Người Chơi Hung Mãnh

Chương 26

Gió đêm lạnh lẽo từ ngoài cửa lớn thổi tới, lay động ngọn đèn sợi đốt từ trên mái vòm của Đại sảnh, quang ảnh luân chuyển, đem quan tài màu xám trên nền bình đài lóe sáng từng đợt.

Bốn dân làng, bao gồm cả Lý Ngang, ngồi trên sàn nhà ở vị trí cửa của Hội trường, dưới mông họ đệm một số tờ báo cũ và một đống bài poker trên các tờ báo giữa trung tâm của bốn người.

- Hai con 10.

- Hai con J.

- Ông đây có hai con K.

Trò chơi được tiến hành trong một bầu không khí ảm đạm, bốn người chơi bài không phải để giải trí, mà để vượt qua đêm dài khó ngủ này với cỗ quan tài quạnh quẽ.

Dân làng A ngồi đối diện với Lý Ngang thuận miệng nói:

- Tên Phùng Thiết Căn khốn nạn kia, bà già nó chết, vậy mà chúng ta lại phải ngồi đây gác xác? Trong khi bản thân nó chạy lên thị trấn với vợ à?

Dân làng B nói:

- Đừng nói như vậy, anh ta không phải là đến quận để làm cái gì mà "giấy chứng tử của cư dân" sao.

- Anh ta làm cái rắm!

Dân làng A cười lạnh nói:

- Bà già anh ta là do anh ta hại chết, anh ta còn có mặt mũi đi làm cái gì?

Sắc mặt dân làng B và dân làng C đều biến đổi, cứng ngắc quét mắt qua quan tài sâu trong Đại sảnh, thấp giọng nói:

- Đừng nói nhảm!

- Cái gì vậy? Tôi có sai không?

Dân làng A thờ ơ nói:

- Khi còn bé, có thể nói là nó được mẹ chăm sóc đến từng lúc đi tiểu hay đi ị. Thậm chí, ở thời điểm mà cả làng đều phải gặm cả vỏ cây để sống, thì nó cũng chưa từng biết cảm giác đói bụng là gì. Nhưng kết quả thì sao? Từ khi cưới con nhỏ đó, nó dám xây một ngôi nhà kiểu Tây luôn, mà méo chịu bỏ tiền ra trị bệnh cho mẹ.

- Bệnh ung thư thì sao? Nếu trị không hết, có thể dẫn mẹ về nhà chăm sóc mà. Thế nhưng, vợ chồng thằng nhãi Phùng Thiết Căn ấy ngại khó, ngại khổ khi chăm sóc mẹ bệnh, vậy là nhốt mẹ mình bên trong chuồng bò sau nhà, còn khóa kín cửa chuồng lại nữa.

- Tao méo hiểu tại sao nó lại độc ác đến như vậy luôn ớ? Mẹ nó bị nhốt trong chuồng bò, không ai chăm sóc, không được ăn uống gì. Đừng có hỏi tao tại sao bà ấy chết nha, là chết đói đấy!

- Khi mọi người mang xác ra khỏi chuồng bò, trong miệng bà ấy vẫn còn nguyên một mảng vỏ cây bông lớn và một vỏ nhựa của túi gia vị trong các gói mì ăn liền chưa tiêu trong dạ dày! Bà ấy đâu còn răng, và đói đến mức phải ăn luôn vỏ nhựa gói gia vị chứ không thể xé nó ra!

Nói đến đây, dân làng A tức giận cả người run rẩy, dân làng B và C cũng trầm mặt, im lặng.

Hành vi của Phùng Thiết Căn, tất nhiên sẽ bị đóng đinh vào cột sỉ nhục, vĩnh viễn bị thôn dân Ẩn Sơn chỉ trỏ, nhưng đối với cặn bã mà nói, mặt mũi vẫn luôn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Lý Ngang như đang suy nghĩ liếc về phía quan tài, căn cứ vào mô tả nhiệm vụ mà xem, cương thi cần tiêu diệt chỉ sợ chính là lão bà trong quan tài bị con trai ruột bỏ chết đói.

Nhưng nhiệm vụ cũng nói rằng "Cương thi" chứ không phải là "xác chết" cần phải được tiêu diệt, điều này cũng có nghĩa là phải đợi cho đến khi xác chết sống lại mới có thể đáp ứng điều kiện nhiệm vụ - nếu động thủ sớm, ngược lại có thể sớm phát động xác chết sống dậy sớm hoặc hậu quả tồi tệ khác.

Trong mắt dân làng ABC, Lý Ngang, người đóng vai dân làng bình thường, mặc quần áo đơn giản, trong khi trên thực tế, anh ta được võ trang đầy đủ và tùy thời có thể tác chiến đơn độc bất cứ lúc nào.

Vừa mới tranh luận, làm cho đại sảnh vốn đã đè nén càng thêm yên tĩnh, bốn người bị thôn bổ nhiệm đến gác đêm, từng vòng từng vòng tiến hành đánh bài.

Bỗng nhiên, âm thanh "răng rắc" nhỏ bé không thể nhận ra vang lên trong đại sảnh, hòa quyện một thể với âm thanh thổi lá của gió đêm bên ngoài tòa nhà.

Dân làng A đang ngồi đối diện Lý Ngang đang giơ hai tấm poker, đang định đánh xuống, sắc mặt lại đột nhiên biến hóa, bài poker giữa không trung khẽ run rẩy, trong mắt đầy hốt hoảng.

Tại trong tầm mắt anh ta, nắp quan tài quan tài bên trong đại sảnh đang chậm rãi mở ra, một cánh tay gầy gò trải khắp lông dài tái nhợt, từ dưới tấm ván gỗ chậm rãi vươn ra, nắm lấy nắp quan tài.

Các tấm quan tài làm bằng gỗ khá nặng, nhưng trong cánh tay đầy lông trắng thì nó trông nhẹ như lông hồng.

Cánh tay lông trắng chậm chạp, cứng ngắc, mà bình ổn nhẹ nhàng, đặt nắp quan tài lên mặt đất, toàn bộ quá trình không phát ra một chút âm thanh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Khí lạnh trong nháy mắt chạy dọc lưng dân làng A, từ cổ họng anh ta phát ra tiếng “ư ư ư” không rõ ràng, mắt trợn trừng về phía trước, như muốn nứt ra.

Thi thể lão bà đã sớm đen nhòm, khô gầy giống như đũa gãy, chậm rãi đứng lên trong quan tài.

Thân thể bà trên dưới đều mọc đầy lông trắng dài bằng ngón tay, hốc mắt trống rỗng, vô thần nhìn chằm chằm bốn người đang đánh bài phía trước.

Dân làng A, giống như bị điện giật, quăng lại bài poker trong hoảng loạn vội nói:

- Tôi.... Tôi đi vệ sinh bên ngoài, các người có đi không?

- Đi ra ngoài làm gì, tìm cái thùng giải quyết một chút đi.

Dân làng B nói một cách khó hiểu. Bốn người ngồi tạo hình chữ thập, từ vị trí của hắn, không nhìn thấy sự thay đổi của xác chết.

- Tôi sợ tối! Hai người đi với tôi!

Dân làng A thấp giọng thì thầm.

Dân làng C bĩu môi:

- Không đi, tự mình đi đi.

Dân làng A cắn răng, xoay người chạy ra khỏi đại sảnh, chạy về phía ánh đèn lấp lánh trong làng.
Bình Luận (0)
Comment