Người Chồng Tốt

Chương 30

Bất ngờ cùng Đồng Húc Lãng xác lập quan hệ tình cảm như thế, trong lòng Lâm Sâm Sâm vẫn luôn tràn ngập mơ hồ, không tưởng tượng được. Tên mặt dày lại dám chơi xấu cô, anh ta biết rõ từng nhược điểm của cô, cứ như vậy nắm cô trong lòng bàn tay. Về mặt tình cảm mà anh ta còn mưu lược như vậy thì về mặt kĩ thuật chiến đấu lại càng không nể nang ai. Yêu thì cũng đã yêu rồi, dù có truy cứu thế nào cũng vô ích, không bằng nhân cơ hội này mở rộng cánh cửa lòng đón nhận tình yêu.

Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục cô đơn trải qua cuộc sống bình lặng, không bao giờ rung động được nữa. Không ngờ sáu năm sau, cô lại gặp một người đàn ông ưu tú giống như trước và một lần nữa bước vào tình yêu. Người đàn ông này có lẽ là duyên kiếp của cô, có kháng cự cũng không được, tránh cũng không thể thoát.

Mùa hè năm ấy, cô tự tin đơn thuần vừa mới bước ra khỏi giảng đường, liền gặp một người đàn ông cao cao tại thượng giống như Đồng Húc Lãng. Mặc dù dáng vẻ anh ta không xuất chúng bằng Đồng Húc Lãng, khí thế cũng không bức người như Đồng Húc Lãng nhưng khi đó cũng đủ sức hấp dẫn tâm tư đơn giản của cô.

Không dám nhớ lại chuyện cũ, Lâm Sâm Sâm mạnh mẽ kéo mình ra khỏi mạch kí ức trở về thực tại, quá khứ hãy để nó trôi qua. Điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, có tin nhắn tới, Lâm Sâm Sâm không nhìn cũng có thể đoán được là tin nhắn chọc cười của Lục Tuấn Huy. Anh ta quả thật là một người đàn ông rộng lượng, liên tục bị từ chối mà vẫn còn có thể giữ vững mối quan hệ bạn bè thân thiết, tự nhiên. Không phải người đàn ông nào cũng có thể quang minh lỗi lạc như vậy, trong đầu chợt thoáng hiện qua một bóng dáng, Lâm Sâm Sâm vỗ nhẹ trán. Gần đây không biết tại sao luôn nhớ tới người đàn ông đó – người đàn ông đã mất liên lạc sáu năm nay. Cô linh cảm thấy có chút bất an.

Đồng Húc Lãng không thường gửi tin nhắn, anh ngại kiểu thông tin này quá chậm, rất phiền phức. Anh cũng không thích nói chuyện điện thoại, loại liên lạc này chỉ nghe thấy mà không sờ được lại càng làm cho người ta có cảm giác khó chịu. Điện thoại di động đối với anh mà nói chỉ là công cụ để liên lạc công việc, còn cách thể hiện tình cảm của anh chính là tận dụng tất cả thời gian nghỉ ngơi để ở bên cạnh bạn gái. Mỗi lần anh vào cửa, không cần đợi Lâm Sâm Sâm nhìn rõ bộ dạng, anh đã nhào tới hôn cô tới tấp, trời đất quay cuồng. Lâm Sâm Sâm thường bị chìm đắm vào nụ hôn của anh mà không thể thoát ra được, đồng thời cũng vui vẻ hưởng thụ, nhưng vẫn xen lẫn một chút ưu tư lo được lo mất trong lòng. Vì vậy, cô luôn luôn ôm sát cổ của anh, tiếp nhận nụ hôn cùng sự âu yếm, dù cho ngày mai phần cuồng dã say đắm này tan biến thì cũng không hối tiếc.

“Lâm Lâm, lấy anh nhé.” Đắm chìm trong cảm xúc dâng tràn, Đồng Húc Lãng thì thầm. Cô thật đẹp, thật quá mê người, anh đã không kìm nén được cảm xúc muốn có tâm tư của cô ngay.

Ai ngờ những lời này giống như một tiếng sét thức tỉnh tâm tư của Lâm Sâm Sâm, trong nháy mắt thân thể cô thay đổi. Đồng Húc Lãng cảm thấy thân thể của cô nhanh chóng cứng đờ, lại càng ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng gặm cánh môi cô ý đồ muốn kéo cô vào lại trong cảm xúc mãnh liệt đã qua.

Lúc này, Lâm Sâm Sâm giãy dụa ra khỏi ngực anh. Sắc mặt Đồng Húc Lãng thay đổi, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Mặt Lâm Sâm Sâm không chút thay đổi, nói: “Không có gì.”

Đồng Húc Lãng ngây ra không hiểu: “Hôn đang vui vẻ như thế sao tự nhiên lại tỏ ra khó chịu?”

Lâm Sâm Sâm cố ý lảng tránh, chuyển chủ đề nói: “Anh ngồi nghỉ ngơi đi, em đi nấu cơm.”

Đồng Húc Lãng theo sát cô đi vào bếp, đợi cô đứng lại ở trước kệ bếp liền từ sau lưng ôm vòng quanh hông của cô rồi tỳ cằm lên vai cô hỏi: “Em định nấu món ngon gì cho anh ăn vậy?”

Lâm Sâm Sâm huých nhẹ khuỷu tay về phía anh: “Mau đi ra, đừng cản trở em làm việc.”

Đồng Húc Lãng vẫn ôm cô không buông: “Muốn đuổi anh đi, không có cửa đâu!” Không dễ dàng gì theo đuổi được, đương nhiên phải dính thật chặt.

Lâm Sâm Sâm dừng động tác trong tay: “Được, vậy thì không ăn cơm.”

Đồng Húc Lãng bèn cười dỗ dành cô: “Đừng mà, không nghe thấy bụng của anh đói đến độ réo ùng ục sao? Anh muốn ăn cơm em nấu.”

Tâm tình Lâm Sâm Sâm cũng buông lỏng: “Vậy anh hãy giúp em một tay rửa rau đi, không có chuyện không làm mà có ăn đâu.”

Đồng Húc Lãng nghe lời, buông cô ra rồi bắt đầu bận rộn. Không bao lâu, anh liền phát hiện có gì đó bất thường: “Này, anh nói này, sao chỉ có đồ ăn chay hả?”

Lâm Sâm Sâm nhịn cười, nói: “Cũng không phải ngày đầu tiên anh biết em ăn chay mà.”

Đồng Húc Lãng cau mày khó chịu nói: “Nhưng anh không có thịt không vui.”

Lâm Sâm Sâm bật cười: “Anh chưa từng nghe qua câu ‘NHẬP GIA TÙY TỤC’ sao?”

Không thể ngờ được cô lại cho anh một đòn! Đồng Húc Lãng cắn răng nói: “Anh chỉ biết có câu là “LẤY CHỒNG THEO CHỒNG”, dừng hành động ngược đãi bản thân của em lại cho anh, không ăn thịt thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

Lâm Sâm Sâm bướng bỉnh nói: “Dù sao thì chỗ em cũng không có, nếu muốn ăn thì anh tự đi mua.”

Đồng Húc Lãng nhíu mày liếc mắt nhìn cô: “Em thật giỏi!”. Anh đặt rau đã rửa xuống tức giận bước nhanh ra khỏi phòng bếp. Mới vừa ngồi xuống ghế salon, mở tivi liền nghe thấy chuông điện thoại của Lâm Sâm Sâm trong phòng ngủ vang lên không ngừng, Đồng Húc Lãng vội chạy vào định lấy mang sang phòng bếp cho cô nghe. Vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ “Lục Tuấn Huy”, anh bỗng nhiên thay đổi ý định. Thật là phong thủy luân hồi, lần trước là Lục Tuấn Huy thay Lâm Sâm Sâm nghe điện thoại của anh, vừa hay lần này thì ngược lại. Chỉ có điều Lục Tuấn Huy là len lén nghe, còn anh thì đương nhiên lấy tư cách bạn trai Lâm Sâm Sâm mà đàng hoàng nghe.

Nghĩ tới đây, tâm tình Đồng Húc Lãng không khỏi phấn khích, nhấn nút trả lời: “Alo, xin chào!”

Sau một lúc kinh ngạc, Lục Tuấn Huy rất nhanh trấn tĩnh lại: “Phiền anh nói Lâm Sâm Sâm nghe điện thoại một chút.”

Đồng Húc Lãng có chút đắc ý nói: “Cô ấy đang bận ở trong bếp, có chuyện gì anh nói với tôi cũng được.”

Lục Tuấn Huy giả bộ không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh: “Tôi sẽ gọi lại cho cô ấy sau.”

Trước khi anh ta cúp máy, Đồng Húc Lãng kịp thời nói: “Hãy bỏ cuộc đi, cô ấy bây giờ là bạn gái của tôi.”

Lục Tuấn Huy yên lặng hồi lâu mới nói: “Chưa tới cuối cùng tôi sẽ không bỏ cuộc, cô ấy còn chưa có lấy anh, đừng đắc ý quá sớm.”

Đúng thật là anh ta chưa từ bỏ ý định, Đồng Húc Lãng tức giận nói: “Yên tâm, sẽ rất nhanh mời anh uống rượu mừng.”

Lục Tuấn Huy lạnh lùng đáp lại: “Tôi không mong uống rượu mừng đó.”

Đối mặt với một địch thủ kiên định không đổi như vậy, Đồng Húc Lãng không nhịn được cao giọng: “Chấp nhận thực tế đi, dám chơi dám chịu.”

Giọng Lục Tuấn Huy vẫn như cũ, rất bình tĩnh: “Thua chưa chắc là tôi . . . Tôi đã nói rồi chưa tới cuối cùng thì đừng vội kết luận.”

Đồng Húc Lãng còn muốn lên tiếng cảnh cáo, nhưng vừa rồi nói chuyện lớn tiếng làm kinh động đến Lâm Sâm Sâm, cô nhanh chóng chạy tới giật lấy điện thoại di động trừng mắt liếc anh một cái: “Alo, tôi là Lâm Sâm Sâm, xin lỗi ai đấy ạ?”

Lục Tuấn Huy nghe vậy nhẹ nhàng lên tiếng: “Sâm Sâm.”

Lâm Sâm Sâm có chút tức giận nhìn về phía Đồng Húc Lãng: “Tuấn Huy, tìm em có việc gì sao?”

Lục Tuấn Huy liền nói: “Có người tặng anh hai vé xem Âm nhạc Phật giáo, anh muốn hỏi ngày mốt em có rảnh không?”

Lâm Sâm Sâm lại nhìn về phía Đồng Húc Lãng một cái, quả quyết nói: “Thật xin lỗi, có lẽ em không có thời gian.”

Lục Tuấn Huy cũng hiểu liền cười: “Không có gì, nếu như đến hôm đó em muốn đi thì cứ gọi điện thoại cho anh.” Rồi anh lại bổ sung thêm: “Em có thể đi cùng Đồng Húc Lãng.”

Lâm Sâm Sâm cầm điện thoại di động nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh.”
Bình Luận (0)
Comment