Suốt hai tuần lễ, Đồng Húc Lãng không tới tìm Lâm Sâm Sâm, cũng không gọi điện thoại cho cô, hai người cứ như vậy lâm vào chiến tranh lạnh. Lâm Sâm Sâm vẫn lừa dối mình, không có việc gì, thế giới này ít đi người nào đó thì vẫn có thể sống. Nhưng hành động lại không tự chủ được, phản bội lại ý chí. Bất luận là cô đi tới đâu, điện thoại di động quyết không rời khỏi người, ngay cả lúc ngủ, lúc sạc pin trạng thái tắt máy cũng đổi thành trạng thái mở máy. Hai tuần lễ còn muốn dài hơn so với hai thế kỷ, bao nhiêu lần cô mở tới cái số điện thoại quen thuộc đó, nhưng lại không nhấn nút GỌI. Nếu gọi được, thì có thể nói cái gì, trước mắt cô vẫn không có nổi bất kỳ cam kết gì. Đồng Húc Lãng càng ép, thì cảm giác bài xích đối với hôn nhân của cô càng mãnh liệt. Ngay chính cô cũng không rõ rốt cuộc kháng cự cái gì, tóm lại chính là đối với chuyện kết hôn này tràn đầy mâu thuẫn. Khi ý chí của cô hết sức sa sút, một cuộc điện thoại gọi tới như cứu vớt cô khỏi ‘dầu sôi lửa bỏng’.
Điện thoại gọi tới chính là của Thẩm Bích Tâm. Trước đây, Lâm Sâm Sâm nhận được điện thoại của bà luôn có mấy phần mất tự nhiên, nhưng lần này lại khó đè nén cảm giác hưng phấn. Cô không tự chủ, giọng nói phát ra vẻ hân hoan, thậm chí khiến cho Thẩm Bích Tâm hoài nghi không biết có phải tai của mình có vấn đề hay không. Lo lắng nhiều ngày nay rốt cuộc cũng vơi đi, bằng tốc độ nhanh nhất Lâm Sâm Sâm thay xong quần áo ra khỏi nhà.
Vậy mà đến Đồng gia, thế giới nội tâm của cô đang lúc ‘trời quang mây tạnh’ lại lần nữa bị mây đen bao trùm, Đồng Húc Lãng vốn không ở nhà. Chỉ có Thẩm Bích Tâm cười, gọi cô: "Sâm Sâm, đến bên này đi."
Lâm Sâm Sâm ôm tâm tình thấp thỏm đi tới bên cạnh bà ngồi xuống, âm thầm suy nghĩ, ngộ nhỡ bà nhắc tới chuyện kết hôn thì trả lời như thế nào đây.
Quả nhiên, Thẩm Bích Tâm đi thẳng vào vấn đề, liền hỏi: "Con gần đây có bận việc gấp gì không, nếu không bận rộn chúng ta đi chuẩn bị một chút đồ dùng cho đám cưới đi, trông cậy vào hai Đại lão gia nhà này, gái trinh nữ đã thành đàn bà rồi."
Lâm Sâm Sâm mặt cười khổ, cẩn thận châm chước nói: "Dì Thẩm, chuyện này có thể hoãn một chút hay không, con và Húc Lãng thời gian bên nhau chưa dài, con muốn cẩn thận một chút."
Thẩm Bích Tâm hình như sớm có dự liệu, nét mặt một bộ hiểu rõ trong lòng: "Khó trách gần đây dì vừa hỏi chuyện hôn sự, tiểu tử kia lại cứ đùn đẩy lập lờ hồi lâu, thái độ có phần kỳ kỳ. Dì biết ngay con không có dễ dàng gật đầu đồng ý như vậy, thành thật mà nói dì cũng không tán thành kết hôn vội vàng như vậy đâu, dù sao hôn nhân cũng là chuyện cả đời, không được qua loa."
Lâm Sâm Sâm tán đồng gật đầu, lời nói của Thẩm Bích Tâm chợt xoay chuyển: "Chỉ là hai đứa các con tình huống không là một kiểu. Con năm nay cũng hai mươi tám rồi chứ? Tiểu tử kia cũng ba mươi tư rồi, dì ra lệnh cho nó là kết hôn trước năm ba mươi lăm tuổi. Đừng trách dì nói thẳng, vốn là nếu nó không gặp con, dì đã sớm an bài cho nó một cô gái để kết hôn rồi. Đáng tiếc định mệnh an bài cho nó gặp được con, dì mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, nó chỉ nhìn trúng con thôi. Tính tình con dì, dì rõ ràng nhất, nếu như con không đồng ý kết hôn, nó nhất định có thể hao phí cả đời."
Lâm Sâm Sâm có chút xấu hổ cúi đầu, vô lực nói: "Thật xin lỗi dì."
Thẩm Bích Tâm thở dài: "Aizz, đây cũng là duyên số. Dì biết rõ ở trong mắt người trẻ tuổi như con, hôn nhân giống như là một cuộc đánh bạc, coi như tình cảm khá hơn nữa hai người cũng không thể bảo đảm yêu nhau trọn đời. Nhưng dì muốn nhắc nhở con một chút, có một thứ có thể khiến cho hôn nhân lâu dài, đó chính là ý thức trách nhiệm. Dì với chú Đồng của con, trước hôn nhân căn bản không có gì trao đổi, không phải là theo lệnh của cha mẹ mới đến với nhau sao. Nhưng cũng vài chục năm nay, bất luận trải qua bao nhiêu những mưa gió, chúng ta vẫn có thể nắm tay cùng đi tới, bởi vì sao chứ? Không phải là bởi vì chúng ta yêu sâu đậm, mà bởi vì là chúng ta đối với hôn nhân cũng có mang một loại ý thức trách nhiệm bền chắc không thể đứt gãy. Húc Lãng vừa vặn thừa kế cái ưu điểm này. Nó từ nhỏ đều thuận buồm xuôi gió, tại một số chuyện quyết sách nào đấy có thể tương đối bá đạo, tính khí cũng có chút cậy mạnh, nhưng nó tuyệt đối là một người đàn ông có tính trách nhiệm, điểm này dì có thể cam đoan với con. Bất luận tương lai thân thể con không tốt hoặc là trở nên lớn tuổi, nó đều sẽ không ghét bỏ con.
Nếu như con đang lo lắng sau này nó đứng núi này trông núi nọ, vậy càng khỏi lo. Dì không phải cố ý khoe khoang, không biết bao nhiêu cô gái của gia đình quân nhân trong viện mê muội nó, chờ nó cho đến bây giờ không lấy chồng đấy. Ở trong quân đội, lấy tướng mạo tài cán của nó, khẳng định cũng không thiếu những bông hoa trại lính, những Nữ Trung Hào Kiệt ngưỡng mộ đối với nó đã lâu. Nhưng vài năm nay, dì chưa từng thấy nó để người nào trong lòng. Hai người bọn họ cha con hợp thành một, đối với chiến lược chiến thuật, trang bị vũ khí cảm thì thấy hứng thú. Thật ra thì đàn ông có thể thay lòng hay không và xuất thân của anh ta không có liên quan, chỉ quyết định ở việc họ có hay không có được người phụ nữ, có hay không có ý thức trách nhiệm. Con không cần bởi vì sự ưu tú của nó mà mất đi lòng tin với nó.
Tiểu tử này đối với hôn nhân từ trước đến giờ luôn giữ thái độ có cũng được không có cũng được, thiếu chút nữa thì dì cho là nó muốn cả đời độc thân chứ. Nhưng từ lúc con xuất hiện, nó giống như bị ma xui quỷ khiến vậy, liều mạng hỏi thăm tình hình của con. Cho nên đây cũng là số mệnh an bài, gặp con là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Hạnh phúc của nó nằm trong tay của con, chỉ xem con quyết định thế nào thôi. Nói nhiều rồi con cũng nghe không lọt, con hãy suy nghĩ thật kỹ đi, chúng ta không ép buộc con. Có thể trở thành người một nhà cũng phải xem duyên phận nữa."
Lâm Sâm Sâm như có điều suy nghĩ, đầu óc có chút bế tắc nhưng dường như rốt cuộc đã tìm được ngọn nguồn. Thẩm Bích Tâm bưng chén lên, vừa uống nước vừa âm thầm vui. Từ trước đến giờ đối việc thương thuyết bà rất là hài lòng với mình, gần đó có một người chị em tốt, mỗi lần có gì tranh cãi nhức đầu cũng nhờ bà dốc lòng tương trợ. Chỉ cần bà vừa xuất mã, vốn là chuyện huyên náo trời long đất lở đều có thể dàn xếp ổn thỏa. Nhiều năm qua kinh nghiệm thương thuyết làm cho bà có thể thành thạo trực tiếp đem trọng điểm câu chuyện chuyển đến chỗ quan trọng.
Lâm Sâm Sâm liếc mắt nhìn đến khung hình bên cạnh trên bàn, nhà ba người hoà thuận vui vẻ, cha mẹ tư thái trang trọng nhưng tươi cười rạng rỡ ngồi đàng hoàng phía trước, cậu con trai mặc quân phục thế đứng thẳng đứng ở phía sau, thần thái hào hứng, tự tin. Lâm Sâm Sâm không kìm hãm được, đưa tay ra chạm tới Đồng Húc Lãng trong hình, nhiều ngày không thấy, thật rất nhớ nhung anh.
Thẩm Bích Tâm nhìn thấy, không nhịn được nghĩ kế cho cô: "Sáng sớm hôm nay dì đi mua ngay một đống món ăn nó thích, kết quả nó gọi điện thoại nói có công chuyện không về, nếu không, con hỏi lại nó một chút xem sao?"
Lâm Sâm Sâm lập tức ôm tâm tình hồi hộp mong đợi, gật đầu một cái. Cô cầm điện thoại lên đặt ở bên tai, nghe được cả tiếng tim đập của mình, từng nhịp từng nhịp kịch liệt nhanh chóng hơn, lòng bàn tay cũng khẽ ra mồ hôi. Điện thoại reo một hồi lâu không ai nhận, ở đây dũng khí của cô một chút xíu nữa thì chạy mất, đang lúc cô muốn buông tay, giọng đàn ông quen thuộc trầm thấp rốt cuộc vang lên ở bên tai: "Alô!"
Lâm Sâm Sâm cố gắng để cho mình trấn định, nhưng lời nói phát ra lại tiết lộ tâm tình khẩn trương: "Anh... anh có khỏe không?"
Đồng Húc Lãng "Ừ" một tiếng hỏi: "Em không sao chứ?"
Lâm Sâm Sâm không được tự nhiên đáp: "Không sao, cái đó, anh. . . . . . có phải rất bận hay không?"
Âm thanh Đồng Húc Lãng thanh thúy có lực, từng chữ chấn màng nhĩ của cô: "Đúng, gần đây anh đều rất bận, em còn có việc gì sao?"
Lâm Sâm Sâm thất vọng rũ xuống khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì đâu, chú ý giữ sức khỏe nhé."
Ở một bên, Thẩm Bích Tâm cũng gấp, nhìn cô sắp cúp điện thoại, vội vàng không chịu được giằng lại: "Tối nay con thật sự không về ăn cơm sao? Sâm Sâm đích thân xuống bếp, tất cả đều là món con thích ăn. . . . . . Ừ, đúng, bây giờ con bé đang ở nhà chúng ta. . . . . . Được, vậy con nhanh lên một chút, chúng ta chờ con về ăn cơm."
Lâm Sâm Sâm nghe vậy lại lần nữa lấy lại tinh thần, giọng nói nhanh nhẹn: "Vậy con sẽ đi vào bếp chuẩn bị ngay bây giờ ạ."
Thẩm Bích Tâm nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, khoát tay một cái nói: "Thời gian vẫn còn sớm, dì có chút mệt mỏi, trở về phòng nghỉ một lúc, nếu không con lên phòng Húc Lãng nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Sâm Sâm đáp lời rồi đi về phía phòng của Đồng Húc Lãng. Vừa mở cửa ra, hơi thở quen thuộc liền đập vào mặt, trong không khí dường như phảng phất mùi vị đặc biệt trên người của anh. Chăn trên giường như miếng đậu hũ, xếp ngăn nắp; đồ vật ở bàn đọc sách và trên giá sách cũng được bày đặt thật chỉnh tề. Lâm Sâm Sâm khó nén nụ cười, một người đàn ông to lớn tùy tiện như vậy cư nhiên cũng có thể giữ vững thói quen sinh hoạt chỉnh tề như thế, có thể thấy được tác phong bộ đội nghiêm chỉnh thật là uy lực vô cùng. Cô đi tới trước ngăn tủ lần nữa quan sát những mô hình máy bay chiến đấu kia, tưởng tượng thấy Đồng Húc Lãng lái chúng ở trên bầu trời xanh, tùy ý bay lượn thập phần tự nhiên cùng phóng khoáng, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Trên giá sách xếp đầy tác phẩm nghiên cứu và tạp chí quân sự, cô liếc mấy lần có chút không hứng thú lắm, ánh mắt lơ đãng liếc về một hộp nhạc thủy tinh che trong đống sách. Cô đến gần cầm lên đồ vật đó, thấy trên đế thủy tinh khắc một hàng chữ: “Anh Lãng, sinh nhật vui vẻ! Diêu Diêu của anh”. Trong lòng cô kinh động, giật mình như bị bỏng, đặt trở lại. Cô nhìn giá sách kỹ càng một chút, trừ cái hộp âm nhạc đó, không có vật phẩm tương tự nào khác nữa. Trong lòng của cô không có chút tư vị, rồi lại từng lần một nhắc nhở mình, đừng quá hẹp hòi, người ta là bạn chơi lúc nhỏ, giữ lại một món quà sinh nhật không có gì là lớn cả.
Sau đó, Lâm Sâm Sâm quả thật vào phòng bếp tự mình nấu nướng. Thẩm Bích Tâm đứng ở một bên xem xét động tác rửa rau, xắt thức ăn thông thạo của cô, sau đó hạ nồi hoặc luộc hoặc xào hoặc hầm cách thủy, biến đổi các loại kỹ xảo nấu nướng làm ra các món ăn khác nhau, bất giác âm thầm lấy làm kỳ. Những cô gái ngày nay, nếu không phải đặc biệt yêu thích đối với việc nấu nướng, chịu xuống bếp tự mình làm được thức ăn ngon thật sự là quá hiếm rồi. Điểm này thật là chiếm được cảm tình của Thẩm Bích Tâm, ngay cả Đường Diêu từ trước đến giờ rất được lòng bà cũng bị hạ thấp xuống.
Cao lương mỹ vị bày một bàn, hai người phụ nữ ngồi ở trên bàn ăn chờ mòn chờ mỏi, vẫn không thấy cái bóng dáng tha thiết trông chờ đó. Cảm giác mất mát trong nội tâm Lâm Sâm Sâm nhanh chóng trỗi dậy, anh vẫn còn giận cô sao. Cảm giác bị anh lạnh nhạt, lơ là thật không dễ chịu, nếu vẫn còn độc thân, khỏi phải chịu không khí bị người yêu xử oan. Nhưng đổi lại góc độ mà suy nghĩ, giả như chưa cùng anh cùng nhau, thì cô cũng không lãnh hội được cái loại va chạm kích tình tới đỉnh điểm đó. Hôm nay cô coi như là hoàn toàn giác ngộ, mặc dù cô sợ bị thương tổn, nhưng lại sợ mất đi anh hơn.
Lâm Sâm Sâm đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, thình lình nghe được một tiếng trêu ghẹo của Thẩm Bích Tâm: "Ơ, đây là Hoa kiều Châu Phi ở đâu tới sao?"
Cô vội vàng quay đầu lại, thấy Đồng Húc Lãng đang vội vã đi tới, hai mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào cô. Nửa tháng không thấy, da tay của anh lại biến thành đen không ít, chẳng lẽ mỗi ngày đều phơi ở dưới ánh mặt trời sao? Lâm Sâm Sâm chợt cảm thấy đau lòng, vội vàng đứng lên bới cơm cho anh. Anh rất tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, nhận lấy chén cơm cô đưa tới liền bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Thẩm Bích Tâm cau mày kêu: "Ăn chậm một chút, không ai giành với con đâu."
Đồng Húc Lãng vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Con ăn xong còn phải quay trở về."
Chẳng lẽ là anh đặc biệt chạy về ăn cơm cô làm ư? Lâm Sâm Sâm một hồi cảm động, không ngừng gắp thức ăn cho anh, lẳng lặng nhìn anh ăn.
Thẩm Bích Tâm bưng chén vừa ăn vừa hỏi: "Sâm Sâm, sao con không ăn à?" Sau đó rồi hướng Đồng Húc Lãng khen ngợi: "Những thức ăn này tất cả đều là một mình Sâm Sâm làm, bận rộn cả một buổi chiều, con có thể tự mình tìm được cô dâu có bản lĩnh rồi."
Đồng Húc Lãng dừng lại nghiêng đầu nhìn Lâm Sâm Sâm một cái, cũng gắp chút món ăn đến trong chén cô, nhỏ giọng nói: "Vất vả rồi."
Lâm Sâm Sâm phổng mũi, nhìn anh dịu dàng nói: "Không vất vả."
Thẩm Bích Tâm húp nhẹ miếng canh canh cá tươi ngon nóng hổi, lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Phần một ít cho cha con, cho ông ấy nếm thử tay nghề của Sâm Sâm một chút."
Lâm Sâm Sâm mỉm cười nói: "Nếu dì thích, về sau con sẽ thường cho làm dì."
Thẩm Bích Tâm nghe rất vui, nhưng trong miệng lại khách khí: "Vậy không được, lấy vợ về để thương yêu, không phải lấy về để sai bảo, Húc Lãng cũng không nỡ, đúng không?"
Đồng Húc Lãng buồn buồn đáp một tiếng, vùi đầu ăn cơm không nói lời nào. Nụ cười Lâm Sâm Sâm cứng ở trên mặt.
Sau bữa cơm chiều, Đồng Húc Lãng đưa Lâm Sâm Sâm đến cửa nhà, cô mới vừa mở cửa vào nhà, anh liền nói: "Anh đi đây, em tự chú ý an toàn nhé."
Khi anh vừa xoay người, Lâm Sâm Sâm trong lòng hoảng hốt, vội vàng từ phía sau lưng ôm lấy anh, đôi tay ôm chặt hông của anh, mặt dính vào trên lưng rộng rãi thẳng tắp của anh, lấy giọng mềm mại nhỏ nhẹ nói: "Em nhớ anh lắm."
Đồng Húc Lãng ngẩn ra, ngay sau đó vỗ vỗ tay của cô trấn an: "Nghe lời đi, anh thật sự có công chuyện, rảnh rỗi anh sẽ về với em."
Lâm Sâm Sâm ngỡ ngàng buông lỏng tay, Đồng Húc Lãng lại quay đầu lại chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó tự ý rời đi. Lâm Sâm Sâm nhìn về hướng anh biến mất, trong lòng đầy phiền muộn. Anh hôm nay không giống như thường ngày, hung hăng ôm lấy cô hôn nữa, chẳng lẽ cô chưa kịp phản ứng với cảm xúc mãnh liệt đó thì đã tới hồi kết thúc sao? Cô chợt cảm thấy giống như chìm trong sương mù, không thấy rõ phương hướng con đường phía trước.
Đồng Húc Lãng đứng ở dưới lầu nhìn chăm chú vào cửa sổ nhà Lâm Sâm Sâm, thật lâu sau mới lưu luyến thu hồi ánh mắt đi mất. Hai tuần lễ nay, công việc anh bận rộn, đúng lúc bắt buộc mình kiên quyết không hỏi, không để ý tới cô nữa, nhân cơ hội này buộc cô nhận rõ trái tim của mình. Nếu như cô thật quan tâm anh, nhất định cô sẽ lo âu, bất an. May mắn ra cô có thể vì vậy bỏ khúc mắc trong lòng mà đồng ý kết hôn.
Lúc này chính là lúc đọ tính kiên nhẫn, người nào duy trì được sự bình thản người đó sẽ thắng. Vì vậy, Đồng Húc Lãng không ngừng cảnh cáo mình, mặc dù ngập tràn nhớ nhung cô, cũng không thể chủ động liên lạc với cô, nếu không thì sẽ thất bại trong gang tấc. Anh hình thành một thói quen quái dị, mỗi khi nhớ nhung Lâm Sâm Sâm điên cuồng, sẽ đi chạy bộ, chạy hết một vòng lại chạy tiếp một vòng, cho đến sức cùng lực kiệt mới thôi. Buổi trưa, buổi tối hay thời gian nghỉ ngơi, trong thao trường luôn có thể gặp được bóng dáng của anh. Chạy bộ trên thao trường vào lúc giữa trưa ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, đây chính là nguyên nhân anh rám đen. Buổi tối nằm ở trên giường thì anh luôn âm thầm ảo não, thế nhưng cũng không lấy tấm hình của cô để trong túi áo ra, ngay cả một ý nghĩ cũng không có.
Buổi trưa hôm nay, cuối cùng chờ được điện thoại của cô, nhưng cô lại chỉ thăm hỏi đơn giản, anh ngoài thất vọng còn không khỏi có chút nản chí. Vốn là muốn sẽ tiếp tục giằng co, nhưng vừa nghe đến Mẹ già nói cô tự mình xuống bếp, anh lại không quản được lòng muốn gặp cô, tìm một cái cớ về nhà. Vậy mà trở về nhà thấy cô, anh vẫn đợi cô chấp thuận. Trước khi anh đi, cô cuối cùng cũng chịu thua ôm lấy anh, nhưng anh muốn nghe không chỉ là câu "Em nhớ anh" mà thôi, lòng anh rất tham, anh muốn chính là "Em đồng ý". Nếu không thể đạt được ước muốn, vậy thì tiếp tục lạnh lùng thôi. Anh vẫn giữ quan niệm đó, kiên trì chính là thắng lợi.
Mấy ngày sau, lãnh đạo Nhà Xuất Bản gọi điện thoại tới muốn Lâm Sâm Sâm đến một chuyến. Cô vừa đi vào trong phòng họp, chỉ thấy Thường Tân và Giám đốc Nhà xuất bản cùng Phó Tổng Biên tập ở đây thảo luận về quyền lưu giữ hồ sơ vụ án, bên cạnh còn có một chàng trai trẻ tuổi, đoán là trợ lý của Thường Tân. Lâm Sâm Sâm hiểu rõ, về mặt công việc anh ta xem thường phụ nữ, vì vậy chưa bao giờ cất nhắc trợ lý là phụ nữ. Một người đàn ông tự phụ như vậy, năm đó vẫn lấy sự nghiệp đặc biệt của anh ta kiên quyết chinh phục cô.
Thường Tân nới bớt cà vạt và cổ áo, trong tay kẹp một điếu thuốc đang cau mày giảng giải những điều khoản có liên quan luật pháp với hai người phụ trách Nhà Xuất Bản. Trợ lý của anh phát hiện Lâm Sâm Sâm đứng ở trước cửa, lấy cùi chỏ nhẹ huých anh, Thường Tân lập tức nhạy cảm ngẩng đầu, sau đó liền thấy Lâm Sâm Sâm mắt lạnh nhìn anh.
Anh không thèm để ý chút nào đến sự lạnh lùng trong ánh mắt kia, ngược lại cười và đi tới chào đón cô."Sâm Sâm, bọn anh chỉ còn đợi em thôi, tới đây cùng nhau thảo luận đi."
Giám đốc Nhà xuất bản cũng mỉm cười nói với Lâm Sâm Sâm: "Thật xin lỗi, Tiểu Lâm, còn làm phiền em đến một chuyến, Luật sư Thường nói em có thể đến giúp anh, chuyện này đành nhờ em vậy."
Trời sinh voi sinh cỏ. Lâm Sâm Sâm tránh Thường Tân đi tới ngồi xuống, thành khẩn đối với Giám đốc nói: "Sếp yên tâm, em sẽ hết sức ạ." Lãnh đạo Nhà Xuất Bản bình thường rất là quan tâm đối với cô, người tận lực như cô dĩ nhiên không thể chối từ, chỉ có điều hợp tác cùng Thường Tân làm cho cô có chút kiêng kỵ, không biết được vì sao anh muốn khổ sở dây dưa như vậy.
Khi mọi người ngồi chung một chỗ thảo luận được tương đối, Giám đốc do công việc khá nhiều nên rời đi trước, Phó Tổng Biên tập và Lâm Sâm Sâm ở lại tiếp tục phối hợp công việc với Thường Tân. Phó Tổng Biên tập tình cờ lưu ý đến thái độ Thường Tân đối với Lâm Sâm Sâm cực kỳ ôn hòa, mọi việc đều hỏi cô, xin ý kiến của cô, nhìn ánh mắt của cô hình như cũng ẩn chứa suy nghĩ đặc biệt sâu xa. Nhưng phản ứng của Lâm Sâm Sâm rõ ràng là lạnh nhạt rất nhiều, có lúc trao đổi mấy câu, có lúc dứt khoát đem vấn đề phản bác, giọng nói lộ ra lạnh nhạt.
Lâm Sâm Sâm xưa nay vốn đã không thân thiết với phái nam, điều này cũng không có gì lạ, chỉ là Thường Tân đối với Nhà Xuất Bản rất là chu đáo, vì bọn họ phục vụ miễn phí, thái độ như vậy không khỏi có vẻ không nể mặt người ta, vì vậy Phó Tổng Biên tập tìm một cái cớ tạm nghỉ, gọi Lâm Sâm Sâm đi theo, định góp ý với cô một chút.
Trợ lý đi ra ngoài mua thuốc lá, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Thường Tân. Bởi vì chỉ là tạm thời nghỉ ngơi một chút, đồ đạc cá nhân của mọi người cũng còn đặt ở trên bàn. Thường Tân đi tới chỗ của Lâm Sâm Sâm, tự tiện cầm điện thoại di động của cô lên vuốt vuốt. Anh không cẩn thận đụng bàn phím một cái, thông tin hiện ra, gương mặt với nụ cười rạng rỡ của người sĩ quan không quân từng cùng anh lướt qua nhau và tên liên lạc. Ngón cái anh hơi run xoa lên gương mặt trên tấm hình đó, nụ cười tự đắc này làm đau nhói mắt của anh, giống như đang cười nhạo mất mát của anh vậy, người này, bây giờ là người yêu của cô gái anh thích nhất.
Tâm tình của anh trong nháy mắt mất khống chế, rất muốn ném chiếc điện thoại lên tường đập cho tan nát để giải mối hận trong lòng. Vậy mà, suy nghĩ cũng chợt lóe lên, rất nhanh đầu óc anh thanh tỉnh lại. Anh không đến mức làm ra chuyện mất khống chế như thế, nếu quả thật làm như vậy, những dự tính tỉ mỉ trong khoảng thời gian này đều tan thành mây khói sao. Anh lấy lại bình tĩnh, đi ra bên ngoài cửa thăm dò một chút, hai người kia vẫn không có dấu hiệu quay lại, anh nhanh chóng đóng cửa lại, mở sổ danh bạ điện thoại của Lâm Sâm Sâm ra, tra tìm đến tên anh muốn, trong lòng cười lạnh một tiếng, đúng là ‘dụng tâm tìm kiếm thì không được, vô tình không kiếm lại kiếm ra’*. (*Nguyên bản là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.”)