Người Chồng Máu Lạnh

Chương 303

Edit: Ốc Sên

Hề hề, post hơn muộn :3… Các nàng thông cảm, chúc cả nhà ngủ ngon.

————–

“Tử Lạc, em biết không, anh rất thích em, từ khi em đưa cho anh chai sữa đó, nhưng anh cũng biết rõ, trái tim em không ở nơi anh, em chưa từng nói về quá khư của em, anh vẫn biết rõ, em đã yêu, đã từng bị tổn thương.”

“Khi chúng ta về nước, anh đã mơ hồ cảm nhận được, anh sẽ mất đi gìđó, đúng là mất đi thật, bởi vì em ởđây mới tìm được trái tim em.

Anh đã nói rồi, anh sẽ không ép em, anh chỉ muốn em hạnh phúc, em vẫn giống như trước đây, cô gái đưa trai sữa cho anh, cũng có thể buông tha cơ hội tìm lấy hạnh phúc của mình. Mà anh sao có thể nhẫn tâm, sao có thể nhẫn tâm đoạt đi niềm hạnh phúc của người cha để của Bánh Bao Nhỏ.”

“Tuy anh có thể cho nó tình thương của cha, nhưng vẫn không thể làm người cha thân sinh ra nó, ta có thể cho em tình yêu, lại không thểđem hạnh phúc trả lại cho em.”

“Anh có thể cho em tất cả, cũng không đổi được mọi thứ của em.”

Tô Lạc nhìn từng dòng chữ, côđưa tay che miệng, cảm giác đau xót nói không thành lời, hóa ra, hắn đã phải suy nghĩ, đã phải đấu tranh nhiều như vậy.

“Tử Lạc, người đàn ông đó rất yêu em, hắn đã chứng minh cho anh thấy điều đó, anh đã từng các cược với hắn, chỉ là một câu nói dối, vậy mà hắn lại làm theo yêu cầu của anh nhảy xuống biển, hắn đã dùng sinh mạng mình của em, khi hắn dùng sinh mạng của mình một lần nữa để cứu lấy Bánh Bao nhỏ, anh biết anh đã thua, tình yêu của hắn khiến anh cảm động, cũng khiến cho anh ghen tị, bởi vì anh nghĩ anh không thể làm được, anh không thể liều lĩnh như tình yêu của hắn.”

“Khi anh đưa điều kiện muốn có toàn bộ tài sản của hắn, hắn ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có, liền đáp ứng ngay, anh chỉ biết, trả lại em cho hắn, hắn có thể cho em và Bánh Bao Nhỏ hạnh phúc.”

“Tử Lạc, hiện tại tập đoàn Húc Nhật đãở trên tay em, nếu người đàn ông kia làm chuyện gì có lỗi với em, hắn sẽ trắng tay. Đây là sựđảm bảo cuối cùng anh giành cho em, còn một chiếc hộp nhỏ, vốn là của em, em hãy đưa những thứđó cho hắn, như một lễ vật anh tặng hai người.”

“Tử Lạc, anh biết em nhất định sẽ khóc, em và Bánh Bao Nhỏ giống nhau luôn thích khóc, đây cũng có thể là nguyên nhân mà Bánh Bao Nhỏ hay khóc, cũng vì có một người mẹ là em, em không cần cảm thấy buồn, cũng không cần cảm thấy thương tâm, em tìm được hạnh phúc của em, anh cũng đi tìm nhân duyên của anh, em hạnh phúc, anh mới có thể chính thức buông tay.”

“Anh ở nơi xa chờ tin hạnh phúc của em, nhớ, sang năm anh sẽ quay lại gặp em, nếu em cảm thấy không hạnh phúc, anh sẽđưa em rởi đi. Nhưng anh biết, nhất định anh sẽ không có cơ hội đó, bởi vì người đàn ông kia sẽ không cho anh cơ hội đó.”

Mấy tờ giấu, đều là chữ viết của Thiếu Triết, Tô Lạc hít hít cái mũi, nước mắt côđã làm ướt khoảng lớn trên tờ giấy, côôm bức thư vào lông ngực, vừa khóc vừa cười.

“Cảm ơn anh, Thiếu Triết,” cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vài chiếc lá từ trên cây rụng xuống, trên đời này, người tốt nhất với cô chính là hắn.

Cô cầm tờ giấy chuyển nhượng tài sản, còn có mấy tờ giấy khác, côđứng lên, lau khô nước mắt, đi ra ngoài.

‘Thiếu Triết, anh đã nói, em có hạnh phúc, anh mới có thể tìm được hạnh phúc của mình.

Thiếu Triết, anh yên tâm, em sẽ hạnh phúc, anh đã vất vả như vậy đểđem hạnh phúc trả lại cho em, em cũng muốn tìm cho anh hạnh phúc của anh.’

Côđưa tay ra, nắm lấy tia nắng mặt trời, ánh nắng chiếu qua đôi mắt dịu dàng của cô, năm nay mùa đông tới thật muộn, cô tin rằng, mùa đông năm nay sẽ không hề lạnh.

Xe dừng lại, cô nắm chặt phong thư trong tay, ngẩng đầu, tập đoàn Húc Nhật vẫn như vậy đứng sững giữa thành phốđông người, chật chội, đây là nơi tập đoàn Húc Nhật phát triển, cũng là thế giới của Duệ Húc, hắn đang ngổi ở tầng cao nhất, ở nơi có thể nắm bắt được cả thế giới, một người cao cao tại thượng, không thểđánh đổ.

Tô Lạc đưa tay chỉnh lại cổáo, cô mặc một chiếc áo cao cổ, để che đi những dấu hôn kia, như vậy cô mới dám bước ra khỏi cửa, không biết người đàn ông kia nhìn thấy cô, sẽ có biểu cảm gì, cô thật tò mò.

Côđi vào, bảo vể gác cửa rất tự nhiên tránh sang một bên nhường đường cho cô, hơn hai năm, những nhân viên ởđây hình như vẫn giữ nguyên, có thể nhiều hơn một vài người, nhưng những người cũ vẫn còn ởđây, người đến người đi trong đại sảnh, ngẫu nhiên cô có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

“Xin lỗi, thưa cô, cho hỏi cô tìm ai?” Tô Lạc đi về phía thang máy giành riêng cho tổng tài, nơi đó có mật mã, chắc vẫn như cũ, người kia vốn không thích sửa đổi mật mã.

Cô nhìn cô gái chắn trước mặt mình, khẽ thở dài một hơi, “Tôi muốn tìm Lê Duệ Húc,” cô biết đây là công việc của họ, cho nên cô không tức giận, cô mỉm cười nhìn cô gái ranh mãnh trước mặt mình.

“Muốn gặp tổng tài của chúng tôi, cô có hẹn trước không?” Cô gái kia có chút khinh thường cô, phụ nữđến tìm Lê Duệ Húc nhiều lắm, nhiều người còn tự cho rằng mình là bạn gái của tổng tài.

“Không có,” Tô Lạc nói thật. Trên mặt lộ chút phiền não, dường như cô quên lúc đến nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại.

“Vậy sao, xin lỗi, muốn gặp tổng tài của chúng tôi cần có hẹn trước, cho nên cô không thểđi vào.” Cô gái lộ rõ sự khinh thường với Tô Lạc.

Tô Lạc khẽ thở dài một hơi.

‘Chồng, công ty của anh thật khó màđi vào, nhân viên anh làm việc thật tốt,’ cô nhìn nhìn phong thư trong tay, nếu cô nhân viên này biết được, hiện tại Tô Lạc mới là người có chức vị cao nhất trong công ty, không biết có khóc thét lên không.

Đang lúc Tô Lạc không biết phải làm thế nào, định ôm phong thưđứng đợi hắn, lại nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên cô.

“Tử Lạc…” Cô quay đầu lại, thấy được Hà Duyên đang ôm một tập tài liệu đi tới.

Hà Duyên đi tới, giống như bất ngờ, cô thật không nghĩ tới, ởđây lại gặp được Tô Lạc.

“Côđến tìm tổng tài sao?” Hà Duyên hỏi cô.

“Đúng vậy, có một số việc muốn tìm hắn, nhưng tôi không vào được.” Tô Lạc ngưởng ngùng vuốt vuốt tóc, bị người ngăn lại, thật sự không biết là cô thất bại hay vẫn là Duệ Húc thất bại nữa.

“Đi thôi, tôi đưa cô vào,” Hà Duyên hiểu rõ cười cười nhìn cô, rồi côđưa mắt xem thường, đánh giá một chút cô gái ngăn Tô Lạc vào.

“Tử Lạc, cảm thận cô gái kia, cô ta có chủý với chồng côđấy,” cô cốý nói ra, cũng không thèm nói nhỏ, cố tình để cả ba người ngeh được, cô gái ngăn Tô Lạc đi vào, mặt trắng bệch, ‘Chồng?’ Không phải nói tổng tài đã ly hôn rồi sao, tại sao lại có thể có vợ, lúc này cô gái mới nhìn kĩ gương mặt Tô Lạc, trên trán mồ hôi lạnh không khỏi chảy xuống, đây không phải Claudia sao? Nghe nói có quan hệ mật thiết với tổng tài.

Bình Luận (0)
Comment