- Oa thơm quá!
Khi chiếc nồi vừa được đặt xuống bàn, Lily đã không còn nhịn được nữa, giơ cánh tay nục nịch thịt của mình định giành lấy chiếc muỗng tự múc cho mình một bát. Trong từ điển của nàng trước giờ làm gì có hai chữ “Thục nữ”, trước món ăn thơm phưng phức thì cái gì lễ nghi, tục lệ đều quẳng ra sau đầu hết. Sắp sửa đắc thủ, thì bàn tay của nàng bị chiếc thìa bạc đập vào kêu đét một cái rõ giòn, thủ phạm không ai khác đó chính là con quỷ đói còn lại Charsi:
- Kính lão đắc thọ, người lớn tuổi nhất là ta còn chưa được nếm thử, làm gì tới lượt con nhóc nhà ngươi.
- Hứ! Sư phụ người sai rồi, trẻ em như búp trên cành, cần được nâng niu và chăm sóc cẩn thận, hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, con phải được nếm trước chứ.
Lily cũng chẳng vừa, ngay lập tức cãi lại:
- Láo toét, ta cho ngươi hưởng nhiều rồi, giờ có muốn “thụ” thêm hai đống củi nữa không?
- Hừ ai sợ ai! Ba đống nữa cũng được.
Nhìn hai kẻ tham ăn đang giành nhau nếm thử trước mà Nguyễn Minh lắc đầu cười khổ, thật là! Hắn đã ý tứ nấu suất ăn cho sáu người rồi mà, cứ làm như ăn muộn một chút sẽ không có phần vậy. Nhân lúc hai người kia vẫn đang cãi nhau, hắn bèn cầm lấy chiếc muỗng múc một bát cháo, đặt ở chiếc ghế bên cạnh mình, đồng thời cũng múc luôn cho mình một bát. Lyx nhìn hắn tỏ vẻ hài lòng nói:
- Khá lắm, không ngờ ngươi vẫn nhớ tới một người từng đồng cam cộng khổ như ta!
Nói xong cũng không đợi Nguyễn Minh trả lời, bưng bát cháo to gần bằng người mình lên húp sùn sụt, chẳng mấy chốc đã thấy đáy. Lyx vỗ vỗ cái bụng đã tròn xoe của mình, đánh ợ một cái, rồi lại trở về vị trí quen thuộc trên vai của hắn nằm nghỉ cho tiêu cơm. Nguyễn Minh cảm thấy rằng đây rõ ràng là con lợn chứ khỉ cái mẹ gì! Hết ăn lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, cả ngày chẳng buồn vận động hay làm việc gì cả, đúng là lười tới mức thần sầu quỷ khóc mà, đến con Lười cũng gọi bằng cụ ấy chứ. Thôi vậy! Nghĩ tới chỉ thêm đau đầu, Nguyễn Minh cũng mặc kệ nó, bắt đầu đánh chén bát cháo của mình.
“Ừm! vị đạo cũng không tệ lắm, xem ra tay nghề của ta vẫn chưa thụt lùi!”
Nghe thấy từng tiếng sột soạt vang lên, hai kẻ tham ăn kia cũng sực tỉnh, thấy nồi cháo mặc dù vẫn còn nhiều, nhưng cũng đã vơi bớt mất một phần ba, bèn quyết định đình chiến. Đúng là nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mà, trong lúc không để ý khiến cái tên xấu xa kia đã đánh chén được một bữa ngon lành rồi. Thế là Charsi ôm lấy nồi cháo đặt ở bên bàn gần phía họ, Lily thì cầm muỗng múc cho mỗi người một bát, việc này khiến cho Nguyễn Minh cười khổ không thôi. Với hắn thì một tô to cháo là quá đủ rồi, dù cho có ngon đến mấy cũng chẳng nhét thêm được vào bụng, dạ dày con người cần có thời gian để thích nghi với lượng thức ăn thay đổi nha, không thể bình thường đang chứa được hai bát cơm tự nhiên lại nhét vào bốn bát được. Như vậy không bội thực chết thì cũng ói ra hết mà thôi.
Nhanh chóng quét sạch bát cháo của mình, Nguyễn minh hỏi Charsi xem hôm nay cần học thêm gì về nghề khắc phù văn không. Nhận được câu trả lời là không, có phần khó nghe do còn đang ú ớ cháo trong miệng của Charsi, hắn cũng yên tâm tạm biệt hai người đi làm việc của mình.
“Trước đến tòa nhà thị chính làm cái giấy đăng ký thân phận đã! Ra ngoài cũng an toàn hơn, tránh được một số phiền phức không đáng có.”
Nghĩ vậy hắn liền ra khỏi căn biệt viện của Charsi, xuyên qua khu ổ chuột đi tới quảng trường trung tâm Trại du cư. Theo bản đồ Trại, cũng chẳng khó khăn gì, Nguyễn Minh đã tìm thấy tòa nhà thị chính ở ngay chính giữa phía Bắc Trại, một kiến trúc lớn có ba tầng, hai bên của nó là hai quân doanh được canh phòng vô cùng nghiêm cẩn. Tới gần tòa thị chính, Nguyễn Minh mới nhận ra tất cả binh lính ở đây đều là phụ nữ a, không có lấy một mống đàn ông nào, khác hẳn với đám lính vệ binh và đám lính canh cổng. Hắn chợt nhớ tới kiến thức nửa vời của mình về khu trại này tỏng Diablo II, Trại du cư được thành lập bởi những người còn sống sót của Hội Chị em Sighless Eye, dưới sự lãnh đạo của Kashya, một trong những cung thủ mạnh nhất của Hội. Hội chị em, vậy thì chẳng đáng ngạc nhiên gì khi binh lính chủ lực ở đây đều là phái nữ cả. Điều này Nguyễn Minh cũng coi là bình thường thôi, dù sao ở thế giới của hắn, cũng có một bộ phim điện ảnh về những nữ chiến binh như vậy, đó chính là bộ lạc Amazon của Wonder Woman, một nữ siêu anh hùng trong vũ trụ điện ảnh DC. Nghĩ tới đây hắn thầm cảm thán, cái bộ lạc gì mà toàn mỹ nhân, dáng người nàng nào nàng ấy đều chuẩn mực hết chỗ chê, đã thế khuôn mặt cũng đều thanh tú nữa chứ. Rất tiếc là bộ lạc này sống tách biệt hoàn toàn với thế giới loài người, duy trì nòi giống bằng thứ nước thần thánh nào đó (khá giống nữ nhi quốc trong phim Tây du ký).
Nguyễn Minh để ý thấy những nữ binh này, cũng chẳng kém gì hình ảnh hắn xem trong phim Wonder woman, có khi còn nhỉnh hơn một chút ấy chứ. Dáng người hoàn hảo, không quá cơ bắp nhưng cũng săn chắc tràn ngập lực lượng, khuôn mặt không thể nói là xuất chúng nhưng cũng thanh tú dễ nhìn. Tất nhiên là chỉ để ngắm thôi, chứ nếu không nhịn được mà làm ra hành động quá phận gì đó, Nguyễn tin rằng ngày mai xác hắn sẽ được đóng cọc, phơi ngay ở giữa quảng trường nhằm răn đe những kẻ đang hoặc sắp có ý định đồi bại.
Đang mải ngắm nghía các nữ binh xinh đẹp, một tiếng quát lớn vang lên khiến hắn giật cả mình:
- Tên kia! Đúng ngươi đó, tên mặc áo bào pháp sư rách nát kia! Ngươi nhìn ngó quanh đây làm gì thế! Định gây rồi đúng không?
Nguyễn Minh tỉnh lại thì thấy hai nữ binh mặc trang phục bó sát rất gợi cảm, đang nhanh chóng tiếp cận mình. Chỉ trong chốc lát, cổ của hắn đã bị kề vào hai ngọn giáo nhọn, chỉ cần hơi chút manh động thôi, hắn tin rằng các nàng cũng sẽ chẳng cho hắn cơ hội giải thích mà đâm cho hắn vài nhát luôn. Sợ quá, Nguyễn Minh ngay lập tức giơ tay lên đầu, ra hiệu không có binh khí gì, nhanh chóng giải thích:
- Mong các vị binh sĩ minh xét, ta mới đến Trại du cư nên còn có chút tò mò nên mới nhìn ngắm một hồi lâu như vậy, lần này đến tòa thị chính là để đăng ký giấy chứng minh thân phận.
- Hừ, ai mà tin được lời ngươi nói! Có gì chứng minh không!
Tất nhiên Nguyễn Minh không cho rằng những lời nói đến cả bản thân hắn cũng không tin kia lại lừa gạt được hai vị nữ binh này. Hết cách hắn bèn lấy thứ vũ khí tối thượng của mình ra dùng, Nhất quan hệ, Nhì tiền tệ mà.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Hai vị! Ta có quen biết với ngài Charsi, hiện tại đang ở tạm nhà của ngài ấy, ngoài ra lão pháp sư Bruce cũng có thể làm chứng cho ta.
Nghe thấy hai cái tên Charsi và Bruce, thái độ của hai nữ binh cũng hòa hoãn được một chút, nhưng vẫn không giấu được vẻ đề phòng.
- Được rồi, ngươi đứng nguyên như thế, để chúng ta lục soát đã!
Người nữ binh có vẻ lớn tuổi hơn một chút nói xong, rồi ra hiệu cho nữ binh còn lại tiến đến lục soát hắn. Thực sự phải nói rằng, cái cảm giác bị lục soát bởi một mỹ nữ này cũng chẳng đến nỗi tệ, Nguyễn Minh cứ đứng im lặng mà hưởng thụ cảm giác đôi tay kia lần lượt sờ soạng từng bộ phận trên người mình, chẳng bỏ qua chỗ nào cả. Hắn chú ý thấy, khi đến cái bộ phận mà ai cũng biết kia, cô gái này hai má cũng đỏ ửng lên, nhưng động tác cũng rất dứt khoát, quyết không bỏ sót bất cứ chỗ khả nghi nào. Sau một hồi kiểm tra không thấy gì bất thường, cô ta mới gật đầu cho vị nữ binh lớn tuổi hơn kia.
- Được rồi, ngươi vào trong đi, nơi đăng ký thân phận ở tầng một, sảnh bên trái bàn số hai.
Nguyễn Minh cảm ơn, cũng nhịn đau hối lộ mỗi nàng mười đồng bạc, trong sự hài lòng của họ tiến vào trong tòa thị chính. Đập vào mắt hắn lúc này không phải là vẻ trang nghiêm như hắn vẫn tưởng tượng, không khí ở đây cũng tấp lập người ra kẻ vào chẳng khác gì một siêu thị vào cuối tuần vậy. Sảnh được chia làm ba phần, hai bên trái phải đều bày những dãy bàn, phía trong có người ngồi, có lẽ là nhân viên công chức ở đây, trước mặt họ là những hàng người đang xếp hàng dài chờ tới phiên làm việc của mình. Công tác an ninh ở đây cũng vô cùng nghiêm mật, chốc chốc Nguyễn Minh lại thấy hai ba nữ binh kết đội đi tuần qua tựa như cá cảnh. Nếu kẻ ngu xuẩn nào muốn gây rối ở đây, có lẽ sẽ ngay lập tức gặp phải kết cục đầu một nơi, thân một nẻo ngay thôi. Đây không phải là thời đại pháp trị nhân từ như thế giới của hắn, một nơi thực lực là trên hết như này, một bước không cẩn thận thôi là sẽ phải trả giá bằng cái mạng mình.
Ổn định lại tinh thần, Nguyễn Minh tìm tới bàn số hai, đứng xếp hàng tại đó. Nhìn trước mình còn khoảng 15, 16 người, có lẽ cũng phải mất một chút thời gian nữa mới tới lượt.
“Haizz! Biết thế mang quyển sách phù văn kia theo, bây giờ đã có cơ hội để nghiên cứu rồi!”
Chẳng có việc gì làm, Nguyễn Minh lại vận chuyển “công pháp tu luyện cơ bản” tiến hành tu luyện ngay tại đây. Thực ra cái công pháp này cũng không đến nỗi tệ, ngoài cái tên hơi tầm thường một chút ra, tốc độ thăng tiến thực lực cũng nhanh, cũng chẳng có tệ đoan gì kiểu đang tu luyện không được bị quấy rầy rồi dẫn tới tẩu hỏa nhập ma như Ngọc Nữ Tâm Kinh gì gì đó trong phim Thần điêu đại hiệp. Có chăng theo Nguyễn Minh phát hiện, khi không tập trung thì tốc độ tu luyện bị giảm đi nhiều mà thôi. Điều này thật sự rất kinh khủng, nếu mà hắn có khả năng nhất tâm nhị dụng, thì giấc mơ ăn tu luyện, ngủ tu luyện, thậm chí đi nhà xí cũng tu luyện sẽ thành hiện thực, thực lực cũng theo thế mà tăng lên vùn vụt.
Vừa tự sướng, vừa tu luyện môt lúc, chẳng biết qua bao lâu, Nguyễn Minh phát giác mình đã đứng trước bàn số hai, đối diện với nhân viên của tòa thị chính. Nhân viên này là một cô nàng trẻ trung xinh xắn, không giống như những nữ binh bên ngoài, nàng trông có vẻ yếu ớt, dễ tổn thương, có lẽ nàng chỉ là người bình thường không có khả năng tu luyện, chiến đấu nên tới đây làm công việc hành chính.
Công việc đăng ký cũng diễn ra với hiệu suất rất cao, cô nàng cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ hỏi tên, tuổi, nghề nghiệp, địa chỉ hiện tại của hắn. Khi biết hắn đang sống tại nhà Charsi, nàng ta mới ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng không nói gì mà tiếp tục viết những thông tin vừa rồi lên một tấm thẻ bằng da, đóng dấu rồi đưa thẻ lại cho hắn. Tất nhiên là nàng ta cũng không quên thu lệ phí, một đồng vàng, một cái giá tương đối cao. Mà cũng phải thôi, Hội chị em thành lập khu Trại này đồng thời đảm bảo an toàn cho những người sống trong đó khỏi đám quái vật từ địa ngục hung ác luôn trực chờ làm thịt họ, việc thu phí để duy trì quân đội, hành chính là điều thiên kinh địa nghĩa. Nguyễn Minh cũng chỉ hơi đau răng một chút chứ cũng không muốn phàn nàn gì thêm, dù sao thu phí bảo vệ như này đã là quá rẻ so với thế giới thực của hắn rồi.