Charsi lúc này cũng tỉnh táo lại vội nói:
- Nhận chứ! nhận chứ! Cơ mà trước tiên muốn làm việc ngươi phải học khắc phù văn đã!
Lily lúc này vốn đang im lặng lại lên tiếng hỏi:
- Nhưng không phải tư chất ma lực của hắn kém lắm sao? Việc này có ảnh hưởng gì không?
Charsi lườm cô bé một cái rồi véo tai nàng khiến nàng phải kêu ré lên, cười mắng:
- Con quỷ nhỏ nhà ngươi, theo học sư phụ ta mấy năm rồi mà vẫn chẳng biết cái quái gì cả, bây giờ hơi muộn rồi, sáng mai 5 giờ dậy, bổ cho ta 10 đống thiết mộc và 5 đống hắc mộng nhé.
- Á đau! Á đau quá! Sư phụ bỏ tai con ra trước đã! Cho con xin lỗi mà, híc híc!
Thấy cô bé chịu xuống nước, Charsi cũng thả lỏng tai nó ra, nhìn cái khuôn mặt phụng phịu, mắt rơm rớm đầy vẻ tủi thân, bộ dạng dễ thương động lòng người kia, ai mà nghĩ rằng đây lại là con quỷ nhỏ tinh nghịch lại tham lam lúc trước cơ chứ. Nguyễn Minh với lão Bruce, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta lắc đầu cảm thán, nhỏ như vậy đã tinh ranh thế rồi, lật mặt như thay áo, lớn lên không biết sẽ hại chết bao nhiêu tên thanh thiếu niên không hiểu sự đời đây.
Charsi cũng không để ý tới Lily nữa, quay sang giải thích cho Nguyễn Minh:
- Việc khắc phù văn vào vũ khí chỉ sử dụng một lượng ma lực rất nhỏ để điều động trận pháp trong dao khắc, nên kể cả người có tư chất ma lực màu Trắng cũng thực hiện được. Cái khó ở đây là, những phù văn cần trạm khắc đều có độ phức tạp tương đối cao, cần người thợ phải tập trung cao độ, mô phỏng trong đầu rồi khắc ra, mà quá trình trạm khắc phải liền mạch, không được ngưng nghỉ hồi sức, sai số giữa các nét cũng không được vượt quá 10%. Điều này đòi hỏi tiêu hao một lượng tinh thần lực rất lớn, người bình thường không thể nào kham nổi công việc này.
- Đúng vậy, bản thân ta tư chất tinh thần lực chỉ làm màu Lam, hiện tại đã là pháp sư cấp ba, nhưng có lẽ tinh thần lực của ta còn kém ngươi một chút ấy chứ, nếu không làm gì một công việc dễ kiếm tiền như này lại đến phiên ngươi được.
Lão Bruce cũng than thở, lão cũng đã quá già rồi, công việc nhà mạo hiểm cũng sắp không làm được nữa. Giờ lão muốn kiếm một công việc gì đó vừa an nhàn, lại không nguy hiểm đến tính mạng, yên ổn sống đến cuối đời thôi. Lần này quay về Trại du cư theo lời mời của Trại chủ, thảo phạt tiểu chúa quỷ Andariel có lẽ là lần cuối cùng mạo hiểm trong đời lão rồi, nếu may mắn không chết, lão cũng định rửa tay gác kiếm thôi.
Charsi cũng có chút đồng cảm với tình cảnh của lão, nàng ta cũng không còn trẻ nữa, tay nghề thợ rèn chắc cũng đến mức giới hạn rồi, không thể phát triển thêm nữa. Có lẽ mong muốn lớn nhất của nàng bây giờ là nuôi dạy Lily trở thành người kế tục của mình, bước tới lĩnh vực rèn cao nhất mà nàng còn không thể thấy được nó trong giấc mơ của mình. Quay lại nhìn Lily, thấy cô bé vẫn đang phụng phịu, tủi thân, lắc lắc đầu, Charsi xoa đầu nó nói:
- Hừm! Thấy ngươi đã biết sai, hình phạt sáng mai giảm một nửa, giờ lại chạy vào kho, dãy tủ một, ngăn 32, mang quyển sách trong đó ra đây cho ta.
- Sư phụ! Người còn có thể giảm thêm chút nữa không, 5 đống thiết mộc và 2 đống hắc mộc vẫn hơi quá sức của con.
Lily vẫn cảm thấy không cam tâm, cố gắng kỳ kèo mặc cả thêm, giảm hình phạt được chút nào thì đỡ vất vả thêm chút đó mà.
- Hừ, là 5 đống thiết mộc, và 3 đống hắc mộc, đừng có mà đòi ăn bớt, thế ngươi có đi không? Thêm chút nữa là ta đổi ý đấy.
Charsi lườm nàng một cái, khiến cô bé rùng cả mình, vội vàng nhảy xuống ghế chạy như bị chó đuổi tới kho hàng, chỉ tích tắc sau, đã quay lại mang theo một quyển sách đặt tới trước mặt của Charsi. Thật là, hiệu suất làm việc của cô nhóc tăng vọt lên đáng kể, có lẽ bình thường được chiều chuộng quen rồi, Charsi không có con cháu nên cũng coi nàng như con gái ruột của mình, đánh mắng thì ít mà giỗ dành thì nhiều nên mới tạo nên tính cách của nàng như bây giờ. Có điều là cũng may, Lily cũng tương đối thông minh hiểu chuyện, bị phạt cũng không cãi chầy cãi cối, cũng biết thân biết phận mà chịu phạt, chứ không như những đứa trẻ bị nuông chiều sinh hư như ở thế giới của Nguyễn Minh.
Nguyễn Minh chú ý quyển sách trước mặt của Charsi, nhìn chất liệu thì có vẻ được làm bằng da của một loài động vật nào đó, bìa ngoài đã loang nổ ố vàng, cũng có nhiều chỗ bị thủng, có thể thấy được rằng, liên đại của nó đã rất lâu rồi. Quyển sách này khá mỏng, với độ dày của lớp da mỗi tờ kia, hắn đoán nó chỉ có tầm khoảng 15, đến 20 tờ là cùng.
Charsi đẩy quyển sách tới trước mặt Nguyễn Minh, rồi nói:
- Đây là quyển sách chứa quy trình cũng như hướng dẫn trạm khắc phù văn lên binh khí, ngoài ra trong đó cũng ghi lại 15 loại phù văn phổ thông có thể trạm khắc được. Đây là di vật sư phụ ta để lại, tiếc rằng ta lại không có năng lực sử dụng nó, Lily có lẽ là còn có chút khả năng. Bây giờ ta cho ngươi mượn tạm, nhỡ giữ gìn bảo quản cẩn thận, mặc dù nó chẳng phải là đồ vật trân quý gì, bản sao cũng có đầy chợ, nhưng nó lại là chút kỷ vật cuối cùng của sư phụ ta đó.
Nguyễn Minh nhận lấy quyển sách này cảm thấy rất hưng phấn, nhưng hắn vẫn không quên cảm ơn sự hào phóng của Charsi cũng như hứa hẹn sẽ không làm tổn hại tới cuốn sách. Không hưng phấn làm sao được cơ chứ, đây có khác gì bí kíp, sách kỹ năng đâu, chỉ khác trong game là sách kỹ năng trong đó dùng cái là học được, còn ở đây chắc phải tốn thời gian nghiên cứu dài dài. Nhưng mặc kệ điều đó đi, hắn cũng không ngại việc học tập, tìm hiểu, trước đây làm công việc IT việc nghiên cứu tài liệu, công nghệ mới với hắn chỉ như cơm bữa, quá là bình thường luôn.
Charsi cũng vừa lòng với thái độ của hắn, gật đầu nói:
- Được rồi, để tiện việc học tập cũng như làm việc, ngươi ở lại đây luôn đi, ta miễn phí cho ngươi chỗ ở, nhưng việc nấu cơm phải do ngươi phụ trách. Còn về vấn đề lương lậu thì sẽ tính theo sản phẩm, tức là khi nào ngươi bắt đầu khắc được phù văn ta mới tính lương cho ngươi. Thế nào có đồng ý không?
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Đồng ý! Đồng ý chứ! Cảm ơn ngài Charsi!
Có ngu mới không đồng ý nha, đỡ được một khoản tiền phòng, mặc dù phải nấu ăn nhưng đằng nào nếu ở một mình hắn chẳng phải tự nấu lấy, tiết kiệm là quốc sách mà, mặc dù mới kiếm được ít tiền nhưng hắn cũng biết là không nên dùng nó vào những việc nhỏ nhặt như vậy. Hắn còn rất nhiều thứ đồ cần mua, đặc biệt là vật phẩm không gian đó, nghe cái tên đã biết nó quý giá tới mức nào rồi.
- Lily ngươi dẫn hắn đi quanh nhà thăm thú giới thiệu một chút, rồi dẫn hắn tới căn phòng phía đông ở hậu viện, Nguyễn Minh, từ nay ngươi sẽ ở tại căn phòng đó. Được rồi, hai đứa các ngươi đi thôi, ta còn phải hàn huyên với lão Bruce thêm một lúc nữa.
Charsi nói xong phất tay đuổi hai người trẻ tuổi đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai lão già ngồi buôn dưa lê với nhau. Lily giờ cũng rất biết điều, chạy tới chỗ của Nguyễn Minh, cầm tay hắn kéo ra khỏi cửa, trong ánh mắt ngạc nhiên vô cùng của Nguyễn Minh về độ thân mật của nàng.
Ra khỏi cửa Lily mới nói:
- Được rồi, Nguyễn Minh ca ca, chúng ta đi dạo một vòng quanh biệt viện của sư phụ nào!
Nói xong, ngay lập tức sắm vai một hướng dẫn viên du lịch tận tâm, dẫn hắn đi khắp nơi, quanh biệt viện, trên đường không ngừng líu lo giới thiệu từng khu kiến trúc, phong cảnh, cũng các chiến tích của nàng. Nguyễn Minh cũng thầm buồn cười, nhìn cô bé một cách đầy ấm áp, đúng là trẻ con mà, dù có hư, có tinh ranh đến đâu, nhưng vẫn luôn tồn tại vẻ hồn nhiên, vui tươi cũng như thích thể hiện cho người lớn xem, chờ đợi lời khen ngợi, tán dương.
Đang yên đang lành, thì Lyx vốn im lặng đã lâu lại lên tiếng chọc hắn:
- Này đồ hư đốn! Cấm ngươi có ý đồ xấu với cô nhóc này nhé, nó mới chín mười tuổi thôi đấy, có thèm thì cũng cố mà đợi thêm mười năm nữa đi.
- Hừ! Ngươi cho rằng ta là cái loại t*ng trùng lên não, biến thái bệnh hoạn à, ta chỉ hứng thú với mỹ nhân trưởng thành, đường cong tựa như đồng hồ cát thôi, cái loại loli như thế này có dâng tận miệng ta cũng chẳng thèm.
Dạo quanh một vòng, Nguyễn Minh cũng dò hỏi thêm được về thân thế của cô bé này, Lily vốn là một quý tộc thất thế, cha mẹ có quen biết với Charsi, gia đình đã chết sạch trong chiến loạn, trên đường được một người hầu trung thanh mang theo chạy trốn được tới Trại du cư này. Sau khi gặp được Charsi và gửi gắm được hậu duệ duy nhất còn lại của gia tộc cho nàng, người hầu này vì bị thương nặng quá cũng bỏ mình. Kẻ thù cũng cảm thấy Charsi quá cứng, quyền lực cùng thực lực cũng rất mạnh nên đảnh phải bỏ qua, không đuổi cùng giết tận. Khi kể về quá khứ của mình, cô nhóc này đã mất đi sự dễ thương hồn nhiên như vừa rồi, thay vào đó là sự thù hận thấu tâm can. Haizz! Thế giới này chẳng ai là dễ dàng cả, đến cả một cô nhóc đáng yêu như thế này cũng đã từng phải chịu đau khổ nhiều đến vậy. Nguyễn Minh cũng không nhịn được nữa, xoa xoa đầu nàng rồi bế nàng lên đặt lên vai mình như lão Bruce đã làm lúc trước. Huyết thông Nephelem này tuyệt thật, chỉ mới là sơ cấp, nhưng sức mạnh thân thể của Nguyễn Minh đã hơn lúc trước rất nhiều rồi, trước đây hắn rất ít vận động nên cơ thể rất yếu, làm gì có chuyện để một đứa bé mười tuổi nặng gần ba mười cân lên vai như bây giờ mà vẫn đi lại bình thường được cơ chứ.
An ủi cô bé một lúc, nàng mặc dù vẫn hơi buồn mang mác, nhưng cũng đã thoát trở lên hoạt bát, vui vẻ hơn rồi, tiếp tục dẫn Nguyễn Minh dạo quanh căn biệt viện. Căn biệt viện này theo hắn ước tính thì diện tích vào khoảng hai nghìn mét vuông, ngoại trừ tòa lò rèn khổng lồ ở trung tâm ra thì còn khá nhiều kiến trúc phong cảnh đặc sắc, một hồ cá nhỏ với chòi hóng mát, chuồng ngựa, sân tập, nhà ăn, kho khoáng sản,… Đi một hồi lâu, cuối cùng Lily cũng dẫn Nguyễn Minh tới khu hậu viện, được ngăn cách hẳn với bên ngoài qua một bức tường cao, ở đây có xây dựng tương đối nhiều phòng ở. Mà ở trước mặt hắn lúc này, chính là căn phòng phía đông, nơi mà hắn sẽ gắn bó ít nhất là trong một thời gian dài sắp tới.