửa giờ có thể đạp hai vòng. Trên đường đi, cả hai nhìn thấy một tảng đá có khắc ‘Bảo vệ tổ quốc, đề cao cảnh giác’, còn có một nơi đề ‘Trạm canh gác trên biển số 1’, ngoài ra còn một miếu thờ tổ mẫu. Trên đảo có rất nhiều nhà nghỉ, cũng có nhiều tiểu viện nhỏ, một nửa trông khá cũ, nửa còn lại vừa xây mới, chỗ nào cũng treo các thứ đồ hải sản, cũng có một số nhà trồng rau dưa, nuôi gà ngỗng. Đạp xe vòng thứ hai, Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia liền nhìn thấy An Chúng đang đuổi theo ngỗng nhà người dân, vừa đuổi vừa hô: “Đánh ngỗng!! Đánh ngỗng!!” Con ngỗng bị rượt đuổi kêu to quạc quạc, dùng hết sức lực bỏ chạy.

Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia: “…”

Đạp đến vòng thứ ba, thứ tư, Thẩm Hi bắt đầu không yên tay yên chân. Câu thả tay lái chỗ ngồi phía sau, đưa tay bắt lấy thắt lưng Hạ Cửu Gia. Hạ Cửu Gia mặc kệ, Thẩm Hi vừa nắm vừa nói: “Đông bảo à, lúc cậu đạp xe, thắt lưng dùng sức, chỗ này cơ bắp căng lên, sờ đặc biệt thích…” Văn bản ‘bienthai’ trong điện thoại cậu lại được update:

[Địa phương tay đã tiến công: bàn tay, thắt lưng, ngực (bên hông), bắp đùi.

Địa phương miệng đã công lược: trán, ấn đường, mũi, nhân trung, môi châu, cằm, xương quai hàm.]

Hai người đổi hoạt động đi nhặt vỏ sò. Thẩm Hi vào tiệm đồ lưu niệm mua một cái túi nhỏ, bỏ vào vai vỏ sò và mấy viên đá. Trên bãi bùn đằng xa còn thấy mấy chiếc mấy xúc lớn, nghe nói muốn làm nơi nuôi hến, nhưng hai người cũng không rõ mấy chiếc máy kia có đang hoạt động hay không.

“Đông bảo,” Thẩm Hi cất tiếng, “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài du lịch.. Tuy nói là đi du xuân với trường, nhưng thực sự là lần đầu tiên ra khỏi thành phố cùng nhau.”

“Ừm.”

“Về sau chúng ta cùng đi khắp thế giới, được không?”

“Ừm.”

Thẩm Hi ngạc nhiên hỏi lại “Được không?”

“Tớ nói ‘Ừ"”. Trạm dừng đầu tiên của họ là một nơi tên ‘đảo Chương’, tại Liêu Ninh, một điểm thắng cảnh hơi nổi danh ở vùng Đông Bắc. Bỗng nhớ tới một việc, Hạ Cửu Gia liền hỏi: “Vừa nãy chơi ‘Trời tối rồi hãy nhắm mắt’, cậu cũng gan lớn lắm – lỡ có người không nhắm mắt thì sao? Bị phát hiện thì sao giờ?”

“Không đâu”, Thẩm Hi trả lời, “Các bạn học không dám làm bừa đâu. Với cả tớ để ý kĩ rồi, tất cả đều nhắm mắt, cho dù không nhắm chặt mắt còn mở hi hí thì cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt đất, chứ không thấy được phía trên đâu. Cậu cứ thử cúi đầu mở hé mắt xem, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt người đối diện, mà có ngẩng đầu hay không nhìn phát biết ngay.”

“Thôi được rồi”, nghe Thẩm Hi nói thế Hạ Cửu Gia rốt cuộc cũng yên tâm.

Tầm 4g chiều, thủy triều lên. Tiếng sóng vỗ bờ ầm ầm, bọt biển bắn lên tung tóe. Bọt nước màu trắng xám mạnh mẽ nhào lên bãi đá ngầm, sau đó bị đánh vỡ tan, nhưng chúng nó như chẳng biết mệt mỏi mà tiếp túc xô đẩy nhào vào hòn đảo này. Thủy triều dâng nhanh, vài chỗ trên hòn đảo lớn bắt đầu bị nước biển cắn nuốt, biến thành ‘một hòn đảo lớn năm hòn đảo nhỏ’.

Đứng trên hòn đảo lớn trông ra xa xa có thể thấy trên các đảo nhỏ khác có vài bãi đá hình dạng lộn xộn san sát nhau, một bầy chim hải âu đáp xuống rồi lại bay lên, có khi vọt tới mặt biển đuổi theo bọt sóng, có khi chao liệng giữa không trung, có khi đậu xuống bãi đá ngầm nghỉ ngơi một lát, nhìn một lúc cũng thấy thú vị.

——

Đến 4g45, toàn bộ lớp tập hợp. Cô Dương Thụ Quả phát hiện ra An Chúng không có mặt, lập tức sốt sắng hẳn!!! Dẫn học sinh đi chơi xuân sợ nhất việc này xảy ra!!

“Cô Dương ơi,” La Đình Đình lên tiếng, “Vừa nãy trên đường về đây, em gặp qua An Chúng thì phải… Ở phía bên kia, bị người bao quanh…”

Co Dương Thụ Quả  lập tức chạy tới, Thẩm Hi cũng đi theo sau. Đến chỗ được chỉ, mới vỡ lẽ ra vì An Chúng đánh ngỗng nên bị thôn dân bắt lại. Một đám người đứng chỉ trỏ, còn đánh An Chúng vài phát! Cô Dương Thụ Quả  ra mặt khuyên can mãi mới đem An Chúng cứu ra được.

Cô dẫn An Chúng đi về, cả đường đều la rầy: “Đừng có gây chuyện! Chỗ này không giống trong thành phố, là làng chài nhỏ, dân cư cường tráng mạnh mẽ. Tuần trước cán bộ thôn mới được bầu chọn, năm mười thước còn có công an đứng gác – mà em còn dám đánh ngỗng nhà người ta?? Cầm tảng đá lớn như vậy đánh ngỗng nhà người ta???”

An Chúng ôm môi sưng, im lặng không nói.

Sau đó là tiết mục truyền thông trong mỗi chuyến chơi xuân của trường R – giáo dục yêu nước. Trên cơ bản năm nào trường R cũng chọn di tích chiến tranh.

Chủ nhiệm khối mang mọi người đi đến một pháo đài hải quân. So với bệ đá loang lổ, pháo đài kim loại mang sắc tối và lạnh lẽo, kết hợp lại với nhau giống như một tiếng thở dài của thời gian vang vọng khắp nơi.

“Nơi này là chiến trường cổ của trận hải chiến trong chiến tranh Giáp Ngọ”, chủ nhiệm khối giải thích. (*Chiến tranh Nhật-Thanh, hay Chiến tranh Giáp Ngọ là một cuộc chiến tranh giữa Đại Thanh đế quốc và Đế quốc Nhật Bản diễn ra từ 1 tháng 8 năm 1894 đến 17 tháng 4 năm 1895.)

“….” Trong một khoảnh khắc, cả nhóm học sinh đang rầm rì xì xào đều im lặng không dám lên tiếng.

Bên cạnh pháo đài có một bức tượng điêu khắc, là một binh sĩ nhà Thanh đang ở trong khoang điều khiển, tay cầm kính viễn vọng. Bên cạnh tượng điêu khắc có một cái bảng ghi: [Trận hải chiến chiến tranh Giáp Ngọ, cách đảo Chương 13 hải lý.]

Chủ nhiệm khối tiếp tục nói: “Lịch sử thì ai cũng học qua rồi. Trung Quốc thua trận, toàn bộ hạm đội Bắc Dương bị tiêu diệt, biển Hoàng Hải bị chiếm. Năm thứ hai sau đó ký hiệp ước Mã Quan, địa vị Trung Quốc xuống dốc không phanh, số lượng lớn tài sản thất thoát, phải bồi thường 200 triệu lượng bạc trắng, một con số chưa từng có, sau đó Nhật Bản nhanh chóng quật khởi. Haiz, năm 2014 là năm Giáp Ngọ, nơi đây cũng từng tổ chức hoạt động. Nhìn qua chỗ kia thấy không? Đó là nơi tàu Trí Viễn của thuyền trưởng Đặng Thế Xương chìm. Đảo Chương còn có tên gọi khác là ‘đảo Nai Nhỏ’, bên kia có ‘đảo Nai Lớn’, có mộ và tượng của Đặng Thế Xương.”

Nơi ký hiệp ước là sảnh đường Shunpanrō, Thẩm Hi từng thăm qua, cũng là một thắng cảnh ở Nhật Bản. Chủ nhiệm khối tiếp tục nói rất nhiều, các học sinh đều im lặng lắng nghe. Bởi vì khối 11 có 30 lớp, vì thế đi tham quan cũng phải phân thành từng nhóm.

Cuối cùng, thầy chủ nhiệm tổng kết: “Mấy hôm trước thầy có đọc quyển sách nói rằng trước thế kỉ 15, Trung Quốc ở triều Minh vẫn là cường quốc về hải chiến. Nhưng khi thời đại hàng hải bắt đầu, những nước khác đều đi thám hiểm, thu hoạch tài phú, của cải, nước chúng ta lại đóng cửa biên giới, thi hành chính sách cấm giao dịch đường biển, từ này về sau hoàn toàn thua trên mặt trận hàng hải, cũng thua một thời đại. Vì thế nên phải nhìn người khác thẳng tiến, cho đến hôm nay vẫn phải đặt mua của người ta.”

Sau khi giảng giải kết thúc, mọi người quay lại địa điểm tập hợp. Hoạt động cuối cùng chính là – lớp 11 so tài ca hát.

Mỗi lớp đều ra sức, bán mạng ca hát. Âm thanh siêu lớn khiến các thôn dân đều ra ngoài, vây xem chật kín ba tầng trong ba tầng ngoài.

Lớp phó văn thể mỹ lớp 11-6 chọn một bài hát cũ tên là ‘Ngày mai sẽ tươi đẹp hơn’. Lớp 11-6 hát xong, có rất nhiều người vỗ tay “Hát hay quá! Giọng cũng to nữa!”

Cuối cùng lớp mình xếp hạng mấy trong cuộc so tài ca hát Thẩm Hi và Hạ Cửu Gia đều không rõ lắm. Hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi đảo Chương, quay về thành phố CC.

Trên đường đi, Thẩm Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua thôm xóm, nói: “Vừa rồi thầy chủ nhiệm khối nhắc đến ‘thua trận trên mặt biển’, trong một thoáng đó tớ đột nhiên muốn học hàng không vũ trụ – tớ vốn đã thích vũ trụ, cũng thích hóa học vật lý.”

Hạ Cửu Gia: “….A???”

“Bây giờ không phải cũng giống vậy sao. Lúc đó là thời đại cạnh tranh hàng hải, thời đại này là cạnh tranh vũ trụ. Ý nghĩa tài nguyên, ý nghĩa chiến lược, đều không khác biệt mấy.” Đều là cuộc hành trình thăm dò và tìm kiếm bên ngoài.

Hạ Cửu Gia vô cùng kinh ngạc: “Cậu… chẳng lẽ không học trí tuệ nhân tạo nữa?”

Thẩm Hi ‘chậc’ một tiếng: “Trí tuệ nhân tạo… ngành học đang hot hiện nay, đi học không đủ special.”

“…” Hạ Cửu Gia cạn lời, “Người khác tranh nhau vỡ đầu muốn học, cậu có thể dễ dàng đi học, lại cảm thấy không special.”

“Vốn vậy mà”, Thẩm Hi rất tinh tướng đáp lại, “Ngay từ đầu tớ học trí tuệ nhân tạo cũng bởi vì không ai hiểu. Bây giờ ai cũng muốn học cái này, tương lai sau này không thiếu nhân tài trong ngành, tớ sẽ không có vai trò quan trọng gì. Đương nhiên tớ vẫn thích trí tuệ nhân tạo.”

“Nhưng cậu có tài năng, không theo ngành này có điểm đáng tiếc.”

Thẩm Hi im lặng. Hạ Cửu Gia đột nhiên nói: “Hay là kết hợp trí tuệ nhân tạo và hàng không vũ trụ với nhau? Vậy thì robot, vệ tinh, phi thuyền vũ trụ có thể tự chỉ đạo, tự khống chế, tự kiểm tra đo lường, bảo dưỡng v.v… vừa thoát việc phải phụ thuộc mặt đất kiểm soát vừa có thể đi xa hơn.”

“???” Thẩm Hi quay đầu nhìn sườn mặt Hạ Cửu Gia, suy nghĩ đăm chiêu. Đúng lúc này Hạ Cửu Gia nhìn thấy mấy người Phòng Na, Kinh Linh lúc sáng không chịu cầm giúp đồ ăn vặt, bây giờ mỗi người lại cầm trong tay mấy bịch plastic to, cố gắng hết sức bước nhanh từng bước tới xe, Hạ Cửu Gia bèn chạy nhanh tới: “Để tớ cầm phụ các cậu.”

“Không cần không cần!” Phòng Na, Kinh Linh cười cười: “Tụi tớ xách được!”

Hạ Cửu Gia thấy không giành cầm được đành thôi, lòng còn cảm thấy áy náy – buổi sáng mới hiểu lầm đối phương, chắc lúc sáng thấy tay không cũng kì nên lúc về chủ động cầm nhiều đồ như vậy, cũng là người biết suy nghĩ.

Đường về lại tốn mấy tiếng, Thẩm Hi không nói chuyện, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, dường như đang tự hỏi điều gì. Hạ Cửu Gia cũng không quấy rầy, lấy cuốn sổ nhỏ ra học thuộc từ vựng. Các bạn học khác thì ngã nghiêng ngả ngửa ngồi ngủ, khác một trời một vực với cảnh tượng ca hát thật high lúc đi.

——-

Gần nửa đêm xe đến trường học, Hạ Cửu Gia đang tính nói mấy bạn nữ cùng sang phụ Phòng Na xách mấy gói đồ to lên lầu liền thấy ba người họ xuống xe, cầm theo một đống đồ đạc đi ra cửa trường gọi xe, đúng là tính toán về nhà. La Đình Đình liền bảo: “Đêm nay ở lại ký túc xá đi, sáng mai lại về.” Hôm sau là chủ nhật, toàn bộ trường học đều được nghỉ.

“Thôi thôi, tụi tớ tính về nhà tắm rửa.” Đối phương vội từ chối.

“À…, vậy đi cẩn thận nha.” La Đình Đình đáp.

Hạ Cửu Gia suy nghĩ một chốc liền hiểu ra. Cậu ngốc mà La Đình Đình cũng ngốc. Tất cả đồ ăn đồ uống dư lại kia đều là lấy quỹ lớp mua, mấy người Phòng Na tính toán chiếm làm của riêng. Bình thường sẽ chia đều cho mọi người, nhưng mà mọi người không ai quan tâm chơi xuân dư lại bao nhiêu đồ ăn vặt, càng không quan tâm cuối cùng số đồ ấy đi đâu.

Cậu đang cảm thấy có điểm buồn cười, thì Thẩm Hi đứng bên cạnh nói: “Đông bảo à, vừa nãy cậu nói trí tuệ nhân tạo kết hợp với hàng không vũ trụ rất thú vị. Chắc chắn rất nhanh thôi sẽ có người làm, nhưng phỏng chừng sẽ không mạnh bằng tớ… không mạnh bằng tớ tương lai. Về sau nếu dốc tâm sức vào làm, nói không chừng có thể thay đổi thế giới.” Những người biết về trí tuệ nhân tạo hầu hết đều lao đầu vào kiếm tiền.

Hạ Cửu Gia nhìn Thẩm Hi, sau đó nghĩ thầm: đều đi một chuyến thăm quan đảo Chương, có người nghĩ muốn trộm chút đồ ăn, có người lại muốn thay đổi thế giới.

=======
Bình Luận (0)
Comment