Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 167

Một tiếng này của Mộc Hạ gây nên chuỗi hiệu quả liên động.

Trì thái thú và Hạ Trường Sử giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa, Hoa Nhất Đường mắng một câu "cứt chó", gần như nhảy dựng lên cùng lúc với Lăng Chi Nhan. Cận Nhược suýt nữa thì vẹo thắt lưng, Lâm Tùy An quay đầu hỏi: "Thi thể cụ thể ở đâu?"

Mộc Hạ: "Nghe nói ở phường Thái Bạch, phố Tây Đảo, trước phường giấy Hoa Thị."

Hoa Nhị Mộc: "Cái gì?!"

Bảy đứa chắt đập bàn đứng dây.

Lâm Tùy An gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, vốn định đi xuống cầu thang nhưng vừa nghĩ đến thiết kế cầu thang vòng tròn quỷ quái của Trương Nghi Lâu, chỉ sợ còn chưa tới lầu một thì đã nôn rồi, cho nên quyết định trèo qua cửa sổ nhảy ra ngoài.

Bước nhảy hay rồi, tất cả mọi người đều bị dọa cho rớt hồn, phải biết rằng đây là tầng cao nhất của Trương Nghi Lâu, cao hơn mười tám trượng, nếu có người ngã xuống, nhất định sẽ ngã thành bánh thịt.

Mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, chợt một cơn gió thổi tới bên cửa sổ, thì thấy Lâm Tùy An đạp ngói đen chạy tới mép mái hiên, tung người lại nhảy lên, vững vàng rơi vào mái hiên tầng dưới, lại chạy lại nhảy. Cứ tuần hoàn như thế, dễ dàng đi tới tầng hai, kéo chuông bạc tung người lên, giống như chim bay trên không trung xẹt qua một đường cong xinh đẹp, bay lên nóc nhà dân đối diện, tiếp tục giẫm lên mái ngói chạy về phía phường Thái Bạch.

Đầu Lăng Chi Nhan nóng lên cũng muốn mở cửa sổ đuổi theo, may mắn sao lý trí cuối cùng còn sót lại đã ngăn cản hắn, khoảng cách cao như vậy, ngoại trừ Lâm nương tử, phỏng chừng cũng chỉ có Vân Trung Nguyệt mới bình an rơi xuống đất thôi, lúc này mới từ bỏ chuyển sang đi cầu thang bộ.

Cận Nhược cảm thấy công phu của mình ước chừng có thể noi theo sư phụ cho nên không đi theo con đường tầm thường, bất đắc dĩ hôm nay ăn nhiều quá, cái bụng tròn như một quả bóng, nặng trịch, cực kỳ ảnh hưởng phát huy, sau khi đánh giá một hồi, vẫn là đi theo Lăng Tư Trực đại nhân thì an toàn hơn.

Hoa Nhất Đường nhìn Lâm Tùy An bình an nhảy qua các phường cầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn, hai nhà Hoa Nhị Mộc và Trì, Hạ đều bị dọa choáng váng, chỉ vào cửa sổ thét chói tai: "Lâm nương tử bay xuống rồi! Tòa nhà cao như vậy, vèo một cái đã bay xuống! Cô ta có phải là con người không?!"

Đánh giá tương tự như thế Hoa Nhất Đường đã nghe đến chán rồi, cũng lười giải thích, khép quạt lại, bắt đầu sắp xếp: "Mộc Hạ, nhanh trở về Hoa trạch 99 mời Phương đại phu đến phường Thái Bạch. Con cháu Hoa thị phái người đến tất cả các cửa hàng Hoa thị trong thành báo tin, tăng cường đề phòng, phòng ngừa có người nhân cơ hội gây chuyện làm loạn ở địa bàn Hoa thị, cửa hàng giấy Thục ở phố Trung Cù phải chú ý cẩn thận. Hoa Nhị Mộc, ngươi theo ta đi Thái Bạch phường."

Mộc Hạ vâng lệnh chạy ra, mấy đứa chắt như trong mộng mới tỉnh, lúc này còn không quên hành lễ với Hoa Nhất Đường trước rồi mới rời đi.

Hoa Nhất Đường nhắc nhở Trì thái thú: "Hoa mỗ lập tức xuất phát đến hiện trường, xin phiền Trì công phái người trở về phủ nha kêu nha lại và bất lương đến trợ giúp."

Hạ Trường Sử giơ tay lên: "Ta, ta đi! Ta có một chiếc xe ngựa ở tầng dưới!"

Trì thái thú lau mồ hôi: "Trì mỗ đi dùng Hoa tham quân!"

*

Lâm Tùy An bây giờ cảm thấy rất tốt.

Sau buổi quyết chiến cuối cùng ở huyện Thành, đây là lần đầu tiên cô dùng tốc độ nhanh như vậy để chạy, có thể cảm giác rõ ràng thân thể này và đại não đang dung hợp càng ngày càng hoàn mỹ, tốc độ nhanh hơn, tính linh mẫn càng mạnh, thời gian khi nhảy trên không trung có thể tăng lên gấp đôi, cả người nhẹ nhàng giống như một chiếc lông vũ.

Lâm Tùy An biết rõ, lần này thay đổi xuất phát từ việc tâm trạng có sự biến hóa, tâm trở nên rộng mở, diện tích tim và phổi trở nên lớn hơn, chức năng tim phổi tất nhiên cũng được tăng cường, thở ra hít vào một hơi, hơi nước phong phú của Ích Đô tràn vào lồ ng ngực, trong veo thoải mái, gió thổi qua bên tai, khiến cô cảm thấy như mình đang được tự do bay lượn.

Sau mấy bước nhảy, Lâm Tùy An đã nhìn thấy phường Thái Bạch, một cây cầu vòm đá dài rêu xanh nối liền hai phường lại, dưới chân cầu là suối Hoa, dòng suối chảy chậm chạp, phản chiếu sắc trời, sáng trắng như bạc, trên cầu và bên dòng suối chật ních những người, đại đa số đều là thợ làm giấy mặc áo ngắn, thò đầu nhìn về phía hạ lưu, Lâm Tùy An chen chúc vào đám người qua cầu, lại nhảy lên nóc nhà bên đường, chạy về phía có người đứng đông đúc. Cố rất nhanh đã nhìn thấy tấm biển xa hoa khoa trương của phường giấy Hoa thị, càng nhiều người chen chúc trước cửa phường giấy, nhìn kỹ thì thấy là đang vây quanh chỉ trỏ cái gì đó.

Có ai đó hét vang "Đừng chen chúc, có gì hay đâu mà nhìn!", có người hét "Đã báo quan rồi, bất lương nhân sẽ đến ngay, tranh sang bên cạnh đị!", nhưng mà càng hét thì người ta càng tụ tập nhiều, Lâm Tùy An đứng trên nóc nhà thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ không ổn, chưa nói đến vấn đề an toàn, nhiều người như vậy nhất định sẽ phá hư hiện trường, cô lúc này tung người đạp không mà lên, quát lớn: "Quan phủ phá án, không có phận sự mau tránh ra!"

Lời còn chưa dứt, người đã đáp xuống, cả người phong trần lẫm liệt khiến Thiên Tịnh phát ra tiếng đao lạch cạch.

Dân chúng vây xem đang hóng hớt thì đột nhiên trời giáng xuống một tiểu nương tử, thân bội hoành đao, mặt mày sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành, hơn nữa lại miệng còn nói quan phủ đến phá án, lập tức lui về phía sau, nhường ra một mảng đất trống lớn.

Ở giữa bãi đất trống, đặt một cái rương gỗ lớn ướt sũng, mặt sơn màu đen, mặt ngoài còn nhỏ giọt, rương không có khóa, nắp hộp bị xốc lên, một góc áo choàng màu xanh lá cây treo ở ngoài rương.

Lâm Tùy An nhìn xung quanh, xác nhận không ai dám bước lên sau, cất bước đi tới bên cạnh rương.

Cái rương rất lớn, làm bằng gỗ dày, tay nghề rất giỏi, rộng hơn bốn thước, dài bằng nửa người, bên ngoài rương ướt, bên trong cơ bản đều khô, từ vị trí của Lâm Tùy An nhìn qua, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc khăn choàng màu xanh biếc, sau đó là làn váy màu vàng nhạt, khăn choàng và làn váy quấn lại với nhau, để lộ ra một đôi chân mang giày thêu màu đỏ, gót chân dán sát vào bắp chân, cổ chân đã biến dạng, giống như là cố ý gấp lại để nhét vào. Thắt lưng xoay qua một hướng, trở thành tư thế rất quái dị, nửa người dưới nghiêng qua, nửa người trên lại nằm thẳng.

Hướng lên trên, là áo cánh mà nữ tử thường mặc, sau đó là mái tóc dài màu đen, xõa tung trước người, Lâm Tùy An chậm rãi dời bước đến xem, thì nhìn thấy mặt người chết tái nhợt, nhỏ nhắn, đôi mắt mở to, trống rỗng nhìn bầu trời âm u.

Lâm Tùy An không ngờ nạn nhân lại mở mắt, không hề phòng bị mà đối diện với đồng tử của thi thể, ánh sáng trắng chói tai hiện lên trong đầu, trước mắt hiện ra một màu đen.

Nhưng nó không toàn toàn tối.

Trong bóng tối mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng, giống như trên vải đen có rắc mất hạt vừng phát sáng, hạt vừng run rẩy, dần dần trưởng thành, biến thành nguồn sáng, bên tai truyền đến tiếng nức nở và tiếng hít thở nặng nề, khoảng cách rất gần, thậm chí không cách nào phân biệt được là âm thanh của mình hay là tiếng của bên cạnh, đột nhiên, một bàn tay xuyên qua bóng tối giơ cao lên, bóng tối như vỏ trứng bị phân năm xẻ bảy, cả người bị rút lên trên, phá vỏ mà ra, ngón tay đào xuống mặt đất từng chút, làm mài mòn móng tay, máu thịt mơ hồ, chậm rãi bò về phía ánh sáng...

"Lâm nương tử, cẩn thận!"

Âm thanh của Lăng Chi Nhan đột nhiên vang lên, Lâm Tùy An giật mình rời khỏi ảo ảnh trong ngón tay vàng, chỉ cảm thấy sau đầu một luồng gió ập tới, có người đánh lén, cô theo phản xạ có điều kiện rút đao ra khỏi vỏ, lưng đao dán vào cổ quấn một vòng, phá chiêu đánh lén kia, ai ngờ người nọ chưa từ bỏ ý định, chiêu thứ hai lại xuất ra nhanh như hình với bóng, bổ về phía cổ Lâm Tùy An.

Thiên Tịnh đã ra khỏi khỏi vỏ, há có thể để cho người khác làm càn!

Lâm Tùy An chẳng thèm quay đầu lại, hơi nghiêng đầu tránh sát chiêu, tay trái dùng ba ngón tay nắm lấy mũi đao đối phương, tay phải thuận thế đánh ra, Thiên Tịnh thuận thế quấn lấy đánh gãy đao của kẻ định, lại cúi thắt lưng trở tay đánh bằng chuôi đao, đánh người đánh lén kia bay ra ngoài.

Một loạt động tác động tác chẳng qua chỉ trong nháy mắt, lúc tên đánh lén nặng nề rơi xuống đất, Lâm Tùy An vừa vặn bắt lấy vỏ đao ném ra, tạo dáng thu đao ngầu lòi.

Dân chúng ăn dưa trợn mắt há hốc mồm, trong miệng: "Oa oa oa".

"Lâm nương tử, không sao chứ..." Lăng Chi Nhan đầu đầy mồ hôi chạy tới, vội nuốt nửa câu sau về: "Khụ, không sao là tốt rồi."

"Tình hình lúc nãy đúng là ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm ghê." Lâm Tùy An ôm quyền: "Đa tạ Lăng Tư trực nhắc nhở."

Lăng Chi Nhan: "... Lâm nương tử khách sao rồi."

Nguy hiểm gì chứ? Hắn chỉ nhìn thấy Lâm Tùy An đánh tên đánh lén kia thành một đóa pháo hoa phun máu luôn thôi.

"Cái thứ quái gì dám đánh lén sư phụ ta hả!" Cận Nhược chen vào trong đám người, kéo người không biết sống chết kia tới: "Muốn chết sao?"

Không ngờ người nọ còn kiêu ngạo hơn cả Cận Nhược, nhổ một ngụm máu chỉ vào mặt Lâm Tùy An quát lớn: "Ngươi là tên tạp vụ nào lại dám cản trở quan phủ phá án, chán sống rồi sao?!"

Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện "kẻ đánh lén" mặc một thân quan bào, màu xanh nhạt, nếu không nhớ nhầm, màu xanh nhạt là quan thất phẩm, haha?

"Người đâu, mau bắt mấy tên tạp vụ này về phủ nha, ta muốn thẩm vấn chúng!"

Mười mấy người bất lương vung thước sắt xông vào đám người, vây quanh Lâm Tùy An, Lăng Chi Nhan và Cận Nhược ở giữa, sắc mặt Lăng Chi xụ xuống, đưa lệnh bài ra: "Đại Lý tự phá án, ai dám làm bừa?"

Thân phận sáng ngời này, đám bất lương nghe mà giật cả mình.

"Mau dừng tay lại! Tất cả dừng tay!" Trì thái thú cầm áo choàng thở hồng hộc chạy tới, liên tục vỗ ngực một lúc lâu mới th ở dốc: "Lăng Tư Trực, Lâm nương tử, đều là hiểu lầm thôi, vị này là tham quân Ngô Chính Thanh của Ích Đô, bây giờ đang kiêm chức tham quân tư pháp, nhất định là có người báo quan, hắn mới dẫn người đến điều tra." Lại vội vàng nháy mắt với vị Ngô tham quân kia: "Còn không mau bồi tội với Lâm nương tử và Lăng Tư?!"

"Lâm nương tử?" Ngô Chính Thanh lau máu trên khóe miệng: "Ngươi là Lâm Tùy An của Hoa thị sao?"

Lâm Tùy An ôm đao thi lễ: "Lúc nãy đường đột rồi, mong Ngô tham quân chớ trách tội."

Mí mắt Ngô Chính Thanh khẽ động đậy, ánh mắt chớp chớp, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Thì ra là Lâm nương tử, thật sự là công phu rất giỏi." Lại ôm quyền thật cáo: "Ngô mỗ thua tâm phục khẩu phục."

Nói thật, Ngô Chính Thanh này có dáng vẻ không tính là đẹp, nhưng cũng không tính là xấu, cao cao gầy gầy, ngũ quan bình thường, phối hợp với một thân quan phục, ở trong đám người cũng coi như sáng mắt, khẩu khí khen ngợi Lâm Tùy An cũng coi như chân thành, nhưng Lâm Tùy An lại cảm nhận được khí tức không thoải mái ở trong khẩu khí của hắn, hơn nữa khi hắn nói mấy chữ "Công phu rất tốt", ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trên mặt và trên người Lâm Tùy An, ánh mắt mạo phạm khiến người khác thấy kinh tởm.

Khí tức này chỉ hơi hiện ra rồi biến mất, gần như làm cho người ta khó mà thể phát hiện, hắn tự cho là ngụy trang rất hoàn mỹ, như không có chuyện gì ra lệnh cho bất lương xua dân chúng vây xem ra ngoài, cung kính thi lễ với Lăng Chi Nhan.

Lâm Tùy An thầm cười nhạo một tiếng, mũi chân nhấc một hòn đá đá ra, nhẹ nhàng đánh vào nửa người dưới của Ngô Chính Thanh, Ngô Chính Thanh đang nói "Ngưỡng mộ Lăng Tư Trực đại danh", thì chợt hét một tiếng ôm một bộ phận nào đó rồi quỳ trên mặt đất, Lăng Chi Nhan ngồi đối diện thân thủ cường tráng nghiêng người tránh đi, vừa khéo sao đúng lúc đám người Hoa Nhất Đường chậm chạp đuổi đến.

"Ái chà chà!" Hoa Nhất Đường dùng quạt che miệng, tạo dáng được sủng mà sợ hãi, cất to giọng kêu lên: "Hoa Nhị Mộc, mau nhìn xem đây lại là đứa cháu nào đi?!"

Hoa Nhị Mộc khom người nhìn, kinh hãi thất sắc, vội vàng đỡ Ngô Chính Thanh dậy: "Ai cha cha, đây không phải là Ngô tham quân sao? Vì sao lại làm ra đại lễ này? Làm ơn đứng dậy đi!"

Ngô Chính Thanh đau đến mặt biến dạng, căn bản không đứng thẳng lưng được, miệng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng nói nên lời.

Hoa Nhất Đường nghiêng đầu nhìn: "Thật sự không phải cháu nào sao?"

Hoa Nhị Mộc: "Tứ gia gia, thật sự không phải. Hoa thị chúng ta làm gì có đứa cháu nào xấu như vậy."

Lăng Tư Trực đại nhân phúc hậu tỏ vẻ quan tâm sâu sắc: "Ngô tham quân thế này... chẳng lẽ là có bệnh kín gì?"

Cận Nhược thêm hoa trên gấm: "Ta biết một danh y trị bệnh kín, hay là ta giới thiệu cho Ngô tham quân nha?"

Khuôn mặt Ngô Chính Thanh xanh mét.

Những bất lương duy trì trật tự thật sự nhịn không được, đều phì cười.

Lâm Tùy An rũ mắt cười: Đám người này quả nhiên bị Hoa Nhất Đường dạy hư rồi.

Trì thái thú bị một đống xưng hô "gia gia, cháu chắt" làm cho nước mắt đầy mặt, thấy mặt Ngô Chính Thanh càng ngày càng xanh, trong lòng cũng lẩm bẩm: Chẳng lẽ Ngô tham quân này thật sự có bệnh gì khó mở miệng được?

"Tránh ra!"

Nam tử áo đỏ mặt trắng như quỷ hùng hổ bước đi, lưng đeo rương gỗ lớn trực tiếp đi về phía rương đựng thi thể, Trì thái thú kinh hãi thất sắc: "Ngươi là ai... à?"

Nam tử áo đỏ lạnh lùng đảo mắt một cái, ngón tay móc ra một danh bài ngỗ tác, Trì thái thú câm miệng.

Áo đỏ như máu, mặt như vô thường, vị này tất nhiên là Phương Khắc, ngốc tác của Đại Lý tự trong lời đồn. Nghe nói kỹ thuật khám nghiệm tử thi của người này xuất quỷ nhập thần, có thể nghiệm người chết thành sống... à không, là có thể nói chuyện phiếm với người chết.

Trì thái thú cực kỳ vui mừng: một Hoa gia tứ lang đến nhậm chức, mang theo cả đoàn đội thế nhưng phủ nha chỉ cần trả một phần bổng lộc, thật sự là quá hời.

Tốc độ kiểm tra ban đầu của Phương Khắc rất nhanh, chưa đến một chén trà đã đưa ra kết luận sơ bộ.

"Nam nhân là nữ, thân phận không rõ, tuổi chừng hai mươi, thời gian tử vong ước chừng tám đến mười hai canh giờ trước, kết mạc có vết bầm tím, cổ có vết lõm rộng nông, hẳn là bị người ta dùng vật giống dây thừng siết chặt, hung khí hẳn là sợi dây thừng to bằng hai ngón tay, sau khi chết bị người ta bỏ vào hòm gỗ, muốn chi tiết thì phải di chuyển thi thể về phủ nha để khám nghiệm lần nữa."

Phương Khắc khẽ dừng lại, tròng mắt đen nhánh chuyển hướng về phía Hoa Nhất Đường, khóe miệng gợi lên một độ cong quỷ dị, giống như là cười: "Bên trong đùi phải thi thể, có một chỗ dấu hoa đào."

Lâm Tùy An: "..."

Cô không nghe lầm chứ? Hoa gì?

"Đào Hoa Lạc?! Sao có thể có dấu hoa đào?!" Sắc mặt Trì thái thú đại biến.

Sắc mặt Lăng Chi Nhan cũng thay đổi, Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt, quạt gõ vào bả vai Lăng Chi Nhan: "Dấu Đào Hoa này có gì đặc biệt sao?"

Lăng Chi Nhan hít sâu một hơi, thần sắc nặng nề nói: "Năm năm trước, Ích Đô Thành từng xuất hiện một sát thủ liên hoàn, mười bốn tháng liên tục cưỡng gian sát hại nữ tử, tổng cộng có mười bảy người, tất cả thi thể đều có một dấu hoa đào trên bắp đùi, được xưng là: Sát nhân hoa đào.

17.7.2023

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Ôi chao, đến trễ quá, không thấy rõ Ngô tham quân này rốt cuộc đã làm gì, phàm là chọc Lâm Tùy An tức giận, chắc chắn đều là đồ cứt chó thối! Mắng một trận đã rồi nói sao.
Bình Luận (0)
Comment