Người Chồng Máu Lạnh

Chương 112

Tiếng bước chân truyền tới tai cô, sau đó dừng lại trước mặt cô, một bàn tay đưa ra trước mặt cô, “Của anh đâu?” Giọng nam lạnh lùng, ở nơi yên tĩnh lại lộ rõ sự lạnh lùng đến thế. Lê Duệ Húc mím môi, có chút không vui nhìn cốc sữa trong tay Tô Lạc, cô có phải đã quên mất chồng mình rồi, Tô Lạc vội vàng đi vào trong bếp, lấy một cốc sữa đưa cho Duệ Húc. Lê Duệ Húc liếc qua cô, cầm cốc sữa uống, vô tình tay hắn lật tờ báo, ánh mắt hắn âm u, sau đó như không có gì để tờ báo sang một bên, tiếp tục uống sữa, kì thực buổi tốt hắn thích uống một cốc cà phê hơn, nhưng, mỗi ngày Tô Lạc đều pha sữa, cho nên, hắn cũng chỉ có thể uống sữa vậy, uống nhiều cũng thành quen, hai người im lặng ngồi trên ghế, dù không ai nói gì, nhưng cũng không ai nhằm vào ai, rõ ràng trong lúc này bọn họ đều có tâm sư riêng của mình. “Lê Duệ Húc…” Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu, tay nắm chặt chiếc cốc, có chút do dự không biết có nên nói hay không. “Uhm,” Lê Duệ Húc lãnh đạm uhm một tiếng. “Anh đói sao?” Ngón tay Tô Lạc vuốt nhẹ chiếc cốc dò hỏi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nhưng cảm giác hắn còn chưa ăn đủ. “Không.” Một lúc sau, Lê Duệ Húc mới bật ra một chữ, khóe môi khẽ nhếch lên, Vệ Thần kia ăn như heo vậy, tuy rằng hắn đã sớm cảnh cáo, dù sao cũng không thể để khách bị đói, nhất là Vệ Thần. “Em đi nếu hai bát canh trứng, được không?” Tô Lạc đứng lên, nhìn nhìn phòng bếp, nấu rất nhanh thôi, hơn nữa cô cũng đói bụng. “Tùy.” Lê Duệ Húc tiếp tục uống sữa, cảm giác hài lòng, dường như bà Lê cuối cùng cũng đã nhớ tới người chồng này. Ngồi trên ghế so lon, Lê Duệ Húc đặt cốc sữa xuống bàn, mở tờ báo vừa nãy, thấy nụ cười của Vũ Nhiên, khóe môi nhếch lên khinh thường, như vậy là đủ rồi, Ôn Vũ Nhiên, sau này nếu còn tiếp tục, trong lòng anh nhớ tới ai, tôi sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết. Quăng tờ báo lên mặt bàn, Tô Lạc đã bưng một bát canh trứng ra, cô làm cho Duệ Húc một bát lớn còn mình một bát nhỏ. Lê Duệ Húc nhìn chiếc bát trong tay, khẽ nhíu mày, cái này thực sự không công bằng, cô muốn hắn no chết sao? “Không đủ sao?” Tô Lạc cầm bát nhỏ lên, lại sẻ một nửa vào bát Duệ Húc, như vậy chắc đủ rồi, nếu không cô cũng không còn gì để ăn. Lê Duệ Húc không nói gì thêm, lồng ngực phập phồng mạnh, hắn bưng bát canh lên uống, hương vị thanh thanh đạm đạm, rất ngon, hắn đã không ngồi chờ vô ích, hắn lại nhìn nhìn bát lớn trong tay, rồi nhìn cái bát nhỏ của Tô Lạc, cuối cùng lại sẻ chút canh sang bát cô. “Uống hết, không cho để lại.” lông mày hắn nhíu lại, lạnh giọng nói, Tô Lạc ngơ ngác nhìn chiếc bát trong tay, nở nụ cười, đây như là một cách quan tâm khác biệt vậy. “Lê Duệ Húc, chúng ta không cãi nhau?” cô ngẩng đầu lên hỏi, giọng nói nho nhỏ. “Em nói đi?” Lê Duệ Húc nói một câu coi như là đồng ý để cô nói, không thể phủ nhận, hiện tại tâm tình hắn rất tốt, hơn nữa, cãi nhau, đâu có, giữa họ là chiến tranh lạnh. “Lê Duệ Húc, sau này trước khi bạn anh tới, có thể nói cho em biết trước, được không?” Tô Lạc uống một ngụm canh, không biết có phải do canh rất nóng nên trái tim cô cũng thấy rất ấm áp hay không… Tô Lạc cầm hai chiếc bát đi vào phòng bếp, “Thật sự hắn ăn rất nhiều, em sợ chúng ta sẽ không đủ cơm ăn.” Tất cả thức ăn trong tủ lạch đều hết sạch, đó là thức ăn hai ngày cơm của cô và Duệ Húc, Tô Lạc thở dài. Tới bây giờ, cô chưa gặp người nào ăn nhiều như vậy, phần cơm của hai người họ đều bị hắn ăn sạch, nếu không phải Lê Duệ Húc đã để cho cô một chút, như vậy cô cũng sẽ đói bụng giống Duệ Húc rồi. Nghĩ tới, cô lại nở nụ cười vui vẻ. Thật ra, Húc thật sự rất tốt, chỉ là, hắn không thương cô, cô cũng không thương hắn. Lê Duệ Húc lặng người đi, sự lạnh lùng trên mặt hắn nháy mắt biến mất, nếu là người hiểu rõ hắn rất nhanh có thể nhìn ra, kia chính là hắn đang cười, cười mà không hề biết lí do. Quan hệ giữa họ, một lần nữa lại gần gũi hơn. Tô Lạc có chút bất an nhìn gương, cô vừa mới chuẩn bị đeo tạp dề, đã bị Duệ Húc kéo vào trong xe, như lọt vào trong sương mù, bây giờ cô đang ngồi ở đây, sau đó có một người không ngừng lau mặt cô, tô vẽ cái gì đó? Mặt cô hơi căng cứng, cuối cùng vẫn không hỏi đang có chuyện gì, chuyện mà người đàn ông kia làm, cô cũng không có quyền từ chối. Lê Duệ Húc ngồi ở bên ngoài, xung quanh có rất nhiều lễ phục, hắn lấy từ túi ra một chiếc hộp tinh xảo, trong hộp chính là chiếc vòng cổ hắn tự tay thiết kế, trên đời này người con gái có thể khiến hắn tự tay thiết kế đồ trang sức chỉ có một. Mỗi một năm đến sinh nhật cô, hắn đều tự mình thiết kế, sau đó mới tặng cho cô. Ôn Vũ Nhiên, hi vọng anh không để tôi thất vọng, hôm nay, tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng chỉ có thể khiến anh tuyệt vọng, môi của hắn khẽ nhếch lên, cất vòng cổ đi. “Tốt lắm,” Một giọng nam truyền tới, sau đó liền léo Tô Lạc đang buồn ngủ ra ngoài, trên người cô mặc một bộ váy dài màu trắng để lộ đôi chân trần, bộ váy được làm bằng tơ lụa trắng mịn như tuyết, nhìn vô cùng cao quý, thiết kế theo kiểu váy quây, chỉ có một đóa hoa trăng nhỏ kéo dài vắt qua vai, không thể không nói, nhà tạo hình này rất biết chọn quần áo, khung xương Tô Lạc vốn nhỏ, tuy rằng bản thân chưa hẳn là đẹp, nhưng lại có khí chất tươi sáng, nhất là làn da cô trắng nõn, còn có gương mặt nhỏ nhắn, bờ vai lộ ra, bộ trang phục này đã khiến ưu điểm của cô lộ hết ra ngoài. Lê Duệ Húc đứng lên, cầm một đôi giày cao gót màu bạc, phía trên được tô điểm bằng một vòng đá thạch anh nhỏ xinh, ở dưới ánh đèn lấp lánh đến lóa mắt. “Nhấc chân.” hắn ngồi xổm xuống, đem đôi giày đặt trên mặt đất, Tô Lạc trừng mắt nhìn hắn, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, để hắn đi giày ình, cô thực sự cảm thấy kì quái. Hơn nữa, cô sợ chính mình không chịu nổi. “Nhấc chân…” Lê Duệ Húc có chút không kiên nhẫn, lần đầu tiên hắn chịu đi giày ột cô gái, cô như thế nào còn ghét bỏ? Một lúc sau, Tô Lạc mới nhấc chân lên, giống như một cô bé lọ lem, đeo chiếc giầy cao gót lấp lánh, chiếc giầy không lớn không nhỏ, rất vừa chân, dường như được làm để giành cho cô vậy.
Bình Luận (0)
Comment