Nhắc tới nhóm Nguyễn Minh, sau khi ra khỏi trại, hắn ra lệnh cho mọi người dừng chân một chút rồi lấy bản đổ ra xem. Mặc dù Huyết địa nơi này rộng lớn hơn nhiều trong game nhưng từ bản đồ có thể thấy được, việc tìm tới Quỷ động cũng không khó, chỉ cần đi theo con đường mòn kéo dài từ Trại Du cư đến đó là được. Mà cũng kỳ, Nguyễn Minh cũng chẳng hiểu con đường mòn này được tạo ra như thế nào. Một nhà văn họ Lỗ nào đó người Tàu mà Nguyễn Minh đã đọc được trong sách ngữ văn lớp 9 có câu: "Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi". Mà thôi! Bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, Nguyễn Minh nhìn thấy trên bản đồ có đánh dấu khu nhà mà mấy hôm trước hắn bị mấy con xác sống đuổi chạy như chó. Dựa vào tỉ lệ có thể thấy, từ Trại tới đó vào khoảng gần nửa con đường tới Quỷ động. Ước lượng một chút, Nguyễn Minh trải bản đồ ra mặt đất vừa chỉ vừa nói với đám đồng đội:
- Được rồi! chúng ta cứ đi theo con đường này là tới được Quỷ động, ước chừng phải mất khoảng gần hai ngày đi đường, chưa kể thời gian ăn uống nghỉ ngơi để bảo toàn sức chiến đấu. Mục tiêu của chúng ta ngày hôm nay là phải đến được nơi này, sau đó nghỉ ngơi tại đó. Mọi người có ý kiến gì không?
Sau khi chỉ cho mọi người vị trí của căn nhà hoang hôm nọ, Nguyễn Minh hỏi xem có ai phản đối gì không. Dù giữ chức đội trưởng nhưng nếu quá chuyên quyền độc đoán sẽ gây ra bất mãn trong đám đội viên, bằng mặt không bằng lòng, ngáng chân nhau khiến mọi việc đổ bể.
Quay sang Diana đầu tiên, Lady First là phép lịch sự tối thiểu mà, chưa kịp để Nguyễn Minh hỏi, nàng ta đã lập tức trả lời:
- Ta không có ý kiến!
Gật đầu hài lòng, hắn tiếp tục hướng ánh mắt về phía Limp. Tên này lập tức xấu hổ đỏ mặt, bộ dáng khúm núm điệu đà, ngập ngừng nói:
- Thưa đội... trưởng! Ta...Ta...Ta cũng không có ý kiến!
"Đệch! Tên này vẫn chưa chịu bỏ qua cho ta à! Sao ngay bên cạnh hắn là một tên chiến sĩ cao to trắng thơm mà hắn lại không để ý tới, cứ nhìn chằm chằm ta là thế nào?"
Rùng mình một cái, Nguyễn Minh vội vàng xóa đi cái suy nghĩ tội lỗi trong đầu, quay ngoắt sang phía Padine:
- Còn ngài Giáp sĩ! Ngài có suy nghĩ gì không?
Nghe giọng điệu pha chút trêu tức của Nguyễn Minh, tên này cũng không tỏ ra tức giận chút nào, từ tốn nói:
- Ta không có ý kiến gì! Cứ theo quyết định của đội trưởng là được.
Nguyễn Minh cũng không tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ nhũn nhặn của hắn, mấy ngày trước hắn sợ tên này ngoài mặt cười hỉ hả, trong lòng ẩn chứa mưu đồ xấu xa nên đã dùng đủ mọi chiêu trò khiêu kích, trêu chọc nhưng phản ứng của tên này vẫn trước sau như một vô cùng khiêm tốn, chịu đựng. Việc này dù khiến Nguyễn Minh rất nghi ngờ, nhưng cũng không có cách nào vạch trần hắn khi chẳng có tí bằng chứng nào cả.
Bỏ suy nghĩ nghi ngờ ra khỏi đầu, Nguyễn Minh cũng không hỏi thành viên cuối cùng của đội nữa, dù sao em gái nuôi này của hắn cũng rất nghe lời. Sau khi mọi thành viên đã đồng ý xong, Nguyễn Minh ra hiệu xuất phát:
- Vậy chuyện này quyết định như vậy! Được rồi, mọi người khởi hành thôi, tranh thủ trước buổi tối phải tới được khu nhà bỏ hoang kia. Chắc không ai muốn phải ngủ ngoài trời đâu nhỉ?
Nghe thấy mấy chữ "ngủ ngoài trời", mấy cái bình hoa trong nhà kính này lập tức rùng mình, xốc lại tinh thần đuổi theo Nguyễn Minh đang dắt tay Sandy đi phăng phăng đằng trước. Đã quen giường ấm nệm êm, sao có thể ngủ trên nền đất cứng rắn rồi còn chưa nói đến đám côn trùng hút máu khó chịu ở Huyết địa nữa.
Trên đường đi, Nguyễn Minh muốn xoa dịu sự căng thẳng của mấy kẻ lần đầu tiên bước ra khỏi trại bèn kể rất nhiều câu truyện cười ở thế giới cũ, cái loại truyện cười mất dạy mà cái đám học sinh cấp hai cấp ba thế hệ hắn hay mua ở hàng photocopy dưới dạng thu nhỏ như kiểu phao thi vậy. Những kẻ này từ nhỏ tới giờ nào đã từng được nghe qua câu truyện nào vừa hài hước lại vừa tục tĩu như vậy, thật là quá sáng tạo mà. Đến cả kẻ địch trong nghi ngờ của hắn là Padine cũng không nhịn nổi mà phát ra từng tràng cười nghe khá rùng rợn, trông bộ dạng của hắn muốn cười nhưng cố nhịn thật là đau khổ. Hai cô gái trong đoàn là Diana và Sandy cũng không tránh khỏi số phận bị chọc cười, miệng thì luôn mắng hắn mặt dày, bỉ ổi nhưng hai mắt thì cứ híp lại, miệng cười sằng sặc không ngừng được. Trong đội chỉ có duy nhất một kẻ không cười, đó chính là Limp. Cái tên pháp sư "Bóng" này khi nghe hắn kể truyện thì bộ dạng mơ màng như đang tưởng tượng đến việc gì đó vô cùng hạnh phúc vậy, nhìn bộ dáng như thiếu nữ đang yêu của hắn khiến Nguyễn Minh chỉ muốn vả cho hắn một cái, tỏ rõ quan điểm "Thẳng như thước kẻ" của mình.
Đi được một đoạn, bỗng Nguyễn Minh nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bụi cỏ ven đường vô cùng quen thuộc. Hắn ra hiệu cho mọi người im lặng rồi, lén la lén lút vén bụi cỏ lên cúi người tiến vào trong. Khi mọi người còn đang thắc mắc Nguyễn minh định giở trò gì, thì bỗng thấy hắn nhanh chóng rút đũa phép từ thắt lưng ra thi triển phép thuật mà có lẽ mọi người ở đây chẳng xa lạ gì. Đặc biệt là Padine, tên này còn từng trực tiếp hứng chịu uy lực kinh người của phép thuật này cơ mà.
Đúng! Nguyễn Minh lúc này đang thi triển phép "Nanh", chỉ trong tích tắc, một loạt những tia sáng màu trắn ởn xuất hiện từ phù văn trong không khí rồi dùng một tốc độ nhanh chóng bắn thẳng về phía trước. "Bụp! Bụp bụp!" hàng loạt tiếng trầm đục do những tia sáng này va chạm với mục tiêu vang lên khiến cho Padine vừa hận vừa sợ hãi. Chỉ thấy Nguyễn Minh nhanh chóng chạy tới hướng mấy tia sáng vừa bắn tời rồi cười vang một tiếng. Lúc trở lại trên tay của hắn còn xách theo một con vật nào đó, không nói chính xác hơn là thi thể của con vật nào đó.
Nguyễn Minh quơ quơ cái xác còn đang chảy máu ròng ròng trước mặt Sandy rồi nói:
- Haha! Bữa trưa của hai ta đây này! chút nữa ta đãi muội món nhím nướng dã ngoại ngon tuyệt trần.
Cô bé Sandy lập tức cười tươi như hoa, mặc dù không tham ăn như Lily nhưng, ăn ngon cũng là một sở thích của nàng. Diana cũng Limp bên cạnh, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào con nhím bộ dáng thèm thuồng. Trong trại mặc dù cũng có món thịt nhím quỷ đủ các kiểu nhưng vừa đắt lại không được tươi như con trong tay Nguyễn Minh, bảo họ không thèm sao được chứ. Đến cả tay Padine kia mặc dù tỏ ra bộ mặt chán ghét nhưng ánh mắt cũng dán chặt vào con Nhím quỷ không chớp mắt lấy một cái là biết.
Diana vội vàng nói:
- Đội trưởng, huynh có thể chia cho chúng ta một chút được không?
Limp với Padine dù không nói, nhưng vẻ mặt của cũng đã bán đứng suy nghĩ của họ, vô cùng mong chờ lời đồng ý của Nguyễn Minh. Nhưng không! Nguyễn Minh lập tức nói một câu khiến mấy người cụt hết cả hứng:
- Ừm! Mặc dù rất muốn chia cho mọi người nhưng các ngươi cũng thấy đấy, con Nhím quỷ này trông thì to như vậy nhưng bỏ hết lớp gai, da bên ngoài cùng lọc xương và nội tạng thì chẳng còn được bao nhiêu cả. Bấy nhiêu đó thịt để ta cùng Sandy ăn đã tương đối miễn cưỡng rồi, chia tiếp ra thì chẳng còn bao nhiêu nữa. Nhưng đừng lo, đường còn dài mà, Nhím Quỷ ở đây cũng không hiếm, ta hứa là nếu các ngươi bắt được sẽ trợ giúp khâu nấu nướng. Haha! Nhìn các ngươi là biết chắc chắn là chưa bao giờ bước vào nhà bếp đúng không?
Mấy người kia mặc dù có chút thất vọng, nhưng nghe thấy Nguyễn Minh sẽ giúp họ nấu nướng nên cũng khá là vui rồi. Đùa chứ, từ nhỏ đến lớn theo sự thôi thúc của gia đình, sư phụ tập trung vào tu luyện, làm gì có thời gian nhảy vào làm công việc thấp kém như nấu ăn cơ chứ. Đến cả cô bé Diana kia, thân là nữ tử mà việc bếp núc còn nhất khiếu không thông nữa là hai tên đàn ông còn lại.
Đi được một đoạn, nhóm người lại bắt gặp một con nhím đang mải mê ăn xác của sinh vật nào đó. Lần này Nguyễn Minh cũng không ra tay nữa dù sao cũng nhân tiện giúp đồng đội trải qua giết chóc tẩy lễ, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, rồi đánh mắt cho Diana. Diana tất nhiên là rất rõ ràng ý của Nguyễn Minh rồi, là phái nữ lại còn xinh đẹp nữa thì luôn có đặc quyền Lady First mà.
Chỉ thấy cô nàng này nhanh chóng rút một mũi tên trong ống sau lưng ra, giương cung lên. Chỉ thấy chiếc cung của nàng lập tức phát sáng đầy những ký hiệu phù văn màu đỏ, mũi tên đang căng cũng lập tức bốc cháy. Tất nhiên là ngọn lửa trên mũi tên không thể gây tổn thương tới người đang nắm nó rồi, nếu không thì làm quái gì có ai dám dùng nữa. Vút một tiếng, Diana nhả dây cung ra, mũi tên rít gió bay với tốc độ kinh người bắn thẳng tới chỗ con Nhím quỷ. Trên đường bay còn để lại một vệt lửa dài tới mấy mét. Đùng một tiếng, rất chuẩn xác mũi tên đá bắn trúng đầu con nhím rồi nổ mạnh. Cô nhóc này hưng phấn lập tức chạy tới chỗ chiến lợi phẩm của mình. Nhưng khi trở lại dù cầm theo thi thể con Nhím vừa săn được, sắc mặt của cô nàng vẫn chẳng có một chút vui vẻ nào mà lại tràn đầy bực tức. Thì ra do dùng lực quá mạnh, đầu con nhím đã bị nổ tung chẳng còn sót lại cái gì, tệ hơn nữa là ngọn lửa từ mũi tên đã thiêu cháy phần lớn con Nhím, chỉ để lại hai cái chân sau là tương đối hoàn hảo.
Nguyễn Minh lắc đầu cười, cô nhóc này lần đầu tiên săn mồi đã có thể thành công như vậy rồi, chỉ là không biết cân nhắc lực lượng nên ra tay hơi quá chớn một chút mà thôi. Về sau có kinh nghiệm khống chế lực đạo sẽ trở thành sát thương chính của đội ngũ. Cứ nhìn uy lực tiễn vừa rồi của nàng mà xem, bản thân Nguyễn Minh nếu chịu một tiễn này, không chết thì cũng trọng thương ấy chứ. Đúng là trong đội ngũ này không có kẻ nào là yếu cả.
Tiếp đến, tổ đội cũng phát hiện ra mấy con nhím nữa. Biểu hiện của hai gã đàn ông còn lại cũng tương đối ổn. Đặc biệt là Limp, tên này khống chế lực đạo rất chuẩn, con Nhím lập tức bị đóng băng mà chẳng kịp làm gì, thi thể được bảo tồn hoàn hảo không chút tì vết. Còn về Padine ư, tên này chẳng có đòn tấn công từ xa nào, phải tiêu phí rất nhiều khí lực đuổi bắt cuối cùng mới tiêu diệt được một con, khá là vất vả.
Vấn đề bữa thực phẩm cho bữa trưa đã giải quyết xong, phát hiện đã tới khoàng mười hai giờ trưa, Nguyễn Minh ra hiệu cho mọi người dừng chân nghỉ lại nấu nướng và bổ xung thể lực. Đi lại nửa ngày trời rồi, dù sao ai cũng có chút mệt mỏi, mọi người nhanh chóng đồng ý theo Nguyễn Minh tới đám cây cối tươi mát gần con suối để tránh đi cái nắng chang chang của mặt trời ban trưa.