Người Chồng Máu Lạnh

Chương 121

“Em ra đây làm gì?” giọng nói nhàn nhạt, bình tĩnh, nghe không ra có ẩn chứa cảm xúc gì, cũng không nhìn rõ tâm tư của hắn bây giờ. “Mua thức ăn, trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi,” Trên tay cô vẫn cầm chiếc túi nhỏ, ngoại trừ mua thức ăn cô còn có thể đi đâu a? “Sau này những chuyện như thế, không cần em làm, anh sẽ tìm người làm thay.” Sắc mặt hắn không tốt nói, rõ ràng sẽ không để cho người khác từ chối. “Vâng…” Tô Lạc nắm chặt chiếc túi trong tay, gật đầu. “Sau này không được gặp người đàn ông đó…” “Vâng,” Tô Lạc vẫn rất nghe lời, nhưng tất cả đều lộ sự yếu ớt. Cô giống một chú chim nhỏ được bảo vệ, có phải cuối cùng một chút tự do cũng sẽ không còn. “Tô Tử Lạc, nếu anh phát hiện em lại gặp mặt hắn, anh nhất định sẽ cắt đứt chân em,” Đột nhiên Duệ Húc dừng lại, dùng sức nắm chặt tay Tô Lạc, hắn đối với cô mà nói, đã không phải chỉ là sưởi ấm trái tim cô, mà là tùy thời điểm có thể lấy đi tính mạng của cô. Hắn hiện tại, âm tàn, tàn khốc, lạnh như băng, vô tình … Đây mới chính là Lê Duệ Húc đi. “Vâng,..” Vẫn là thản nhiên gật đầu, cô chỉ liếc nhìn Duệ Húc một cái, ánh mắt vô hồn, khóe môi cong lên nở nụ cười, đành như vậy đi. Hắn nói cái gì cũng tốt, cái gì cũng tốt. “Tô Tử Lạc, không được cười như vậy,” Trên trán sự phiền muộn cố gắng kìm nén, cô là như thế nào đây, rõ ràng nghe lời hắn như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy không thích, hắn nhớ lần đầu tiên gặp cô, trong ánh mắt cô là sự trong trẻo linh hoạt… Bây giờ cái gì cũng không có. Tô Lạc hạ tầm mắt, nụ cười nhanh chóng biến mất, giống nhe một em bé ngoan nghe lời, hắn nói làm gì, chính là làm cái đó, hắn muốn cô làm cái gì cô sẽ làm cái đó. Cuộc sống của Tô Lạc, không còn là của cô mà là của bọn họ. Trong mắt bọn họ, còn có cô sao? Bọn họ muốn an bài cô như vậy, có bao giờ nghĩ tới cảm giác của cô, nghĩ tới mong muốn của cô. Bàn tay đặt trên bờ vai Tô Lạc bắt đầu thả lỏng, sắc mặt lại càng tệ hơn, nhưng Tô Lạc vẫn không có biểu tình gì. “Tô Tử Lạc, có phải hiện tại anh bảo em chết, em cũng sẽ đi chết?” Giọng nói của Duệ Húc gần như đóng băng, một cô gái không có tư tưởng, thực là cô sao? Tô Lạc lặng người đi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái. “Được, Tô Tử Lạc, ngay bây giờ, cô hãy tìm tới cái chết đi.” Lê Duệ Húc buông bả vai cô ra, đi nhanh về phía biệt thự. Tô Lạc nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó buông lỏng bàn tay, chiếc túi rơi xuống mặt đất, cô là một người rất trân trọng mạng sống, mặc kệ có đau khổ cỡ nào, cô đều không nghĩ sẽ kết thúc tính mạng của mình, nhưng hiện tại… Cô xoay người, từng bước hướng về phía bể bơi cách đó không xa… Mặt nước phản chiếu đôi mắt vô hồn của cô, nơi đó ẩn chứa đau thương khắc cốt ghi tâm chỉ có cô mới có thể biết, có thể hiểu, Vũ Nhiên… Cô nhớ kĩ cái tên Ôn Vũ Nhiên, cảm giác đau đớn giày xéo tâm can, Vũ Nhiên, ở trong mắt anh, Tô Lạc thực sự là người như vậy sao, là như vậy sao? Cảm giác thống khổ, bi ai, bọn họ thực sự… Có yêu sao? Vẻ mặt Duệ Húc vô tình, ánh mắt biểu hiện toàn bộ sắc thái, đột nhiên, hắn nghe tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, ánh mắt hắn mở lớn, xoay người, thấy được bóng dáng chìm trong bể nước, vẫn là bộ quần áo màu trắng mặc ở nhà, không có màu sắc khác, thậm chí sẽ bị người khác xem nhẹ, nhưng trong mắt hắn lại rất tươi sáng. “Tô Tử Lạc…” Duệ Húc giống như sắp cắn nát cái tên Tô Tử Lạc, đi nhanh về phía bể bơi, vừa đi vừa cởi áo khoác của mình, cô có phải là đồ đần không, muốn nhảy xuống bể bơi để tìm cái chết, muốn tìm chỗ chết thì cũng tìm chỗ khác chứ, không cần làm bẩn chỗ của hắn, nhưng, trong lòng hắn không tự chủ xuất hiện cảm giác hoảng loạn, một cảm giác chưa từng có, hắn gần như chạy nhanh về phía bể bơi, cả giầy còn chưa kịp cởi liền nhảy xuống. Lại một tiếng va đập vào nước vang lên, trên mặt hồ, bọt nước bắn tung tóe. Trong nước, Tô Lạc cái gì cũng không nhìn thấy, cô vẫn luôn mở to đôi mắt, nhìn vào chính bản thân mình, mọi thứ đều yên tĩnh như vậy, đây là cảm giác chết sao? Một đôi tay ôm chặt eo cô, cô cảm nhận mình không ngừng nổi lên, cô không có sức lực để ngăn lại, cô lại cười, cười xót xa… “Tô Lạc, mau thở đi, mau thở đi, có nghe hay không…” Duệ Húc kéo Tô Lạc từ trong nước lên, bởi vì là bể bơi, nên mới có thể cứu dễ dàng như vậy, cả người cô tái nhợt, khiến tim hắn như bị đè chặt. Hắn dùng sức vỗ lên mặt Tô Lạc, còn không sợ sẽ vỗ chết cô sao. Tô Lạc cảm thấy mặt mình rất đau, mà người kia vẫn dùng sức vỗ. “Đau quá..” Cô muốn đẩy tay hắn ra nhưng một chút sức lực đều không có. “Đau… Cô ngay cả chết còn không sợ, còn sợ đau?” Lê Duệ Húc nghe thấy giọng nói yếu ớt, rốt cuộc cũng không vỗ vào gương mặt sắp sưng lên của cô nữa. Hắn đưa tay lên vuốt tóc dính đầy nước của cô sang một bên. Tô Lạc nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực hắn, trên người hắn có mùi thoang thoảng của thuốc lá, hiện tại còn có cả hơi nước, cô biết, bây giờ mình an toàn rồi, chìm trong nước, cô cũng đã bình tĩnh, cũng đã hiểu chuyện rồi. “Xin lỗi.” giọng nói nho nhỏ không ngừng khiến trái tim Duệ Húc dao động, hắn muốn mắng, muốn đẩy cô gái ngu ngốc này ra, cuối cùng lại ôm thật chặt lấy cô, không muốn buông tay… Ngu ngốc, thật sự muốn chết sao? Cô mà chết, hắn phải đi đâu để tìm vợ đây. Hai người toàn thân ướt đẫm ngồi cạnh bể bơi, mặt nước trong hồ vẫn trong suốt, mọi thứ đều như cũ, mà trái tim họ có lẽ đã… Không biết đây là cảm giác gì, mất lại có được hay là tái sinh. Duệ Húc ôm chặt cô gái trong lòng, hàng lông mi dài nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, dựa đầu vào lồng ngực hắn, hắn cảm nhận hơi thở của cô, còn cô nghe rõ được nhịp đập trái tim hắn, thanh âm này thật kì lạ, rõ ràng không lớn lại có thể rung động cuộc sống cả hai người họ. Trên mặt đất vẫn còn chiếc áo khoác bị ném xuống, còn có một chiếc túi, bọn hắn cũng không còn cô đơn nữa. Lê Duệ Húc ôm Tô Lạc đi vào trong phòng của mình, trực tiếp ôm cô tới phòng tắm, trên người đã ướt đẫm, cuối mùa thu, tuy là không lạnh lắm, nhưng nếu cứ để thời gian dài, khó tránh sẽ bị cảm, bật vòi nước nóng, Duệ Húc thả Tô Lạc đứng chân trần trên mặt đất, hắn đưa tay cởi quần áo của mình, bọn họ vốn là vợ chồng, cũng không có cái gì bất thường cả, chỉ là khi tay hắn đặt trên chiếc áo của Tô Lạc, cô liền nắm chặt lấy mảnh áo trước lồng ngực, hàng lông mi còn đẫm nước khẽ chớp.
Bình Luận (0)
Comment