"Thím Chu nói rất đúng!" Lâm Tùy An nói: "Chuyện duyên phận rất khó nói, nếu để bỏ lỡ, là ôm ấp cả đời, Chu chủ sổ lẽ ra phải nắm chắc cơ hội mới đúng."
Chu mẫu: "Phương tiểu nương tử nói rất hay!"
Chu chủ sổ vẻ mặt đau khổ: "Chu thị chúng ta tốt xấu gì cũng coi như hơi gia nghiệp, cần gì phải nóng mặt đi dán mông lạnh của người khác?"
Chu mẫu giận dữ: "Ngươi cho rằng các trưởng lão trong tộc đồng ý sao? Những sản nghiệp của Chu thị chúng ta so sánh với Cầu thị, thì không phải chỉ kém một chút mà thôi, nếu không phải gia chủ Cầu thị niệm tình hai nhà thông gia thì ngươi cho rằng Chu thị chúng ta còn có thể ở lại Huyện Thành sao?"
Vành tai Lâm Tùy An khẽ động: Thì ra Chu thị và Cầu thị còn có mối liên hệ như vậy, quả nhiên không phải người bổn địa thì rất khó để tra ra những manh mối này.
Nghe ý của chu mẫu, Chu thị cũng có gia nghiệp... Huyện Thành đã nghèo đến vậy rồi, thì có thể phát triển sản nghiệp gì chứ?
Trong này chắc chắn có điều mờ ám.
Lâm Tùy An cười tủm tỉm múc cho Chu mẫu một chén trà: "Thím Chu vừa nói Hiền Đức Trang rất dễ kiếm tiền, là thật sao?"
"Còn có thể là giả sao? Trang chủ Hiền Đức trang chủ là ai chứ, là Cầu gia chủ đấy, ăn mặc đều là thượng phẩm vận chuyển từ Đông Đô tới, đã nhanh chóng đuổi kịp sự phô trương của Hoa thị ở Dương Đô luôn rồi rồi!"
Chu chủ sổ suýt thì hụt hơi: "A Nương, điều này không thể nói lung tung!"
"Ghê vậy sao, xem ra Mộc Đường chọn đúng nhà rồi." Lâm Tùy An cười nói.
Chu mẫu: "Mộc tiểu lang quân muốn vào Hiền Đức trang sao?"
"là hàng xóm giới thiệu, nói Mộc Đường có thể làm ra đại sự." Lâm Tùy An không được tự nhiên nhéo nhéo ngón tay hoa lan, làm biểu cảm của một thiếu nữ hoài xuân: "Sau này nhất định sẽ cho ta hưởng phúc."
Biểu cảm của Lý Ni Lý điên cuồng chuyển đổi giữa nụ cười gượng mà kinh hãi, cuối cùng không chịu nổi mà bỏ chạy.
Chu Đạt Thường nghe rõ ý nói của Lâm Tùy An, sắc mặt trắng bệch.
Không ngờ bọn họ đã điều tra đến Hiền Đức Trang lẹ như thế.
Chu Đạt Thường đến huyện Thành làm huyện úy đã bốn tháng, nói thật, không phải không nghĩ tới việc điều tra Long Thần quán và Hiền Đức trang, nhưng căn bản không tìm được cơ hội, hơn nữa còn thường xuyên có cảm giác gì đó rất kỳ quái, giống như có một sức mạnh kỳ quái lúc nào cũng ngăn trở hắn.
Theo thời gian ở Huyện Thành càng dài, Chu Đạt Thường mơ hồ nhận ra, sức mạnh này là đến từ chính tộc của hắn... Chu thị.
Không kể đến chuyện xem mắt hôm nay, lúc trước hắn mấy lần bóng gió hỏi thăm chuyện trưởng lão Hiền Đức trang trong tộc, trưởng lão hoặc là khuyên hắn cứ ở yên đó, hoặc là cảnh cáo hắn chớ đắc tội Long Thần, giống như đang e ngại cái gì, lại giống như đang che dấu cái gì đó.
Cho nên, khi Lâm Tùy An và Hoa gia Tứ Lang nói muốn điều tra Long Thần quán, hắn rất chột dạ, lùi bước, trong lòng có một âm thành nói cho hắn biết, nếu để mặc cho hai người này đi điều tra, có lẽ sẽ điều tra ra một đáp án mà hắn hoàn toàn không dám đối mặt.
Chu mẫu liên tục gật đầu: "Mộc tiểu lang quân có chí hướng."
"Chỉ là, ta có hơi lo lắng..." Lâm Tùy An lại làm tạo hình mỹ nhân ôm tim: "Chúng ta mới đến Huyện Thành, cũng không biết Hiền Đức trang là làm công việc mua bán gì, Mộc Đường đi rồi có thể ở lại hay không, nếu không được thì e rằng huynh trưởng ta lại mắng chàng là đồ ăn không ngồi rồi, để chàng phải chịu ấm ức mất."
Chu Đạt Thường hơi hoảng hốt, vội vàng nói: "Lâm nương tử, trời mưa đường trơn trượt, ta nên đưa ngươi về y quán nhé."
Chu mẫu nhìn Chu Đạt Thường một cái, khẽ khựng lại, cười nói: "Ta đúng là tuổi tác lớn rồi, nhiều chuyện làm cho người ta phiền rồi, Phương tiểu nương tử ngồi cũng mệt mỏi rồi, hay cứ về sớm một chút, tránh cho huynh trưởng ngươi lo lắng."
Lâm Tùy An thầm tặc lưỡi: Cô nóng lòng quà, hỏi thẳng như vậy chỉ khiến cho bọn họ cảnh giác, vẫn nên đổi cách vòng vo mới được.
Lâm Tùy An rũ mắt, ngồi ngay ngắn: "Thím Chu, ta từ nhỏ đã mất mẹ, là huynh trưởng nuôi dưỡng ta trưởng thành, hôm nay nhìn thấy thím Chu cảm thấy rất thân thiết, giống như nhìn thấy a nương đã qua đời vậy." Cô lén lút véo mình một cái, đỏ mắt nhìn qua: "Cho nên, có một thỉnh cầu..."
Căn cứ theo quan sát của cô, tính cách Chu mẫu sảng khoái lại nhiệt tình, chỉ cần cô tỏ ra bi thương nhất định sẽ trừ đi sự cảnh giác của Chu mẫu, giành được đồng tình.
Lòng trắc ẩn này thực sự vô cùng huyền diệu, mọi người thường nguyện ý trợ giúp những người không bằng mình, giúp đỡ kẻ yếu hơn giúp cho họ có cảm giác thành tựu, bất tri bất giác, sẽ sinh ra cảm giác thân mật kỳ lạ đối với người mình giúp đỡ, trở thành tâm lý "người nhà", trên cơ sở này tìm hiểu tin tức, thì có thể làm được nhiều việc hơn.
Chỉ là, loại thủ đoạn này quả thực không thể xưng là hào quang nhân vật chính, thậm chí có hơi vô sỉ, hơn nữa... Dường như đã từng gặp ở đâu đó, Lâm Tùy An nhớ ra đây là chiêu khổ nhục kế của Hoa Nhất Đường... hay lắm, quả nhiên là gần mực thì đen, cô là công dân tốt tuân thủ pháp luật thế mà lại bị tên ăn chơi trác táng đó lây nhiễm.
Chu mẫu ngẩn ra: "Ôi chao, chuyện này sao ta gánh cho nổi."
Xem ra còn cần thêm mồi nhử.
Lâm Tùy An bắt chước ánh mắt chân thành nhất của Hoa Nhất Đường: "Là về chuyện nam nữ..."
Chu Đạt Thường chợt đỏ mặt, ở lại không được, đi cũng không được, cực kỳ xấu hổ.
Chu mẫu lập tức đạp hắn đi, hai mắt tỏa sáng: "Ôi ôi, thật đáng thương quá, mau nói cho ta biết ngươi gặp phải khó khăn gì? Cãi nhau với Mộc Tiểu Lang Quân sao?"
Quả nhiên cắn câu rồi.
Lâm Tùy An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm tình toán: "Ta lo rằng, Mộc Đường sau này có tiền rồi, sẽ phụ ta."
Chu mẫu chợt hăng hái: "Sao ngươi lại nghĩ như thế?"
Gia cảnh ta bần hàn, phụ mẫu lần lượt mất vì bệnh, gia huynh mang theo ta ăn nhờ ở đậu, chịu hết mọi sự khinh thường, may mắn gặp được một lão đại phu, dạy gia huynh y thuật. Sau khi lão đại phu qua đời, gia huynh mang theo ta rời quê hương đến Đông Đô, gia huynh dựa vào y thuật dốc sức làm ăn mấy năm ở Đông Đô, cuối cùng cũng tích góp được chút danh tiếng, nhưng gia huynh tâm tính hiền lành, vẫn luôn khám chữa miễn phí, cho nên trong người cũng không có tiền tài gì, nhưng những người ngoài kia thấy bệnh nhân gia huynh y quán nối đuôi không dứt, mới đồn rằng nhà ta phú quý."
Lâm Tùy An liếc mắt nhìn biểu cảm của Chu mẫu, Chu mẫu nghe thế thì hốc mắt phiếm đỏ, nghe rất chăm chú, cô tiếp tục thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: "Ta cũng là quen được Mộc Đường lúc đó, lúc ấy hắn đối với ta rất ân cần, ta chưa từng yêu lần nào, lại là lần đầu tiên thấy có người đối xử với ta tốt như vậy, bất tri bất giác đã...."
Lâm Tùy An giả bộ ngượng ngùng, đưa tay áo lên che mặt: Cứu mạng, sến quá!
Thân thể Chu mẫu nghiêng về phía trước: "Sau đó thì sao?"
"Về sau... haiz..." Lâm Tùy An điều chỉnh biểu cảm: "Huynh trưởng ta tính tình ngay thẳng, vô tình đắc tội với quyền quý, bất đắc dĩ rời khỏi Đông Đô, may mà có Chu chủ sổ giúp đỡ, mới có thể đứng vững ở Huyện Thành, Mộc Đường vẫn không rời không bỏ, ta rất cảm động, tình khó kiềm chế, bất tri bất giác đã..."
Lâm Tùy An lại che mặt: Mẹ ơi, cô muốn ói quá.
Chu mẫu còn nghe chưa đã, tặc lưỡi: "Sau đó thì sao?"
"Nhưng Mộc Đường đột nhiên nói muốn đi Hiền Đức trang mưu tính chuyện làm ăn, lòng ta quả thực bất an, chẳng lẽ hắn thấy y quán huynh trưởng ta không còn làm ăn được như xưa, cho nên muốn vứt bỏ ta mà đi sao?"
Chu mẫu suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Ngày đó khi Mộc tiểu lang quân bị Phương đại phu đuổi theo đánh, bà con trong thôn đều nhìn thấy rồi, Mộc tiểu lang quân thực sự rất chân thành với người, hắn không phải là người lòng lang dạ sói phụ ngươi đâu."
Lâm Tùy An u oán nói: "Nhưng tục ngữ nói rất hay, nếu tin lời nam nhân thì heo nái cũng có thể trèo cây."
Chu mẫu liên tục gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý, nam nhân mà, một khi có tiền, rất dễ thay lòng đổi dạ."
"Nhưng ta lại không thể lấy nguyên nhân đó để ngăn cản Mộc Đường đi Hiền Đức trang được, dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
Chu mẫu liên tục gật đầu:"Nói cũng đúng."
"Cho nên, ta suy nghĩ mấy ngày này, cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt."
"Hả?"
Lâm Tùy An mỉm cười: "Nếu chàng phụ ta, thì ta sẽ để chàng đi! Sau này trời cao biển rộng, ta muốn đi đâu thì đi, muốn làm cái gì thì làm, cần gì phải bị một nam nhân làm vướng tay vướng chân?"
Chu mẫu giật mình một lúc lâu, vỗ tay cười rộ lên: "Ha ha ha, tính tình Phương tiểu nương tử này quá hợp ý ta, rất có phong phạm năm đó của ta!"
Lâm Tùy An: "?"
"Hai người chồng cũ chó má của ta cũng không phải thứ gì tốt lạnh, ta đá hết, rời khỏi quê hương đến Huyện Thành lập nghiệp, cực khổ kiếm một chỗ đứng, vốn định từ nay về sau không không gả cho người nữa, không ngờ lại gặp được phụ thân Ngũ Lang, tuy rằng cha Ngũ Lang chết sớm, nhưng hắn thật sự đối xử rất tốt với ta, là đứa con trai không chịu tiến bộ này thật khiến ta tức giận." Chu mẫu thở dài: "Thực ra, nếu không phải tình cảnh của Chu thị bây giờ, ta cũng không muốn ép Ngũ Lang cưới vợ... con cháu Chu thị cũng chỉ có một mình hắn có thể chống lưng, hắn đã rất sợ rồi, vốn định đưa ra ngoài lịch luyện vài năm để tiến bộ một chút, không ngờ sau khi trở về càng sợ hãi hãi..."
Lâm Tùy An mở to hai mắt: "Hay lắm, lượng tin tức này có hơi lớn!"
"Phương tiểu nương tử nghĩ không sai, nữ tử muốn đứng vững trên đời này, chung quy vẫn phải dựa vào chính mình." Ánh mắt Chu mẫu nhìn Lâm Tùy An cực kỳ tán thưởng: "Phương tiểu nương tử có tính toán gì chưa?"
Lâm Tùy An nghiêm túc: "Ta muốn kiếm tiền!"
Bà Chu: "Kiếm tiền thế nào?"
Lâm Tùy An cung kính ôm quyền với Chu mẫu: "Xin thím Chu chỉ cho ta một con đường!"
Chu mẫu đánh giá Lâm Tùy An từ trên xuống dưới: "Mặt mày sáng sủa, trong lòng có càn khôn, là một mầm non tốt, được, đi theo ta."
Lâm Tùy An hơi kinh hãi: "Bây giờ luôn sao?"
Chọn ngày không bằng đúng ngày, đi!
*
Từ huyện nha đến Tứ Diện trang, ước chừng cần thời gian hai nén nhang, hai nén nhang này đối với Lâm Tùy An mà nói quả thực là dài hơn một năm, Chu mẫu là một người nhàn rỗi, suốt đường đi cứ không ngừng hỏi chuyện Lâm Tùy An, bà rất tò mò quá trình định tình của Phương An và Mộc Đường, hỏi thăm rất chi tiết, Lâm Tùy An chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, dung hợp truyện ngôn tình cổ kim trung ngoại bịa chuyện nói nhảm cho bà nghe.
Chẳng hạn như lần đầu tiên hai người gặp mặt, Mộc Đường khoác áo hào quang, mắt như sao, phong lưu phóng khoáng, hai người vừa thấy đã yêu, lại ví dụ như Mộc Đường ban đêm len lén trèo cửa sổ đến dạy Phương An nhận chữ đọc thơ, dưới ánh trăng trước hoa, tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình... không phải Lâm Tùy An từ vựng thiếu thốn, quả thực là tâm địa thuần lương của nàng, không thể bịa thêm được nữa.
May mắn sao, cuối cùng cũng đã đến Tứ Diện Trang.
Tứ Diện trang nằm ở phường Chấn Trạch, mặt ngoài thoạt nhìn là một tòa nhà không mấy bắt mắt, mặt tiền ước chừng gần bằng y quán Phương thị, không có biển hiệu, đầu cửa cỏ dại mảnh như sợi tóc mọc đầy, nước mưa tưới xuống liền từ màu xanh biến thành đen.
Vào cửa chính, là hành lang kiểu Thanh Châu thông thường, đáy lơ lửng trên không, dùng cọc gỗ nâng lên, phủ ngói, Lâm Tùy An dựng ô lên, đi theo phía sau Chu mẫu, trên hành lang thỉnh thoảng đi ngang qua vài cô nương, người nào cũng cầm khay, bước đi vội vã, trên khay phủ vải, không biết bên trong là cái gì.
Các nàng nhìn thấy Chu mẫu thì đều dừng bước thi lễ, miệng gọi là "Chu đại nương tử", rất mực tôn kính, lại tò mò Lâm Tùy An là ai, nhưng không có ai lắm chuyện hỏi thăm.
"Sản nghiệp của Chu thị có hơi đặc biệt, cho nên phần lớn đều tuyển các cô nương." Chu mẫu bước đi như gió: "Ngươi và các nàng tuổi tác tương đương nhau, nhất định có thể nói chuyện hợp."
Lâm Tùy An liên tiếp gật đầu, trong lòng suy đoán rốt cuộc công việc mua bán gì, rất nhanh đã bị vòng qua hành lang vào một cánh cửa, trước mắt rộng mở sáng sủa, không thể tưởng được trong căn nhà này lại có một nơi thế này, một đình đường vô cùng rộng lớn giấu bên trong, ước chừng to bằng hai sân bóng rổ lớn, nền móng cao chót vót, bốn phía trống rỗng, cột gỗ khổng lồ san sát trong đó, dùng rèm trúc chia làm khu vực làm việc khác nhau, đông đảo các cô nương ở trong đó bận rộn làm việc, tuổi tác từ mười mấy đến hơn bốn mươi đều có, tay chân lanh lợi, tốc độ nói nhanh, ríu rít không ngừng, làm cho Lâm Tùy An có ảo giác như lạc vào rừng chim vậy.
Lúc này cô mới thấy rõ, thì ra Tứ Diện trang làm việc mua bán vải, phía nam là khu dệt sợi, có hơn hai mươi chiếc xe dệt, phía tây là khu dệt vải, có hơn mười máy dệt, phía bắc là khu cắt vải, tiếng kéo không dứt vang bên tai, phía đông là khu thêu hoa, ước chừng có hơn ba mươi tú nương, năm sáu người vây thành một vòng, một bên thấp giọng trò chuyện, một bên nhanh chóng thêu hoa văn.
Chu mẫu dẫn Lâm Tùy An lần lượt xuyên qua bốn khu vực làm việc: "Phương nương tử có biết kéo sợi không?"
Lâm Tùy An toát mồ hôi lạnh: "Không."
"Có biết dệt vải không?"
"Chưa thử bao giờ."
"Cắt quần áo?"
"Chưa từng học..."
Chu mẫu kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An một cái: "Có biết thêu không?"
Nếu còn nói "không" nữa chỉ sợ sẽ bị đuổi mất thôi, Lâm Tùy An chỉ có thể kiên trì nói: "Biết một chút."
Chu mẫu mỉm cười: "Ta thấy Phương tiểu nương tử bộ dạng thanh tú, tay nghề nhất định là không kém." Bà cao giọng: " Chư vị nương tử, có người mới đến!"
Nhóm tú nương ngẩng đầu nhìn lên, sóng mắt lưu chuyển nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An ôm quyền: "Ta là Phương An, vừa mới đến, kính xin chư vị nương tử giúp đỡ."
Các tú nương chợt trở nên vui vẻ:
"Oa, đây không phải là Phương tiểu nương tử của Phương thị y quán sao?"
"Là ai thế?"
"Là người trong lòng Mộc Tiểu Lang Quân bị đuổi đánh hai ngày trước trên đường."
"À à, thì ra là nàng ấy."
"Nhìn tiểu nương tử này đi, dáng vẻ nhìn thật sáng sủa."
"Mắt nhìn của Mộc tiểu lang quân quả thực không tồi."
"Mau mau mau, vào đây cùng ngồi đi."
Bốn năm tú nương đồng loạt xông lên, lôi kéo Lâm Tùy An ngồi ở giữa các nàng, nhiệt tình nhét băng căng hoa, vải bông và dụng cụ thêu thùa vào tay Lâm Tùy An, bảy miệng tám lưỡi nói:
"Ta thích mẫu đơn."
"Ta thích hoa mai."
"Ta thích trúc Tú Bích nhất."
"Cúc Bách Sắc ta thêu là đẹp nhất."
"Phương tiểu nương tử giỏi thêu gì nhất? Thêu cho chúng ta xem nào."
Lâm Tùy An cứng ngắc cầm kim lên, cười gượng: "Thêu một quả cầu..."
Các nương tử: "Hả?"
Lâm Tùy An mồ hôi thấm ước quần áo: Hỏng! Bét! Rồi!
*
Cùng lúc đó, Hoa Nhất Đường đứng trên võ trường Hiền Đức Trang đầu bù tóc rối, mồ hôi và tro bụi trộn lẫn với nhau, tóc bẩn đến mức xoăn lại,
Hoa Nhất Đường gắt gao trừng mắt nhìn Cầu bá bên cạnh.
Cầu bá là một hán tử hơn năm mươi tuổi, nghe nói là cháu ruột của nhị cửu gia nhà Tam phu nhân hàng xóm dì họ của Tiểu Ngư, ở Hiền Đức trang tính là quản sự, cũng là người giới thiệu Hoa Nhất Đường vào Hiền Đức trang.
Lúc này, Cầu bá đang dùng giọng điệu hận sắt không thành thép giáo huấn hoa Nhất Đường: "Nhìn coi nhóc con ngươi nhìn cao lớn như thế, sao không khỏe khoắn gì cả? Chỉ mới chạy mấy vòng, đã mệt như thế rồi, sau này sao có thể làm nhiệm vụ mà Hiền Đức trang giao cho được hả?"
Hoa Nhất Đường lườm muốn lòi mắt, rất muốn mắng hai câu "cứt chó", nhưng giờ này khắc này, đến cả sức mắng người cũng không có.
Lúc Hoa Nhất Đường đến là giờ thìn, Cầu Bá nói phải thông qua khảo nghiệm mới có thể vào trang, lừa hắn bổ hai trăm năm mươi khúc củi, gánh bốn vại nước lớn, cơm trưa còn chưa ăn no, đã nói muốn thử thách thể lực của hắn, kêu hắn kéo một cái cọc gỗ cực lớn chạy quanh một canh giờ... đây là muốn thử thách người sao? Làm lừa thì có.
Cầu Bá: "Hai nồi cơm lớn tiểu tử ngươi hồi trưa đi đâu cả rồi hả?"
Hoa Nhất Đường: Cái gì mà hai cái nồi lớn, nồi kia còn không lớn bằng cái nồi Y Tháp nấu trà nữa, nhiều nhất chỉ có thể tính là một cái bát thôi.
"Haizz, ta đã nói tiểu tử này không được rồi, cứ nhất định phải đưa vào, thế này không phải kéo chân ta sao!"
Hoa Nhất Đường cắn răng: "Còn có khảo nghiệm gì nữa, cứ việc đưa ra đi."
Mắt Cầu Bá sáng lên: "Được đấy, cuối cùng cũng có chút cốt khí, Cầu lão bát, ngươi tới vừa khéo, thử tiểu tử này xem!"
Một hán tử đi ngang qua nhảy lên luyện võ trường, người này thân cao chín thước, vai dày như gấu, da mặt ngăm đen, khiêng một cây lang nha bổng, cười, miệng đầy răng sâu: "Cầu bá, tiểu lang quân này da mịn thịt mềm, lỡ như không cẩn thận đánh chết cũng đừng trách ta nhé."
Cầu bá: "Đó cũng là cái số của hắn, không trách người khác được."
"Được rồi!". Cầu lão bát hét to một tiếng, nâng lang nha bổng lên, chém về phía mặt Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường mắt muốn nứt ra: Hỏng! Bét! Rồi!
28.6.2023
Chó má, dám đụng vào mặt anh tao thử xem, tao chém á, tức quá nè aaaaaaaaaaaaaa
Tiểu kịch trường:
Phương Khắc, Cận Nhược, Mộc Hạ, Y Tháp không hẹn mà cùng rùng mình một cái: Có một linh cảm không lành.