Người Chồng Tốt

Chương 37

Lâm Sâm Sâm thấy cánh tay bị nắm chặt, quay đầu lại nhìn về phía người đó, vừa nhìn không khỏi vừa mừng vừa lo: "Húc Lãng? Sao anh lại ở trong đây?"

Đồng Húc Lãng cắn răng nghiến lợi, nói: "Sao, có tật giật mình à?"

Nhờ ánh đèn ở hành lang, Lâm Sâm Sâm liền phát hiện vẻ mặt anh dữ tợn đến đáng sợ, trong lòng hiểu ra, nhất định anh đã thấy Lục Tuấn Huy. Cô dùng cánh tay còn lại không bị anh nắm, lau mặt của anh giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, em cùng Lục Tuấn Huy đi tham gia tiệc chúc mừng."

Đồng Húc Lãng nghiêng đầu né tránh sự tiếp xúc an ủi của cô, bắt được cái tay kia của cô lại, nắm chặt hơn, sức lực mạnh đến nỗi khiến cho Lâm Sâm Sâm bị đau. Anh nhíu chân mày, chất vấn: "Có phải em thừa dịp anh không có ở đây thường cùng anh ta đi ra ngoài hò hẹn hay không?"

Lâm Sâm Sâm nổi đóa: "Anh nói oan em, cái gì mà cùng anh ấy ra ngoài hẹn hò chứ?"

Đồng Húc Lãng rít lên: "Bị anh bắt gặp vẫn không thừa nhận! Khuya mới trở về, lần sau có phải tính toán cả đêm không về rồi phải không?"

Lâm Sâm Sâm bị âm thanh của anh phiền lòng ghê gớm, tự dưng bị trách mắng cảm thấy uất ức, vì vậy chán nản chỉ vào cửa ra của chung cư, hạ lệnh xua đuổi: "Muốn điên về nhà mà điên đi, đừng ở chỗ này ầm ĩ, làm phiền người khác nghỉ ngơi."

Đồng Húc Lãng hung hăng trợn mắt nhìn cô, hất tay của cô ra, đi được hai bước rồi không cam lòng, lại quay lại cười lạnh, nói: "Em cho rằng tại sao anh phải ở đây? Được, anh cho em biết, bởi vì “Mẹ già” muốn tìm em đến ăn cơm, gọi rất nhiều cuộc điện thoại không ai nhận, làm bà lo gần chết, anh chỉ sợ em đã xảy ra chuyện gì vội vàng xin nghỉ đã chạy tới, kết quả hỏi bảo vệ mới biết có một chàng trai lái xe đón em đi. Anh nửa bước không dám đi, không ăn không uống đứng ở chỗ này chờ em hơn sáu tiếng, mà anh chờ cái gì? Thế nhưng anh lại tận mắt nhìn thấy em ngồi xe Lục Tuấn Huy về, còn có thái độ thân mật tạm biệt với anh ta, con mẹ nó, em coi anh là cái gì? Lâm Sâm Sâm, em khá lắm, không cần em đuổi anh cũng sẽ đi, lão tử đây không bao giờ chịu uất ức nữa !"

Anh nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, chỉ để lại Lâm Sâm Sâm đứng một mình tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc. Thật lâu sau, cô lấy điện thoại di động ra xem, thậm chí có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, sáu cuộc gọi đầu từ Đồng gia, còn lại tất cả đều là số điện thoại của Đồng Húc Lãng. Lại xem tin nhắn, cũng có mấy chục tin, xem ra nếu không gửi tin nhắn làm anh rất sốt ruột.

"Nha đầu, đi ra ngoài với ai, nhận được tin nhắn thì trả lời ngay nhé."

"Sao lại không nghe điện thoại, rốt cuộc em đi chơi ở đâu, có an toàn không?"

"Nha đầu chết tiệt kia, nếu không về anh báo công an, sốt ruột chết người!"

"Lại dám không nhận điện thoại của anh, trở về xem anh trừng phạt em thế nào!" . . . . . .

Lâm Sâm Sâm vì thái độ của mình cảm thấy đau lòng, suy nghĩ kỹ một chút, trễ như thế mới trở về xác thực dễ dàng đưa tới hiểu lầm, cô cầm điện thoại gọi cho Đồng Húc Lãng, người này lại tắt máy. Dù sao đi nữa, mấy ngày nay anh đều nghỉ phép, ngày mai qua nhà anh tìm anh đi, tiện tặng chút quà cho Thẩm Bích Tâm. Lâm Sâm Sâm thở dài lên lầu về nhà.

Buổi chiều hôm sau, Lâm Sâm Sâm mang theo ít trái cây và điểm tâm tới Đồng gia. Cô đi theo cô giúp việc vào phòng ăn, nhìn một cái liền thấy hai mẹ con Đồng Húc Lãng cùng Đường Diêu, ba người đang ngồi ở trước bàn ăn vừa ăn trái cây vừa nói cười, thấy cô đi vào, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Lâm Sâm Sâm cũng cảm thấy rất lúng túng, nhất thời tiến cũng không được lui cũng không xong.

Thẩm Bích Tâm cũng kịp phản ứng cười chào hỏi: "Sâm Sâm tới hả, mau ngồi xuống ăn trái cây cùng đi."

Lâm Sâm Sâm lén nhìn Đồng Húc Lãng một cái, chỉ thấy anh cúi thấp đầu không nhìn cô, đột nhiên cô cảm thấy kìm nén trong lòng, khẩu khí nuốt không trôi. Anh còn dám hùng hồn chỉ trích cô và Lục Tuấn Huy gặp mặt, không phải mình cũng tìm thanh mai trúc mã ở đây tán gẫu giải sầu sao. “Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn” - thật nực cười mà.

Cô cố ý coi thường Đồng Húc Lãng, lễ phép nói với Thẩm Bích Tâm: "Dì Trầm, hôm qua cháu có việc không nhận điện thoại của dì, tới nói lời xin lỗi với dì. Đây là điểm tâm cháu làm, mang cho dì ăn thử. Dì còn có khách, cháu không quấy rầy nữa."

Thẩm Bích Tâm nghe vậy vội vàng đứng lên kéo cô: "Sao lại khách sáo như vậy, khó mới tới chơi một lần, ở lại ăn bữa cơm đã. Không việc gì, Diêu Diêu không phải người ngoài." Nói xong lại cảm giác lời này không ổn, vội vàng giải thích: "À, Diêu Diêu ở ngay cạnh nhà, thường coi trọng nhà dì nên lại chơi, cháu cũng không phải là người ngoài, đừng khách sáo, các cháu bạn cùng trang lứa có cùng chung đề tài, có thể ngồi chung một chỗ tâm sự."

Thẩm Bích Tâm không biết Đường Diêu và Lâm Sâm Sâm hai người này là tình địch, đã sớm gặp mặt, còn ở đây tự chủ giảng hòa. Vẻ mặt Đường Diêu như xem kịch vui, ánh mắt đưa về phía Lâm Sâm Sâm để cho cô cảm thấy giống như mũi nhọn.

Lâm Sâm Sâm miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, nói: "Thật không cần, dì Trầm, cháu đi về trước đây."

Thẩm Bích Tâm cũng nhận ra cô không được tự nhiên, vì vậy cũng không miễn cưỡng: "Vậy cũng tốt, nếu cháu có việc dì cũng không giữ. Ngày hôm qua, chú Trần của cháu đi công tác qua đây, chú ấy cũng đã lâu không gặp cháu, dì nghĩ là gọi cháu tới đây ăn bữa cơm, không ngờ liên lạc với cháu không được, chúng ta cũng sốt ruột muốn chết, tình huống như thế chưa từng gặp qua. Sâm Sâm, đừng trách dì càu nhàu, một mình cháu con gái con đứa nhớ chú ý an toàn, buổi tối cố gắng đi ra ngoài ít thôi, bây giờ người xấu ở ngoài cũng nhiều lắm đấy."

Lâm Sâm Sâm nhỏ giọng lên tiếng: "Cháu biết rồi ạ, dì Trầm, sau này cháu sẽ chú ý." Sau đó cùng bà tạm biệt: "Cháu đi đây, hẹn gặp lại dì, dì đừng tiễn."

Đồng Húc Lãng từ đầu đến cuối không nhìn Lâm Sâm Sâm một cái, nhưng lỗ tai anh lại nhạy bén dựng lên, không bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào của cô. Anh ra sức nắm tay, cắn răng cố nhịn ý muốn đụng chạm vào cô, cho đến cô kiên quyết đi tới trước cửa, sợi dây trong óc bị kéo căng chợt đứt, anh kìm chế không nổi nữa nhảy dựng lên nhanh chóng chạy vội tới trước cửa tóm cô trở lại, bất chấp tất cả vác cô lên vai đi lên hướng phòng ngủ trên lầu.

Thẩm Bích Tâm và Đường Diêu bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, vội vã cùng tới ngăn cản. Thẩm Bích Tâm vừa theo tới trước cửa phòng ngủ, đã bị động tác đóng cửa làm kinh thiên động địa, bà dùng sức đập cửa, kêu: "Tiểu tử thối, con làm sao vậy, đừng gây khó dễ Sâm Sâm."

Trong phòng truyền đến tiếng không kiên nhẫn, đáp: "Mẹ đừng can thiệp vào, chuyện của chúng con để chúng con tự xử lý."

Thẩm Bích Tâm đưa tai dán vào cửa lắng nghe một hồi lâu, không thấy trong phòng có bất kỳ âm thanh nào, nên cũng không hỏi tới. Bà quay người lại thì gặp ngay vẻ mặt phức tạp của Đường Diêu, trong lòng bà đột nhiên hơi hồi hộp, lần này nguy rồi, tiểu tử thúi này không kiêng kỵ chút nào làm động tác này ở trước mặt người ta, làm cho người làm mẹ như bà bị mất mặt.

Bà lúng túng cười khổ, nói: "Con trai lớn, không quản được rồi."

Vẻ mặt Đường Diêu còn khổ hơn so với Thẩm Bích Tâm, cô ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, giống như cảm thấy có con dao sắc đang sắt từng khúc ruột của cô.

Vừa vào phòng ngủ, động tác nhanh chóng đem Lâm Sâm Sâm đè lên trên cửa, hai tay anh ấn bả vai của cô, tức giận nhìn cô chất vấn: "Rõ ràng là tới tìm anh, sao lại một tiếng cũng không nói mà chạy mất? Em nhất định muốn phân cao thấp với anh sao?"

Lâm Sâm Sâm không phục nói: "Ai nói em tới tìm anh chứ, ít tưởng bở thôi."

Người con gái không biết trái phải này, có lỗi trước còn không chịu nhận! Ngay lập tức Đồng Húc Lãng nổi cơn thịnh nộ, đôi tay từ bả vai của cô chuyển đến trên cổ mảnh khảnh: "Thật muốn bóp chết em thôi, để anh khỏi hao tâm!"

Ánh mắt Lâm Sâm Sâm lạnh lẽo nhìn anh: "Tự nhiên muốn làm gì cũng được, dù sao anh ngoài một thân cậy mạnh còn có cái gì?" Lại đem cô vác lên giống như hàng hóa, còn có nhân quyền nữa hay không hả?

Đồng Húc Lãng một bồn lửa giận không chút được, lại không dám bóp cô, không thể làm gì khác hơn là cả người đè cô ở trên cửa dùng sức ngăn chặn miệng của cô. Thay vì nói là hôn, không bằng nói anh đang cắn người. Anh phát tiết tựa như hung ác gặm nhấm môi và mặt của cô, răng nhọn làm đau cô. Lâm Sâm Sâm cảm thấy anh đáng ghét vô cùng, cũng không khách khí với anh, thừa lúc anh công kích ở cổ nghiêng đầu cắn một cái ở mặt của anh không thả, khiến Đồng Húc Lãng bị đau bèn buông lỏng cô ra.

Anh bụm mặt kêu: "Em là chó à, ở đâu không cắn lại cắn lên mặt, cố ý để cho anh mặt mày hốc hác phải không?"

Lâm Sâm Sâm hả hê nhìn anh chăm chú: "So với loài Sói như anh, em còn lịch sự chán."

Đồng Húc Lãng vừa bực mình vừa buồn cười: "Thật là độc ác, cắn thật mạnh mà, mau nhìn xem chảy máu chưa?"

Lâm Sâm Sâm khinh miệt nói: "Da dày như vậy, em cắn còn sợ đau răng đấy."

Đồng Húc Lãng đưa mặt nghiêng qua: "Mau thổi cho anh một chút."

Lâm Sâm Sâm ghét, lấy tay đẩy ra: "Ai cho anh chọc em trước, lần sau trước khi hành động phải nghĩ đến hậu quả đã."

Đồng Húc Lãng hăng hái tới trêu chọc cô: "Lần sau em muốn đánh lại, tốt nhất hãy suy tính trước vị trí một chút, nếu anh mặt mày hốc hác thì em cũng thê thảm."

Lâm Sâm Sâm khinh thường nói: "Ai mà thèm, hình dạng như con ếch."

Đồng Húc Lãng cười xấu xa: "Đi đâu tìm được chàng trai cao to đẹp trai, phong độ, có triển vọng như anh đây?"

Lâm Sâm Sâm quệt miệng phản bác: "Nếu anh là thanh niên, thì em chính là thiếu niên."

Học luật quả nhiên miệng lưỡi sắc bén, người khác nhất định không ngờ bề ngoài lạnh nhạt nhã nhặn lịch sự như cô sẽ có một mặt như vậy, đoán là cũng chỉ có anh Đồng Húc Lãng mới có thể kích thích cô chiến đấu nhiệt tình. Nghĩ tới đây anh không khỏi hài lòng, nhẹ nhàng lấy tay xoa nhẹ cả khuôn mặt cô, động tác yêu thương lộ vẻ nông nàn, tình cảm.

Trong nội tâm Lâm Sâm Sâm khẽ rung động, một cái chớp mắt tiếp theo đã bị anh ôm đặt lên giường. Thân thể cường tráng của anh theo đà đè lên, sau đó chính là nụ hôn mãnh liệt, bớt đi thô lỗ vừa rồi, nhưng vẫn như cũ không tránh được vội vàng và tham lam. Anh luôn luôn nóng bỏng làm Lâm Sâm Sâm có chút khó chịu, nhưng nhiều ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh, nhớ nhung anh điên cuồng, lần này đôi tay cô lại vòng lên cổ của anh chủ động đáp lại, mạnh dạn buông lỏng môi lưỡi dây dưa cùng anh. Anh cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, càng thêm kích động khó nhịn, tay cũng không kiềm chế được vuốt ve khắp nơi trên người cô. Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt hai người, Đồng Húc Lãng thở dốc càng lúc càng nặng nề, Lâm Sâm Sâm cũng đắm chìm trong trong sự kích tình mà quên hết tất cả.

Chợt, một tiếng gõ cửa không thích hợp vang lên, ngay sau đó giọng Thẩm Bích Tâm từ ngoài cửa truyền vào: "Mẹ ninh nồi cháo gà, hai đứa mau xuống đây nhân lúc còn nóng uống đi."

Trên giường hai người ý loạn tình mê lập tức bị thức tỉnh. Lâm Sâm Sâm cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Đồng Húc Lãng đã chui vào vạt áo của cô, đang hôn xung quanh rốn của cô. Anh chỉ bị kinh sợ quấy rầy một chút, chớp mắt lại tiếp tục mặt không đổi sắc hôn lên da thịt trên eo cô. Mặc dù cách một cánh cửa, nhưng Lâm Sâm Sâm có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén ngoài cửa đang nhìn thẳng vào bọn họ, cô không có tâm tình thân mật nữa, lấy tay đẩy Đồng Húc Lãng: "Dì Trầm đang nói chuyện với anh đấy."

Đồng Húc Lãng định không để ý tới, nhưng bị Lâm Sâm Sâm đẩy, đành ảo não từ trong vạt áo của cô chui đi ra, hướng ngoài cửa nói vọng ra: "Con biết rồi, bọn con xuống chậm một chút."

Thẩm Bích Tâm ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Chú ý đúng mực." Sau đó tiếng bước chân dần dần đi xa.

Lâm Sâm Sâm biết Thẩm Bích Tâm đang ám chỉ bọn họ đừng vượt giới hạn, có chút xấu hổ sửa sang lại quần áo ngồi dậy. Đồng Húc Lãng cũng không thả cô, từ phía sau lưng ôm chặt cô, vẫn như cũ hôn không ngừng: "Nhớ muốn chết anh rồi."

Lâm Sâm Sâm né tránh anh, phiền muộn nói: "Đang ở nhà anh đấy, đừng làm bậy."

Đồng Húc Lãng cảm thấy buồn cười: "Ở nhà anh không thể làm bậy, ở đâu mới có thể làm bậy đây?"

Lâm Sâm Sâm bực mình, nói: "Nói để anh nghiêm chỉnh, anh còn cố ý làm em khó xử trước mặt dì Trầm phải không?"

Đồng Húc Lãng đã hiểu, nói: "Thì ra chính là em để ý Mẹ già anh, không việc gì, muốn bà không ngại thì nhanh gả tới đây đi."

Lâm Sâm Sâm chợt nói sang chuyện khác: "Có phải Đường Diêu thường tới nhà anh không?"

Đồng Húc Lãng cười lớn, hôn khuôn mặt của cô: "Ghen đấy à?"

Lâm Sâm Sâm tức giận mắng: "Có phải có cảm giác rất hài lòng hay không? Đàn ông các anh cùng một giuộc, thích ăn trong chén nhìn trong nồi."

Lần này Đồng Húc Lãng để ý: "Lời này của em có ý gì, anh do dự lúc nào?"

Lâm Sâm Sâm mỉa mai: "Anh thì cả ngày nói chuyện em và Lục Tuấn Huy, có nghĩ tới anh và Đường Diêu là loại quan hệ gì hay không?"

Đồng Húc Lãng quát nạt: "Anh không có quan hệ gì với cô ấy, em bịa đặt hoàn toàn!"

Lâm Sâm Sâm tức giận nhưng yên lặng phản kháng: "Nếu như ngày ngày xuất hiện ở nhà anh, vừa nói vừa cười với anh gọi là không sao, vậy em không có gì để nói."

Đồng Húc Lãng thấy vẻ mặt cô nặng nề, có chút mềm lòng nói: "Lâm Lâm, anh và cô ấy thật không có chuyện gì. Đường Diêu mỗi lần tới cũng là tìm Mẹ già tán gẫu, đó là tự do của cô ấy, anh không xen vào. Anh đã nói rõ ràng với cô ấy, đời này nếu không lấy em, những người khác ngay cả nhìn anh cũng không liếc mắt nhìn, em còn muốn anh như thế nào nữa?"

Khó mà được nghe được giọng điệu anh nghiêm chỉnh chịu thua, Lâm Sâm Sâm cũng không có tâm tư tiếp tục cố tình gây sự, cô nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, thận trọng nói: "Húc Lãng, em tin tưởng anh. Vậy anh có tin em không?"

Đồng Húc Lãng đột nhiên chột dạ, cảm giác trong lời nói của cô giống như hàm chứa ẩn ý gì đó.
Bình Luận (0)
Comment