Editor: Băng
Lúc Đông Húc Lãng về nhà, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Anh cũng không hề chú ý, mơ hồ thấy mái tóc dài của cô gái kia rất mềm mại, phong cách nhã nhặn lịch sự, quần áo thuộc loại đơn giản nhã nhặn. Không khác những người trước bao nhiêu, đây là mẫu con dâu trong mắt mẹ anh, một chút ý tưởng mới cũng không có. Anh lắc đầu bước lên phòng ngủ ở lầu hai, không hề chào hỏi khách.
Trong phòng ngủ, anh từ từ thay quân phục, sau đó lười biếng tựa lưng vào đầu giường đọc tạp chí quân sự, thật lâu sau anh vẫn không thấy động tĩnh ngoài cửa, anh bắt đầu cảm thấy hơi hứng thú. Thật sự là khác những lần trước, cô ta không chủ động đi lên bắt chuyện với anh. Anh bước đi nhè nhẹ nghe ngóng, vì lòng hiếu kỳ của mình thúc giục nên anh xuống lầu gặp mặt “vị khách quý”
Đông Húc Lãng đi đến ghế sofa đối diện cô gái ngồi xuống, vốn tưởng rằng cô sẽ sợ hãi đứng lên tự giới thiệu, không nghĩ cô lại im lặng ngồi im chỗ cũ, biểu cảm vô cùng tự nhiên lật xem quyển sách trong tay.
Đông Húc Lãng nhăn mày lại, vì quá yên tĩnh nên cảm thấy không vui. Tốt xấu gì thì đây cũng là nhà của anh, cô dựa vào cái gì ngay cả chào cũng không chào, còn hoàn toàn xem anh như không tồn tại. Thôi, anh sẽ không so đo với phụ nữ, anh cố gắng lễ độ nhìn cô hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Lâm Sâm Sâm đang chìm đắm trong biển chữ thì nghe có tiếng nói nên ngẩng đầu nhìn người đối diện, chỉ thấy ngồi trước mặt mình là một người đàn ông mày rậm mắt to, một người khí thế ngất trời. Cô hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ngay anh là con trai của dì Thẩm, chủ căn nhà này. Cô lo lắng nhìn xung quanh, vừa rồi cô giúp việc có châm trà cho cô, không biết bây giờ đã đi đâu. Có lẽ bản thân đợi ở đây đã quấy rầy nhà anh, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đợi hơn nửa giờ rồi mà dì Thẩm còn chưa về, có lẽ lần sau cô sẽ quay lại.
Cô đặt sách lại trên kệ sách bên cạnh ghế sofa, đứng dậy chào: “Thật ngại quá, tôi đến tìm dì Thẩm, nhưng dì không có ở nhà thì lần sau tôi ghé lại vậy.”
Đông Húc Lãng không nghĩ tới cô sẽ đi nhanh như vậy, cho rằng cô xấu hổ. Kỳ thực anh đã quen với mánh khóe này của mẹ anh, nam nữ theo đuổi nhau trước hết là gặp mặt, thân thiết, sau đó sẽ tác hợp. Đáng tiếc gặp mặt cũng chỉ là gặp mặt, tầm mắt của con trai bà rất cao, rất khó khuất phục mệnh lệnh của ba mẹ. Nếu là ngày thường, anh nhất định ước gì cô gái kia nhanh nhanh rời đi, nhưng hôm nay không biết vì sao lại cảm thấy không cam lòng. Cảm giác xa lạ này làm anh không kịp trở tay. Vừa rồi, khi cô ngẩng đầu lên chớp mắt, anh thấy cặp mắt trong veo, hơi lạnh lùng, hơi phiếm màu hổ phách sáng bóng làm tim anh ngừng đập vài giây, giống như một anh chàng ngốc nghếch khẽ nhếch miệng cười nhìn cô mở miệng chào ra về.
Anh rời khỏi đôi mắt cô, nhanh chóng nhìn lướt qua mặt cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da coi như trắng nõn, mũi rất thẳng, môi vừa phải, cảm giác thanh tú còn có chút bướng bỉnh. Bướng bỉnh? Tính cách của cô sẽ như vậy sao?
Đông Húc Lãng bỗng cảm thấy hứng thú, nên cười tươi chào hỏi: “Không sao, cô ngồi đi, mẹ tôi chắc cũng sắp về rồi.”
Lâm Sâm Sâm không quen ở chung với người đàn ông xa lạ, cố ý phải đi, nhẹ nhàng đi đến cửa thì lại gặp chủ nhà, Thẩm Bích Tâm.
Thẩm Bích Tâm thấy cô muốn đi thì vội vàng nhiệt tình giữ lại: “Sâm Sâm, sao lại đi, cháu xem đồ ăn dì cũng đã mua về rồi, ở lại ăn bữa rau dưa với dì đã.”
Lâm Sâm Sâm nhìn túi lớn túi nhỏ trên cánh tay của Thẩm Bích Tâm, khách khí nói: “Không cần đâu dì Thẩm, đây là thứ bà nội Diệp nói cháu mang qua cho dì, cháu đi về trước ạ.”
Thẩm Bích Tâm cố ý làm mặt nghiêm, nói: “Con nhỏ này, còn khách khí với dì Thẩm nữa hả, dì và ba mẹ cháu đã có bao nhiêu năm giao tình, ăn một bữa cơm thôi mà còn ra sức từ chối, cháu còn như vậy dì sẽ tức giận đó.”
Lâm Sâm Sâm không đành lòng làm trái ý người lớn, đành phải ở lại. Cô trở lại chỗ cũ ngồi xuống, cầm quyển sách lúc nãy bắt đầu đọc, không hề có ý bắt chuyện với Đông Húc Lãng. Đông Húc Lãng cảm thấy không thú vị, đành đến phòng bếp tìm mẹ nói chuyện phiếm.
“Mẹ già, đêm nay làm cái gì ngon cho con vậy?” Đông Húc Lãng đứng ở phía sau Thẩm Bích Tâm xoa bóp hai vai của bà.
Ngày thường Đông Húc Lãng đều ở lại trong học viện hàng không không quân, chỉ có thứ bảy mới về nhà ngủ một đêm, chủ nhật lại phải trở về. Thẩm Bích Tâm chỉ có một đứa con này, tất nhiên là vô cùng yêu thương, mỗi lần anh về đều tự mình xuống bếp vài món anh thích ăn. “Lại ăn vụng đồ ăn, để ý nóng! Lát nữa dọn bàn rồi, gấp cái gì.”
Đông Húc Lãng đi sang bên cạnh bốc ngay một miếng thịt bò phiến bỏ vào miệng, đứng bên cạnh bà lầm bầm hỏi: “Cô gái bên ngoài kia lai lịch như thế nào vậy?”
Thẩm Bích Tâm liếc mắt nhìn anh: “Người ta lai lịch như thế nào liên quan gì đến con?”
Đông Húc Lãng gật đầu thật mạnh: “Được, mẹ hãy nhớ những lời này, về sau đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa.”
Thẩm Bích Tâm đứng bên cạnh thái rau lầm bầm đáp lại anh: “Không giới thiệu cũng được, con mang về cho mẹ một cô gái đứng đắn, mẹ sẽ buông tha cho con. Cũng không ngẫm lại bản thân đã bao nhiêu tuổi, trở về ngày xưa thì con đã làm ông nội rồi đó, sao lại không sốt ruột. Con tưởng con vẫn còn nhỏ lắm sao? Khóe mắt cũng đã có nếp nhăn. Sớm biết con thích làm hòa thượng, lúc trước mẹ nên đưa con lên Thiếu Lâm Tự ở.”
“Aizzz” Đông Húc Lãng cười cười, cầm một cái quả táo lau hai cái lên áo rồi mở miệng cắn hai miếng thật to cắn, vừa ăn vừa đứng bên cạnh nghe mẹ già lải nhải bên tai.
“Con nói mẹ làm sao nói con tốt được chứ? Trước kia con còn trẻ, một lòng một dạ ở lại căn cứ không quân vì quốc gia mà cống hiến thì mẹ cũng ủng hộ, người đàn ông tốt là nên lấy sự nghiệp đền đáp tổ quốc làm trọng, không uổng công ba con dạy dỗ con. Về sau quốc gia xem con là tinh anh, đưa con đi bồi dưỡng ở nước ngoài, mẹ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào về con, người người đều nói mẹ khéo nuôi con, đi đến đâu cũng cảm thấy mát mặt mát lòng. Khó khăn lắm mới chờ đến ngày con về nước làm huấn luyện viên, nhưng con vẫn cà lơ phất phơ không đứng đắn như trước, con nói mẹ có thể không lo sao? Sao đối với chuyện tình cảm con lại không nghiêm túc, để tâm giống công việc của mình đi? Mẹ bây giờ chỉ có một tâm nguyện, bất luận thế nào con cũng phải cam đoan với mẹ trước 35 tuổi phải kết hôn.”
Đông Húc Lãng trấn an tinh thần cho Thẩm Bích Tâm: “Mẹ già đừng nóng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nói không chừng không cần chờ đến 35 tuổi đã có thể làm cho mẹ được như ý nguyện. Mẹ trước hết nói cho con biết về cô gái ở bên ngoài kia đi, không chừng có thể thành đó.”
Thẩm Bích Tâm nghe câu trước của anh còn tưởng anh đã có đối tượng, đang muốn nở hoa trong lòng, nhưng nghe đến câu sau thì lòng bà lạnh hẳn: “Con bé bên ngoài con đừng hi vọng.”
Đông Húc Lãng làm bộ không hiểu: “Hắc, vậy mẹ dẫn cô ấy đến nhà mình làm gì chứ?”
Thẩm Bích Tâm đáp: “Hôm nay con bé tới tìm mẹ là do bà ngoại của con nhờ con bé mang qua cho mẹ vài thứ. Vốn mẹ tính sắp xếp cho con một đối tượng, nhưng cô gái kia lại có việc không tới được, tuần sau sắp xếp lại.”
Đông Húc Lãng thầm nghĩ: Khó trách! Mọi lần ở trước mặt bên nhà gái Thẩm Bích Tâm luôn thổi phồng anh lên tận trời, lấy tất cả quân hàm và công trạng của anh giải thích tỉ mỉ, hôm nay lại không hề thấy có động tĩnh, về nhà vô thẳng nhà bếp. Hóa ra không phải là con dâu được bà chọn.
Thẩm Bích Tâm thấy Đông Húc Lãng còn ngẩn người thì nghiêm túc nhắc nhở anh: “Con nghe lời của mẹ không sai đâu, Lâm Sâm Sâm, chính là cô gái đang ngồi bên ngoài kia với con không có khả năng, con đừng suy nghĩ nữa, cô gái tốt còn nhiều. Lát nữa mẹ sẽ cho con xem hình vài người, con thấy sẽ thích ngay.”
Đông Húc Lãng nghe vậy thì hơi bực mình, dài mặt nói: “Con thích cô ấy, có cái gì không được?” Trong lòng oán giận, khó khăn mới có một người lọt vào mắt, mẹ lại không đồng ý.
Thẩm Bích Tâm thở dài, ngàn vạn lần không nên để cho Lâm Sâm Sâm gặp gỡ bảo bối của bà, bà kiên quyết nói: “Không được chính là không được, tính tình của con bé không bình thường. Nói ra sẽ làm con sợ, con bé theo phật, ăn chay, cuộc sống giống như ni cô, còn tuyên bố cả đời sẽ sống độc thân không gả cho bất kỳ ai.”
Đông Húc Lãng nghe xong thì phát hoảng, thấy cách ăn mặc của cô hợp thời như vậy, không giống người có tư tưởng không chính đáng như vậy, chẳng lẽ có người ác ý bịa đặt? “Mẹ, mẹ đừng nghe người ta nói bậy.”
Thẩm Bích Tâm sa sầm mặt xuống: “Ai nói bậy? Chính miệng con bé nói cho mẹ đó.” Bà hạ giọng xuống, quyết định nói rõ ràng với Đông Húc Lãng: “Việc này nói ra thì dài, mẹ nói ngắn gọn cho con nghe. Mẹ và ba mẹ của con bé là hàng xóm, chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm giống như người thân. Về sau mẹ và ba con quen nhau nên chia tay với bọn họ rồi rời khỏi quê, bà ngoại của con nhiều năm qua đều nhờ bọn họ chăm sóc, mẹ vô cùng cảm kích họ.”
“Bà ngoại của con viết thư cho mẹ thường xuyên nhắc tới Lâm Sâm Sâm, nói rằng còn bé từ nhỏ đã thông minh hơn người, thành tích học tập luôn đứng nhất, về sau thi đại học đậu thủ khoa trường đại học danh tiếng. Bà ngoại con nói tương lai muốn cho con bé làm cháu dâu của nhà chúng ta, mẹ cũng ngóng trông được như vậy. Lúc ấy mẹ cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy gia đình hai bên rất có duyên, không nghĩ tới sai khi con bé tốt nghiệp thì về lại quê. Mẹ thường ân cần hỏi han con bé, con bé cũng rất lễ phép, mỗi lần từ quê lên đều mang đủ thứ cho mẹ.”
“Có một đoạn thời gian, có rất nhiều anh chàng tài hoa, ưu tú theo đuổi con bé nhưng con bé không hề động tâm suy nghĩ. Lúc đó con đang ở nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mẹ sợ con bé bị người khác lấy mất, nên mang chuyện của con nói với con bé, không nghĩ rằng con cự tuyệt, còn nói với mẹ quyết tâm sống độc thân, không kết hôn. Mẹ cảm thấy rất tiếc, không ngừng làm công tác tư tưởng với con bé, nhưng con bé không hề đáp lại, sau đó mẹ thật sự hết hy vọng. Mẹ nói chuyện này với bà ngoại của con, bà ngoại con cũng cảm thấy một con bé xinh đẹp lại tài giỏi như vậy nhưng không để bất kỳ người đàn ông vào mắt cũng kỳ lạ. Chuyện chính là như vậy, còn đừng tự làm mình mất mặt.”
Tuy rằng Thẩm Bích Tâm đã giải thích vô cùng rõ ràng, nhưng Đông Húc Lãng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, một cô gái sao có thể vô duyên vô cớ muốn sống độc thân cả đời? Cô nhất định là có chuyện gì đó. Anh càng có hứng thú với cô hơn.