Lâm Tùy An cảm thấy mình hình như bị nhồi máu cơ tim rồi.
Chưa đến một nén nhang, Hoa Nhất Đường đã thua ba túi lá vàng: một túi ba mươi lá vàng, một lá vàng bằng mười hai lượng, một lượng bằng sáu quán tiền, một quán tiền bằng một ngàn văn tiền, năm trăm văn bằng một con heo, nói cách khác... hắn đã thua mười ngàn tám trăm tám mươi con lợn! Đủ cho cô ăn cả đời!
Cận Nhược: "Tên họ Hoa này...."
Phương Khắc: "Đầu heo!"
Các con bạc bị sự "xui xẻo" giàu có của Hoa Nhất Đường làm cho cho ngây người, hà quan kích động đến mức run rẩy hốt lá vàng.
Hoa Nhất Đường lần lượt cầm xúc xắc lên, mắt nhắm mắt mở: "Kỳ quái, chẳng lẽ lâu rồi không chơi, nên lạ tay?"
Gã sai vặt cười nói: "Khách quan chớ vội, sòng bạc Nam Hương chúng ta là nơi đặt cược không sợ lỗ nhất ở thành Quảng Đô, đặt nhiều thắng nhiều. Ta thấy vị khách đây khí độ bất phàm, là người có hồng vận, chỉ cần thêm chút vốn, nhất định có thể đổi vận!"
Hoa Nhất Đường đấm vào lòng bàn tay: "Nói có lý, nhất định là do tiền cược của ta quá ít, Y Tháp, đặt gấp đôi!"
"Bốp bốp" hai tiếng, Y Tháp ném lên bàn hai túi lá vàng, con bạc vây xem ồn ào, Lâm Tùy An, Cận Nhược và Phương Khắc đồng thời muốn gãy thắt lưng.
Hà quan cầm xúc xắc lắc lắc ba cái, tay Hoa Nhất Đường đang muốn sờ xúc xắc, Lâm Tùy An và Cận Nhược xông lên, một trái một phải nâng cả người hắn lên.
Giá Nhược: "Có giàu đến mấy cũng không thể tiêu như vậy được!"
Lâm Tùy An: "Như vậy là đủ rồi đó!"
Hà quan vừa thấy thế đã nóng nảy: "Vị khách quan này, ngài không thể phá hỏng quy củ trên ván bạc được, tiền bạc rơi xuống bàn, không thể trả lại!"
Hoa Nhất Đường nhìn Lâm Tùy An, đôi mắt to vô tội chớp chớp: "Thật sự không cho ta chơi sao?"
Lâm Tùy An cắn răng: "Ngươi, nghĩ, sao!"
Hoa Nhất Đường híp mắt nở nụ cười, hai chân hơi hất lên, lại rơi xuống đất, lấy quạt từ trong tay Y Tháp, tiến đến bên cạnh Lâm Tùy An, ân cần quạt quạt cho cô, thở dài thật dài: "Hiện thê nhà ta quản thúc rất nghiêm, tại hạ quả thực không dám đánh nữa."
Hiền thê em em gái ngươi!
Lâm Tùy An tím lấy miếng thịt mềm trên thắt lưng Hoa Nhất Đường nhéo mạnh một cái, Hoa Nhất Đường kêu "Áu" một tiếng, thân thể uốn éo thành hình chữ "S" xinh đẹp, liên tục cầu tha thứ nói: "Được được, nghe lời nàng, nghe lời nàng, nhưng số tiền này không lấy lại được, hay Y Tháp, ngươi đánh thay ta một ván đi."
Phương Khắc: "Này!"
Y Tháp trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường một cái, đi tới trước bàn đánh bạc, cầm lấy xúc xắc nhìn thử, lắc xúc xắc hai cái: "Ta chưa từng chơi cái này, thua, tính ngươi."
"Được, tính cho ta." Hoa Nhất Đường cười nói.
Hà quan trong lòng nở hoa, tiểu lang quân này thoạt nhìn nhiều nhất là mười ba mười bốn tuổi, tiếng Đường còn nói không rõ ràng, hiển nhiên là vừa mới tới Nhà Đường không lâu, động tác lắc xúc xắc càng thêm khó hiểu, hắn thắng chắc rồi. Bất động thanh sắc đưa ánh mắt ra ý cho gã sai vặt, gã sai vặt thầm hiểu, rời khỏi đám người, vội vàng đi về phía cửa sau.
Đây là sách lược khẩn cấp của sòng bạc, thường có con bạc thua rồi thì nóng nảy không nhận nợ, nhẹ thì lăn lộn, nặng thì đánh nhau đả thương người, nếu gặp phải tên nào bị ép đến bước đường cuối, thì giết người cũng không phải là không có, cho nên, gặp phải một tên xui xẻo giống như Hoa Nhất Đường, nhất định phải tìm thêm một ít tay đấm ở cửa trước cửa sau mới yên tâm.
Chỉ là gã sai vặt không phát hiện, lúc hắn rời đi, phía sau còn có thêm một cái đuôi lặng yên không một tiếng động.
Lâm Tùy An thấy rõ ràng: Hoa Nhất Đường quả nhiên là say không phải vì rượu. Phái Cận Nhược đi ra ngoài, nhất định là phát hiện sòng bạc này có vấn đề, chỉ là quá trình tìm kiếm điều tra cần có thời gian, cứ thua như vậy, thì còn có thể chống đỡ được bao lâu?
"Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?" Lâm Tùy An thấp giọng hỏi.
"Số tiền trên bàn là cuối cùng rồi." Hoa Nhất Đường nói.
"..."
Quên đi, cùng lắm để tên ăn chơi trác táng này lại sòng bạc rửa bát trả nợ thôi.
Hà quan hai tay cầm xúc xắc, lắc lắc ba lần rồi buông xuống, bảo Y Tháp: "Mời."
Y Tháp trước tiên dùng hai tay nâng xúc xắc, cảm thấy không thuận tay, suy nghĩ một chút, lại dùng một tay, cảm thấy vẫn khó chịu, cuối cùng một tay nâng xúc xắc, một tay đè xúc xắc, do dự lắc năm cái, cẩn thận đặt ở trên bàn đánh bạc.
Hà quan lộ ra ý cười, giở xúc xắc lên: "Hai, bốn, sáu... lớn!
Y Tháp thở dài, cũng giở xúc xắc lên.
"..."
Toàn bộ bàn đánh bạc nổ tung.
Hà quan hai mắt trợn lớn, đầu óc kêu ong ong, dụi dụi mắt, đưa mắt lại nhìn, xác nhận mình không nhìn lầm, bên trong là ba chữ "Tứ" đỏ tươi.
"Ba Tứ ba đỏ! Màu tối đa!"
"Thắng thắng!"
"Gấp ba lần! Gấp ba lần!"
"Ta đã biết, ra tay rộng rãi như vậy, há có thể là phàm nhân?!"
Hoa Nhất Đường đạp lên tiếng hoan hô của các con bạc, nghênh ngang tiến lên, làm bộ nhìn ba con xúc xắc, quạt gõ vào lòng bàn tay cười nói: "Túi vàng này của tại hạ có ba mươi lá vàng, hai túi sáu mươi vàng, gấp ba lần thì là một trăm tám mươi lá vàng. Hà quan, đến lúc đưa tiền rồi."
Mặt Hà quan xanh mét, đầu tiên trả ba túi lá vàng trước đó của Hoa Nhất Đường về, sau lại sai người bưng một đĩa vàng thỏi tới, Hoa Nhất Đường đổ toàn bộ lá vàng trong túi ra, chất trên đống thỏi vàng, tạo thành một ngọn núi vàng nhỏ rực rỡ chói mắt, hiệu quả thị giác chói mắt.
Tuy rằng trước khi đến có hơi nghi ngờ, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác... Lâm Tùy An cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không khỏi nuốt nước miếng... Y Tháp lại là thần cờ bạc thâm tàng bất lộ.
Phương Khắc cau mày, quan sát biểu cảm của Y Tháp, con ngươi màu lam Y Tháp bị sự lạnh lùng nhuộm thành màu lam đậm, giống như thứ chất ở trước mắt không phải là vàng, mà là một đống gạo vậy.
"Vừa rồi vị tiểu ca kia nói quả nhiên là đúng, thua tiền là bởi vì vốn quá ít." Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ lên đống núi vàng kia: "Y Tháp, chúng ta có phải nên thừa thắng xông lên kích hay không, thêm một ván nữa nhé?"
Y Tháp lạnh mặt không nói lời nào, Hoa Nhất Đường bật cười, dùng quạt gõ gõ vào trán Y Tháp: "Bây giờ khác với lúc đó, ngươi yên tâm chơi đi, thua cứ tính vào ta, không ai dám động đến một sợi tóc của ngươi đâu."
Y Tháp xoa trán: "Ngài, lừa tai!"
Hoa Nhất Đường nghiêng đầu: "Ta lừa ngươi khi nào?"
"Hừ, ngài lừa ta hoài." Y Tháp lẩm bẩm một câu, nhìn chằm chằm xúc xắc trong tay một lúc lâu, nâng mí mắt lên, đồng tử khôi phục thành màu xanh biếc, giống như biển rộng vô tận dưới ánh mặt trời, chỉ vào hà quan nói: "Lại đi."
Cơ bắp trên mặt hà quan không khống chế được co giật: "Khách, khách quan, mời."
Y Tháp: "Bốn, xúc xắc.""
Hà quan cắn răng: "Được."
Các con bạc vây xem vừa thấy cơ hội không thể mất thì không sợ nữa, ồn ào đặt theo theo Y Tháp.
Hà quan và Y Tháp đồng thời lắc xúc xắc, hai xúc xắc đồng thời rơi xuống mặt bàn, mọi người nín thở, nhìn hai xúc xắc đồng thời được giở lên.
Xúc xắc của hà quan, bốn chữ "Ấu".
Xức của Y Tháp, bốn chữ "Tứ".
"Bốn Tứ, lại bốn đỏ, thắng thắng thắng rồi!"
"Gấp bốn lần! Trời ơi, gấp bốn lần!"
"Tuyệt tuyệt tuyệt vời!"
"Tiểu lang quân này là thần cờ bạc sao!"
"Cái gì mà thần cờ bạc, rõ ràng là Thần Tài mà!"
Các con bạc nổ tung, điên cuồng ôm tiền, vừa hoan hô vừa mừng, vừa gào thét, dẫn tới đợt hóng hớt thứ hai, đợt thứ hai lại dẫn đến đợt thứ ba... tiếng hoan hô liên tiếp tản ra ngoài, suýt nữa không lật đổ nóc sòng bạc.
Hà quan sắc mặt xanh mét, mồ hôi nhỏ giọt như đậu, phen này lại thua gần hai ngàn vàng, hắn, hắn hắn sẽ bị phường chủ đánh chết mất!
Lâm Tùy An cười không nổi, cô để ý tới số lượng tay đánh trong sòng bạc rõ ràng tăng lên, đều là hán tử tráng kiện vòng eo to tròn, bên hông có thanh sắt, đều là người học võ.
Lâm Tùy An lẳng lặng kề sát Hoa Nhất Đường, ý bảo Phương Khắc cũng đến gần một chút, đang tính toán xem nên phá vòng vây như thế nào, thì thấy Cận Nhược Như khom lưng, nhón chân, giống như một con lươn chen vào, phủ vào bên tai Lâm Tùy An thấp giọng nói: "Sòng bạc này có vấn đề lớn."
Thân thể Hoa Nhất Đường hơi ngửa ra sau: "Nói chi tiết."
Hậu viện của sòng bạc này có ba nơi được bảo vệ nghiêm mật, một là kho hàng, ta phát hiện cái này ở ngoài cửa." Cận Nhược lấy ra một cái túi giấy nhỏ, bên trong là một ít bùn đất, trộn một ít bột phấn màu vàng, Phương Khắc dùng đầu ngón tay quệt một chút ngửi ngửi, nói: "Hẳn là gia vị, ngửi thấy giống..." Sắc mặt hắn khẽ biến: "Cao Họa Xuân của Nhu Thiên Nhi."
Hoa Nhất Đường bất ngờ, Lâm Tùy An thầm nghĩ "hay lắm".
Tiếng hoan hô xung quanh càng lúc càng lớn, người của sòng bạc khiêng từng rương vàng thỏi đến trước mặt Y Tháp, Y Tháp đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, tháo màn che, mái tóc vàng như ánh mặt trời phản chiếu dưới ánh sáng xa hoa của vàng, giống như một ánh đèn sân khấu thật lớn, hấp dẫn hết sự chú ý của mọi người. Con bạc bên cạnh thậm chí còn tìm mấy nén nhang, thành kính bái lạy.
Cận Nhược bắt lấy thời cơ, tiếp tục nói: "Chỗ thứ hai là một phòng củi, rất đơn sơ, có gió rò rỉ chung quanh, bên trong không có người, nhưng lại được canh gác kỹ nhất, ta nghi ngờ bên trong có mật thất. Có một dấu chân mới được tìm thấy bên ngoài phòng củi, phù hợp với chiều cao và cân nặng của Bạch Vanh."
Hoa Nhất Đường: "Chẳng lẽ Bạch Vanh bị bắt cóc đến đây?"
Cận Nhược lắc đầu, dấu chân quá loạn, hắn chỉ có thể phán đoán đại khái, không dám hoàn toàn xác định, lại hạ thấp vài phần giọng: "Còn có một sương phòng, cửa sổ đều bị đóng đinh, trong cửa sổ tản mát ra một cỗ mùi lạ, cảm giác... rất không tốt."
Ôi, ôi! Thôi nào, thôi nào!
Lâm Tùy An liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường nhướng mày, phe phẩy quạt đứng bên cạnh Y Tháp, cười đến hoa xuân tán loạn: "Ôi chao chao, vận may này có muốn ngăn cũng không ngắn được."
"Lại, một ván nữa." Y Tháp chỉ vào hà quan: "Năm cái, xúc xắc."
Hà quan điên cuồng lau mồ hôi: "Hai vị lang quân, lúc trước là ta có mắt không biết Thái Sơn, chúng ta chẳng qua chỉ là mua bán nhỏ, kính xin lang quân giơ cao đánh khẽ."
Hoa Nhất Đường còn chưa nói gì, đám con bạc đã đồng loạt xông lên, nhất định bắt hà quan mở thêm một ván nữa, tay đấm phụ trách duy trì trị an của sòng bạc cầm gậy vây quanh, thế cục đã sắp biến thành đánh nhau tập thể.
Lâm Tùy An và Cận Nhược đồng thời lui về phía sau nửa bước, bảo vệ xung quanh Hoa Nhất Đường, Phương Khắc và Y Tháp thân ba thước, chỉ cần có người động thủ, cam đoan có thể cho đám tay đấm kia một trận.
Nhưng vào lúc này, trên lầu đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười, một đội người đạp cầu thang bước xuống, sắc mặt tất cả con bạc và tay đấm chợt thay đổi, ồ ạt lui hai bên, nhường ra một con đường.
Người cầm đầu mặc cẩm bào Hồ phục, hoa văn trên cổ áo được thêu từ chỉ vàng bạc, râu quai nón rậm rạp màu đen, cằm vuông, khóe miệng rộng, bụng hơi phồng lên, ánh mắt nhân từ, giống như một học giả hiền lành. Phía sau là mười hai nam nhân trẻ tuổi, cao hơn chín thước, đều là mũi cao mắt sâu, thắt lưng đeo đao.
Hà quan vội vàng tiến lên quỳ một gối xuống đất, hành lễ nói: "Bái kiến phường chủ!"
Cận - Baidu nhà Đường - Nhược: "Người này hẳn là chủ sòng bạc phường Nam Hương, Bá Khắc Bồ, mười năm trước định cư ở thành Quảng Đô, tự xưng là thích nghiên cứu văn hóa Nhà Đường, người ta gọi là "kẻ ham học", nhưng gắp thành Quảng Đô ai cũng biết, kẻ ham học chẳng qua chỉ là từ đồng âm thôi, còn thực thế có nghĩ là "kẻ thèm máu".(*)
(*) Hai từ này đều pinyin là hao xue zhe, hao xue có nghĩa là ham học 好学者, hao xue khác là thèm máu, thích máu 好血者
Lâm Tùy An nhướng mày.
"Mười năm trước hắn tay không đánh bại tay đấm vô địch ở khu Phiên Phường, nghe nói suốt ba tháng, hai tay hắn nhiễm máu, có rửa cũng rửa không sạch, mỗi ngày đều dùng bàn tay nhuộm máu ăn thịt uống rượu, nhìn cực kỳ đáng sợ."
Hóa ra là "kẻ thèm máu" như vậy, thú vị đấy.
Lâm Tùy An tiến lên một bước, sóng vai đứng bên cạnh Hoa Nhất Đường.
Ánh mắt Bá Khắc Bố xoay quanh hai người một vòng, nụ cười càng thêm hiền lành: "Hai vị không phải người bản địa sao?"
Hoa Nhất Đường: "Mắt nhìn của Phường chủ tốt đấy, hôm nay ta vừa đến thành Quảng Đô."
Hà quan vội nói thì thầm gì đó bên tai Bá Khắc Bố, ánh mắt Bá Khắc Bố chợt lóe lên, ánh mắt dời về phía Y Tháp: "Tiểu lang quân này thoạt nhìn không giống người Nhà Đường, ngươi đến từ Ba Tư sao?
Y Tháp phớt lờ anh ta.
Bá Khắc Bố cũng không ngại, cười cười, hỏi Hoa Nhất Đường: "Vị lang quân này xưng hô như thế nào?"
Hoa Nhất Đường: "Ta đến từ Bạch thị Thanh Châu."
Ý cười của Bá Khắc Bố càng lớn: "Lang quân nói đùa, Thanh Châu Bạch thị chính là thế gia đại tộc của Quảng Đô, ai ai cũng đều biết nhau tại hạ, nhưng chưa từng thấy lang quân lần nào."
"Tại hạ là nghĩa huynh của Bạch Tam Lang Bạch Hướng, ngày hôm qua vừa nhận xong." Hoa Nhất Đường hai mắt cong cong, đột nhiên cao giọng: "Ngươi nói có đúng hay không, Bạch Tam Lang?"
Bạch Hướng khiêng một cái rương lớn đẩy đám người chen vào, trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, dường như muốn phản bác, lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở về, đặt cái rương lên bàn, đồ đạc bên trong đổ ra đầy bàn, hơn hai mươi khối ngọc bài mỡ dê, một ít tranh chữ cổ, còn có một cái hộp sơn mài đen.
Bạch Hướng mở hộp sơn mài ra, bên trong là bốn năm quyển khế ước nhà.
"Tại hạ muốn đánh cược với phường chủ một phen." Hoa Nhất Đường dùng quạt chỉ chỉ lên mặt bàn, ngoại trừ toàn bộ gia sản Bạch Hướng mang tới, còn có núi vàng mà Y Tháp vừa mới thắng được: "Đây là tiền đặt cược."
Nụ cười trên mặt Bá Khắc Bố biến mất: "Lang quân muốn đánh cược gì với ta?"
"Thật không giấu diếm, tại hạ thấy sòng bạc ở phường Nam Hương có phong thủy rất tốt, tứ lộ thông thuận, ngũ thủy tụ tài, cảm thấy rất yêu thích..."
Bá Khắc Bố híp mắt: "Ngươi muốn sòng bạc phường Nam Hương sao?!"
"Và tất cả mọi người trong sòng bạc của ngươi nữa." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt cười nói, chuông vàng kêu leng keng, giống như tiếng chuông câu hồn đến từ địa ngục.
23.5.2023
Tiểu kịch trường:
Xa Thái Thú: Hắt xì! Sao ta có linh cảm xấu nhỉ.