Người Chồng Máu Lạnh

Chương 256

Lê Duệ Húc đứng ở phía sau cô, bàn tay đặt ở bên cạnh dùng sức nắm chặt lại.

“Nếu…” hắn cảm giác ánh mắt mình vô cùng đau khổ, thật sự hắn rất muốn tiến lên, ôm chặt cô vào lòng giống như hai năm trước đây, cô có biết không, hắn nhớ cô như thế nào, nhưng hiện tại…hắn lại không dám…

“Nếu anh nói cho em biết, cho tới tận bây giờ anh đều không coi em là quân cờ, nếu như anh nói, anh thật lòng coi em là vợ anh, em có tin anh, nếu như anh nói, anh yêu em. Em sẽ tin?” Từng câu, từng chữ hắn nói đều rất rõ ràng. (uầy, anh Húc tỉnh tò :))

Nhưng, đối với Tô Tử Lạc, những lời nói đó lại giống như một câu chuyện cười.

Hắn yêu cô.

“Xin lỗi, ngài Lê, tình yêu của anh, tôi nhận không nổi”. Nếu là hai năm trước, hắn nói với cô một câu này, cô có thể vì hắn mà hi sinh, vì hắn mà chết, nhưng hôm nay, hai năm đã trôi qua, cô sẽ không tin tưởng bất cứ lời nói nào của hắn nữa.

Khi hắn ném cho cô tờ giấy ly hôn, khi hắn một đạp, đạp lên bụng của cô, khi hắn…tự tay hủy bỏ đứa con của bọn họ, tình yêu đã không còn.

Môi của Lê Duệ Húc khẽ động, sự cay đắng tột cùng kia dần dần theo đầu lưỡi truyền đến trái tim.

“Vợ, xin lỗi… Chuyện đứa bé…” móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hắn đã biết chuyện đứa bé, đây là chuyện khiến hắn hối hận cả đời, cũng là chuyện khủng khiếp nhất trong quá khứ của cô, không ai có thể làm cho sinh mạng nhỏ kia sống lại, hắn không thể…và cô cũng không thể.

Câu xin lỗi này của hắn, có thể chấp nhận, nhưng không phải chỉ cần một lời xin lỗi là có thể cứu vãn chuyện đã xảy ra.

“Ngài Lê, tôi nói, câu xin lỗi của anh, tôi đã nhận rồi, tôi muốn ở một mình…” Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, vô thức, mắt cô đẫm nước nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống.

Đứa bé, Bánh Bao Nhỏ… Bánh Bao Nhỏ của cô, đáng nhẽ Bánh Bao Nhỏ còn có một anh trai hoặc chị gái…

(Hai Linh:tưởng tượng xem, nếu có hai cái Bánh Bao thì sao nhỉ :v.) (Ốc: Uầy không tưởng tượng, đau lòng lắm:()

Cả người Duệ Húc cứng lại, tha thứ, chấp nhận, cô không hận hắn… Nhưng hắn lại mong là cô hận hắn, cho dù cô không yêu cũng có thể hận, có hận mới có thể yêu, cô lại không hận, như vậy, còn yêu… Cả người hắn nhứ đứng không vững, câu nói kia, “Em còn yêu anh?”, hắn không thể nói gì, xoay người, bước từng bước ra khỏi thế giới của cô, giống như hai năm trước, hắn cũng vô tình bước ra khỏi thể giới của cô.

Nếu như khi hắn hỏi cô, hắn có yêu cô không, hắn trả lời là có thì bọn họ sẽ không phải đi đến bước đường ngày hôm nay.

Lại một lần nữa gặp lại, hắn như nhận được một niềm vui lớn trong cuộc đời mình, còn cô lại nhìn hắn như một kẻ xa lạ, đúng như người xa lạ. Bọn họ lúc đó, chỉ có một câu ngài Lê, xưng hô một cách xa lạ. Tiếng đóng cửa truyền tới, tiếng bước chân nhỏ dần nhỏ dần giữa không trung.

Tô Tử Lạc quay đầu lại, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.

Cô khuỵ xuống trên mặt đất, mặt đất lạnh như băng, lạnh giống như trái tim cô.

“Lê Duệ Húc, tất cả đã quá muộn, chúng ta đã không thể quay lại như ngày xưa nữa, thật sự là không thể quay lại nữa.” Cô ôm lấy lồng ngực, không biết là đã bao lâu rồi cô không khóc như vậy, đã bau lâu cô không trải qua nỗi đau này.

Người đàn ông đứng ngoài cửa, tay đặt trên nắm cửa, có thể nghe rõ tiếng khóc từ bên trong truyền đến, từng hồi từng hồi, dường như không thể ngừng lại được, hắn đau đớn nhắm mắt lại, bên trong và bên ngoài cánh cửa giống như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khoảng cách giữa bọn họ, trong một thời gian ngắn lại xa xôi đến thế, tựa như một người ở mặt đất, một người ở trên trời, khi chạm vào đã phá vỡ tất cả, duyên phận như lại bắt đầu một lần nữa.

Rồi sau đó là sự hối hận về những gì đã xảy ra hai năm về trước, nhưng đã quá muộn, thật sự quá muộn.

Tô Tử Lạc ngồi trên xe của Bạch Thiếu Triết, đôi mắt nhắm nghiền, Bạch Thiếu Triết cũng không muốn quấy rầy cô, hắn giúp cô đặp một chiếc chăn mỏng lên người, hắn khẽ thở dài, hắn không biết Lê Duệ Húc đã nói những gì với cô, nhưng hắn biết, cô đã khóc, người đàn ông kia vẫn có thể làm cho cô khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm.

Hắn khẽ cắn môi, không nói gì, sự tĩnh lặng trên xe thật đáng sợ, hắn cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng hắn vẫn lựa chọn để cho cô chìm trong không gian riêng của mình.

Xe dừng lại, Bạch Thiếu Triết nhẹ vỗ vào mặt cô, nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ lên của cô, ánh mắt của hắn có một chút đau lòng, cô và Bánh Bao Nhỏ thật không hổ là mẹ con, Tiểu Bao khóc òa lên, mắt cũng sẽ bị sưng đỏ như này, cô cũng vậy.

“ Tử Lạc, tới nhà rồi.”

Tô Tử Lạc khẽ giật mình mở mắt, thấy được khuôn mặt dịu dàng của Bạch Thiếu Triết.

Tới nhà, Tô Tử Lạc ngồi dậy, đúng là bọn họ đã về đến nhà.

“Được rồi, chúng ta xuống xe thôi, Bánh Bao Nhỏ có thể đang khóc.” Bạch Thiếu Triết mở cửa xe, định bước ra ngoài, tay áo liền bị Tô Tử Lạc kéo lại.

“ Sao vậy?” Hắn quay đầu, nhìn về phía Tô Tử Lạc, trong mắt không có chút khác thường, vẫn là Thiếu Triết luôn yêu thương cô.

“ Thiếu Triết, em xin lỗi…” ngón tay Tô Tử Lạc nắm chặt, không biết vì sao lại nói xin lỗi, nhưng cô biết bản thân cô nợ hắn một lời xin lỗi, nợ hắn một lời giải thích.

“Cô ngốc này. ” Bạch Thiếu Triết vỗ về gương mặt của cô, “Em có biết, cho tới tận bây giờ anh cũng không cần em phải xin lỗi. ” Đúng vậy, hắn không cần câu xin lỗi xủa cô, thứ hắn muốn chính là tình yêu của cô, nhưng, hiện tại, cô có thể cho hắn sao? Hắn chỉ có thể chờ, chờ đợi cô.

Ánh mắt của hắn có chút mông lung, sau đó hắn xuống xe, mở cửa nhà, Bánh Bao Nhỏ như muốn nhảy bổ vào lòng hắn, đúng như hắn nói, đôi mắt to màu trà kia đã ngập nước. “Cha, Bao Bao muốn ôm một cái…muốn ngủ ngủ,”

“ Cha đã về rồi, bảo bối” hắn hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của Bánh Bao Nhỏ, còn Đồng Đòng đang đứng trước mặt họ, trong nhà sạch sẽ, Bánh Bao Nhỏ nghịch ngợm này xem ra đã có người quản được rồi.

“ Mẹ…” Bánh Bao Nhỏ đưa tay mập ra muốn Tô Lạc ôm mình. Tô Tử Lạc đi lên, đưa tay ôm lấy thằng bé, cô khẽ nhéo má Bao Bao, nụ cười trên gương mặt Bao Bao thật trong sáng đáng yêu, ánh mắt híp vào tươi cười, vẻ đơn thuần đáng yêu, cuối cùng cũng khiến lòng cô bình yên hơn, Bao Bao đúng là bảo bối của cô.

“ Đồng Đồng, hôm nay, cảm ơn con,” Bạch Thiếu Triết khẽ cúi người ôm lấy Đồng Đồng, so với Bánh Bao Nhỏ, con bé đúng là rât nhẹ. (oa, anh Thiếu Triết thật là ấm áp)

Đồng Đồng ngượng ngùng cười, cô bé thật sự rất thích được Bạch Thiếu Triết ôm, trong lòng của cô bé mà nói, đây chính là cảm giác của cha. Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.

Là mẹ… Đồng Đồng chờ mong nhìn ra cửa, cửa mở ra, đứng bên ngoài, đúng là Hà Duyên với bộ quần áo công sở màu đen, trên mặt còn lộ rõ sự mệt mỏi, hôm nay cô có rất nhiều việc.
Bình Luận (0)
Comment