Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 174

Tô Ý Uẩn giống như chuột bị giẫm đuôi, thoáng cái bật dậy chửi ầm lên: "Lâm Tùy An, ngươi là đồ độc phụ không biết liêm sỉ, thế mà đuổi theo ta đến tận Ích Đô! Đáng tiếc Ích Đều là địa bàn của Tô thị Tùy Châu ta, hôm nay ngươi rơi vào tay ta, thù cũ hận mới ta tính với ngươi từng món rõ ràng!"

Lâm Tùy An chớp chớp mắt, cảm thấy thật là thần kỳ.

Tô Ý Uẩn lại cho rằng cô từ xa vạn dặm đến đuổi giết hắn? Mặt mũi hắn lớn thế sao?

Lại nói Tô Ý Uẩn lúc trước vì một bài hát diễm dúa mà bị thánh thượng tước đi công danh, kéo xuống Ứng Thiên Lâu, nhìn qua đã thấy muốn tự sát, vốn tưởng rằng cho dù không nhảy lầu treo cổ, thì cũng sẽ không gượng dậy được mà bỏ mình trên giang hồ, không ngờ hôm nay vừa gặp, không chỉ mặt mày đỏ mồng mà công phu mắng chửi cũng rất hùng hồn, giống như sống cũng không tồi.

Thật sự là đồ con gián đập mãi không chết, sinh mệnh quá ngoan cường.

"Tất cả lên hết cho ta, trói ả độc phụ này lại!" Tô Ý Uẩn chỉ vào Lâm Tùy An thét chói tai: "Bắt sống nữ nhân này, ta có trọng thưởng!"

Bảy tám kiếm sĩ còn sót lại của Đăng Tiên Giáo giống như nhìn kẻ ngốc nhìn Tô Ý Uẩn: Con mẹ nó ngươi điên rồi sao? Không nhìn thấy huynh đệ ta bị đánh đập thành đầu lợn thế nào à?

Lâm Tùy An quay đầu lại hỏi đệ tử Tịnh Môn trên đường: "Ai có bánh hấp?"

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trận chiến vừa rồi, tất cả sững sờ, anh chàng cầm lồng làm vũ khí lấy ra một cái bột sống: "Cái này được không?"

Lâm Tùy An nắm lấy nhúm bột trong tay lật lật: "Vừa khéo."

Tô Ý Uẩn hét càng hăng: "Vì sao còn chưa động thủ?! Chẳng lẽ một tiểu nương tử thôi đã dọa các ngươi sợ vỡ gan..."

"Phụt!" Tô Ý Uẩn bị miếng bột bay tới nhét vào miệng, tiếng chửi mắng đến bên miệng thì bị ngăn lại, hai mắt trắng bệch, rầm một tiếng ngã xuống đất, hai tay kéo bột kêu không thành tiếng.

Lâm Tùy An và miếng bột gần như đồng tới xông lên, đao phong nhấc chiếc mũ trùm màu đen của Thất gia, lộ ra yết hầu trơn bóng, đột nhiên, Lâm Tùy An cảm thấy sát ý tới gần sau lưng, có người đánh lén!

Lâm Tùy An không quay đầu lại, tay phải cầm Thiên Tịnh tùy ý vung lên, làm gãy nát một đoạn roi chín khúc, tay trái đưa ra phía trước, mắt thấy sắp túm lấy được mũ trùm của Thất gia, thì ai ngờ vào lúc này, bốn luồng kiếm quang đồng thời đâm từ trước sau trái phải tới, Lâm Tùy An chỉ có thể thu tay rút lui, Thiên Tịnh hoàn toàn một kích bức lui kiếm quang, nhưng chỉ trong một lúc đó, Thất gia đã bị người khác kéo lui cả trượng.

"Không thể ngờ chủ nhân Thiên Tịnh danh chấn giang hồ lại là một tiểu nương tử gầy yếu, thật sự là ngoài dự liệu của ta."

Một nam tử gần ba mươi tuổi đứng trên cột đèn cao cao, cằm nhọn, trán cao, mặc áo dài Đăng Tiên Giáo, tay cầm trường kiếm ba thước, kiếm vàng phiêu đãng theo gió, nhìn rất có khí thế.

Tàn quân Đăng Tiên Giáo chợt mừng rỡ, đồng loạt thi lễ, hét to "Cung nghênh giáo chủ."

Dưới cột đèn là bốn kiếm sĩ Đăng Tiên Giáo, chính là bốn luồng kiếm quang vừa mới công kích Lâm Tùy An, so với kiếm sĩ Đăng Tiên giáo bình thường, thì đỉnh đầu có thêm một cái trán màu vàng, hẳn là cấp bậc cao hơn đây, phía sau bọn họ lại có hơn năm mươi kiếm sĩ Đăng Tiên Giáo đến trợ giúp xông phố Cẩm Lý.

Dân chúng đừng xem xung quanh vừa thấy tình huống không ổn, toàn bộ bỏ chạy, vừa kéo nhường ra một con đường, Cận Nhược dẫn một đám người Tịnh Môn vọt vào, đồng loạt đứng ở phía sau Lâm Tùy An.

Hai phái lần thứ hai giáp mặt, nhân số tương đương, khí thế tương đương, lúc này đây, ai cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

"Người trên đèn là Đăng Tiên giáo chủ Tây Môn Dương, hai mươi tám tuổi, giỏi kiếm, dùng kiếm pháp tên là Triền Ti, không phải hạng vừa." Thẩm Tương nói một câu bên tai Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An liếc mắt nhìn giáo chủ trên cột đèn, nhìn quá ư là xấu xí, chỉ là bia đỡ đạn không đáng chú ý, lại trừng thẳng về phía Thất gia.

Thất gia đứng ở phía sau giáo chúng Đăng Tiên giáo, một tay vịn mũ trùm ống tay áo nhẹ nhàng trượt xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay tái nhợt mảnh khảnh, phủ đầy vết thương đáng sợ, đều là vết thương cũ. Hô hấp của hắn dồn dập, thân hình hơi lung lay, dường như rất không quen với vận động kịch liệt như vậy.

Người đỡ Thất gia là một thiếu niên, ăn mặc như gã sai vặt, trong tay cầm nửa đoạn roi chín khúc, phấn trên mặt vừa dày vừa trắng, trên má còn có hai chấm đỏ tròn, máu trên khóe miệng và phấn trên mặt trộn với nhau, Lâm Tùy An còn nhớ hắn, là gã sai vặt ở Hách Lục gia dẫn đường cho cô lúc trước, tên là Mãn Khải.

Rất tốt, Lâm Tùy An Thầm nghĩ, quả nhiên là người cô nhìn thấy trong ký ức ngón tay vàng.

"Ngươi là Thất gia đúng không?" Lâm Tùy An hỏi.

Tay đỡ mũ trùm của Thất gia rõ ràng run lên một chút, lại chậm rãi buông xuống, lui về phía sau: "Chủ nhân Thiên Tịnh quen biết ta sao?"

"Không biết. Nhưng ta từng gặp ngươi." Lâm Tùy An nói.

"Ồ? Tại sao ta không có ẩn tượng nhỉ?"

"Nếu ta nói là Hách Lục thác mộng cho ta, ngươi có tin không?"

"Hách Lục nhớ nhung ta như thế, tại hạ thật sự là được sủng mà kinh."

Lâm Tùy An nhướng mày: "Ngươi có biết Tam gia không?"

Mũ trùm của Thất gia hơi lắc lư, hình như nhẹ nhàng nghiêng đầu, im lặng một lát rồi nói: "Thật sự là một câu hỏi khiến người ta kinh ngạc."

Những lời này nói ra, cảm giác quen thuộc đập vào mặt, điều đầu tiên Lâm Tùy An nghĩ đến chính là Vân Trung Nguyệt, nhưng rất nhanh đã bỏ đi, nếu là Vân Trung Nguyệt thì đã chạy từ đâu rồi, chắc chắn sẽ không ở lại đây lải nhải với cô.

Hắn là ai?

Lâm Tùy An vội lọc lại những giọng nói đã lưu trữ trong đầu một lượt, những vẫn không hề có ấn tượng.

Chẳng lẽ người này cố ý thay đổi giọng nói?

Đã thế thì cứ lừa hắn thử.

"Ngươi rất giống một người mà ta biết." Lâm Tùy An thở dài: "Ta vẫn luôn nhớ hắn."

Thất gia lại lần nữa im lặng, lần này thời gian im lặng càng lâu.

Đám Tịnh Môn nghe chẳng hiểu mô tê gì.

Cam Hồng Anh: "Cận môn chủ, Lâm nương tử đang nói đến ai thế?"

Cận Nhược: "..."

Sao hắn biết được? Hắn chỉ biết những lời này nếu để cho tên họ Hoa nghe thấy, chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Thật lâu sau, trong mũ trùm của Thất gia phát ra tiếng cười trầm thấp: "Lâm Tùy An, ngươi quả nhiên là một người kỳ quặc."

Lâm Tùy An: Xong rồi, chẳng lừa được manh mối gì rồi.

Tô Ý Uẩn bò từ trên mặt đất dậy, xé bột trong miệng, cất giọng kêu lên: "Tây Môn Dương, Tô thị ta tốn nhiều tiền như vậy nuôi Đăng Tiên giáo các ngươi, không phải để cho các ngươi ở đây hóng hớt! Tất cả lên cho ta! Bắt được Lâm Tùy An, diệt Tịnh Môn, tiền thưởng tháng của Đăng Tiên Giáo tăng gấp đôi!"

"Tô Thập Lang lần này chớ quên lời ngươi nói!"

Tây Môn Dương tung người nhảy xuống cột đèn, kiếm hoa hóa thành một luồng sáng đâm về phía Lâm Tùy An, bốn gã giáo đồ canh giữ dưới ánh đèn cũng đồng thời chém tới.

"Đệ từ Tịnh môn, theo ta chống địch!" Cận Nhược hét lớn: "Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ, giúp sư phụ áp trận!"

Lúc bốn người Thanh Long cầm đòn gánh, thìa xào, dao thái và xẻng xông ra ngoài, Lâm Tùy An nghĩ, tên mới của bốn người này quả nhiên khí thế, vũ khí LOW như vậy cũng tạo nên được phong thái của danh khí tuyệt thế.

Cam Hồng Anh võ công bình thường, cầm theo một thanh đao chặt chém chung quanh, đại trưởng lão Đông Môn Văn và nhị trưởng lão Thẩm Tương căn bản không biết võ công, dứt khoát đánh lung tung một chỗ, Cao Hàn và Bạch Sơn có chiến lực lớn nhất, đi theo Cận Nhược xung phong hãm trận, đệ tử Tịnh Môn được cổ vũ sâu sắc, bột mì, kéo, gia vị, kìm, bánh bao... Các loại vũ khí đủ loại lần lượt lấy ra chào hỏi, khí thế muốn nghiền ép Đăng Tiên giáo.

Lâm Tùy An nghiêng người tránh một chiêu không hề có gì mới mẻ của Tây Môn Dương, khóe mắt liếc ra ngoài, Thất gia và Mãn Khải quả nhiên đã nhân cơ hội chạy trốn, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, trở tay dùng Thiên Tịnh chém ra, vốn tưởng rằng một kích này hẳn có thể đánh bay Tây Môn Dương. Không ngờ đối phương đột nhiên lui về phía sau một bước, thắt lưng vừa chuyển, cổ tay buông lỏng, kiếm hoa thu lại, lập tức nghiêng về phía trước quấn quanh Thiên Tịnh một vòng, dỡ bỏ chín phần kình lực của Thiên Tịnh, mũi kiếm thuận thế hướng lên trên lướt qua chóp mũi Lâm Tùy An.

Tim Lâm Tùy An nhảy dựng lên, lại đánh ra một chiêu cắt yết hầu máu văng mười trượng, chân Tây Môn Dương nhón một cái, xoay ngươi bay lên, cổ tay cầm trường kiếm run một cái vặn vẹo quấn quanh Thiên Tịnh một vòng, tựa như một con rắn khiến thế đao của Thiên Tịnh biến mấy bảy phần.

À há, cũng thú vị đó!

Lâm Tùy An chợt trở nên hăng hái, liên tục dùng ba chiêu đao chém đoạn trường, quả nhiên, đều bị hóa giải hết.

"Lâm nương tử cẩn thận, Triền Ti kiếm giỏi triền đấu nhất, có thể dùng nhu khắc cương, sức mạnh càng lớn thì càng chịu thiệt." Bạch Sơn hét lớn: "Trên giang hồ có không ít đao khách có sức mạnh lớn đều bại dưới tay hắn!"

Kẻ cuồng chiến đấu Bạch Sơn coi như có chút hữu dụng, Lâm Tùy An Thầm nghĩ, nói vậy thì cuốn phân tích võ công các môn phái lúc trước Cam Hồng Anh đưa tới cũng là thủ bút của hắn.

Tây Môn Dương nhếch miệng cười: "Nghe nói chủ nhân Thiên Tịnh có sức mạnh rất lớn, một địch trăm, đáng tiếc gặp phải Tây Môn Dương ta, Triền Ti kiếm này của ta chính là khắc tinh của ngươi!"

Lâm Tùy An nhướng mày: "Phải không đó?"

Trong lúc nói chuyện, cô hạ vai và khuỷu tay xuống, lấy thắt lưng làm trục, bước đi vòng cung phía sau, cánh tay dẫn Thiên Tịnh về phía sau thu lại, lập tức đao phong theo kiếm thế của Tây Môn Dương đưa về phía trước, vòng ngược chiều kim đồng hồ, kéo kiếm lực của Tây Môn Dương đi.

Một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, có phần tương tự với Triền Ti kiếm của Tây Môn Dương, thậm chí nhìn càng phóng khoáng phiêu dật hơn hắn.

Tây Môn Dương hoảng sợ biến sắc: "Ngươi, ngươi, ngươi ngươi... sao ngươi..."

Một câu còn chưa dứt, chiêu thức sau đó của Lâm Tùy An đã giống như nước sông cuồn cuộn liên miên chảy tới, nhón chân múa đao, từng bước trêu chọc, đạp chân xoắn đao, thân hình vừa nhanh vừa vững, trong cương có nhu, lúc hư lúc thực, khiến người ta hoa cả mắt.

Tây Môn Dương hoàn toàn choáng váng, Lâm Tùy An dùng chiêu thức rất giống Triền Ti kiếm, nhưng dường như càng cao minh huyền diệu hơn, mỗi một chiêu hắn đánh đều giống như kim đâm vào bông, mà mỗi một chiêu Lâm Tùy An chặn lại đều nặng như ngàn cân, chỉ qua năm sáu hiệp, bàn tay đã đầy máu, cánh tay mỏi nhừ đến mức gần như không nhấc lên nổi.

"Ngươi, ngươi làm sao biết được Triền Ti kiếm?!" Tây Môn Dương gần như là dùng hết sức mới rống ra những lời này.

Lâm Tùy An mỉm cười: "Cái gì quấn ti kiếm, ta đây là đao dưa hấu."

"Cái gì?!"

Lâm Tùy An nghiêng người xoắn đao, Thiên Tịnh kẹt chặt chuôi kiếm của Tây Môn Dương, xoay tay một cái, ném Tây Môn Dương và kiếm bên trái, thuận thế bày ra một tư thế chẻ đôi: "Một quả dưa hấu lớn, chẻ thành hai nửa." Lại xoay tay lại đánh Tây Môn Dương sang bên kia: "Ngươi một nửa." Lại vuốt, Tây Môn Dương loạng choạng chạy mấy bước, tóc tai tán loạn, đầu đầy mồ hôi: "Ta một nửa." chợt rút đao ra đâm, cổ tay Tây Môn Dương xuất hiện một đóa hoa máu đỏ tươi, gân tay đứt hết, trường kiếm rơi xuống đất, cạch một tiếng, kiếm cũng bị gãy.

Tây Môn Dương quỳ xuống đất, liều mạng nắm cổ tay cầm máu, đầu đầy mồ hôi, hai môi xanh trắng.

Lâm Tùy An chậm rãi kéo đao, tạo dáng đôi cánh bạch hạc: "Dưa hấu được chia xong... Phá định."

Cận Nhược mừng rỡ, đạp bay một giáo đồ Đăng Tiên giáo, quát lớn: "Đăng Tiên giáo chủ đã bại, các ngươi còn không mau buông vũ khí xuống?!"

Các giáo đồ Đăng Tiên giáo hoảng sợ dừng tay, hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

Tô Ý Uẩn từ phía sau đống đổ nát xe ngựa thò đầu ra: "Vì sao lại dừng tay! Lên đi, lên tiếp đi!"

"Đều lui ra hết!" Tây Môn Dương cắn răng quát: "Chúng ta thua!"

Tô Ý Uẩn nổi giận đùng đùng: "Tây Môn Dương ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta, không sợ ta chặt đứt hết đường tiền bạc của các ngươi sao?!"

"Có tiền cũng phải có mạng mà tiêu chứ." Tây Môn Dương run rẩy đứng lên, cười lạnh nói: "Đừng nói đến chuyện là Tùy Châu Tô thị các ngươi còn nợ chúng ta một quý tiền thưởng!"

Lời này vừa nói ra, đừng nói trên dưới Tịnh Môn, đến Lâm Tùy An cũng kinh hãi.

Ồ, Tùy Châu Tô thị đúng là vả mặt.

Tô Ý Uẩn hung tợn trừng mắt nhìn Tây Môn Dương một cái, nhìn về phía môn đồ Đăng Tiên giáo: "Tây Môn Dương đã không xứng làm giáo chủ Đăng Tiên giáo, hôm nay ai có thể bắt sống Lâm Tùy An, lấy được phố Cẩm Lý, thì đó chính là tân giáo chủ Đăng Tiên Giáo!"

Giáo đồ Đăng Tiên giáo liếc nhau, thần sắc đều có chút dao động.

Tô Ý Uẩn: "Mất đi tài trợ của Tô thị, các ngươi chính là Tịnh Môn tiếp theo! Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn giống như chó rơi xuống nước, ngày ngày lắc đuôi đi xin cơm thừa canh cặn của người khác sao?!"

Trên mặt các giáo đồ đồng loạt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, lần nữa nhấc trường kiếm trong tay lên.

Lâm Tùy An cười nhạo, đi tới giữa phố, cánh tay vừa động đậy Thiên Tịnh đã rung lên, giống như sao đầy trời đang hát vang.

"Tới đây."

Huỵnh đệ Tịnh Môn phía sau quát vang trời: "Tới đây!"

Giáo chúng Đăng tiên giáo lộ vẻ sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài phố truyền đến một tiếng hét lớn:

"Tất cả đều dừng tay!"

Một đội bất lương vọt vào phố, tách hai phái Đăng Tiên Giáo và Tịnh Môn ra, lại có một đội nha lại đeo hoành đao chạy tới, đồng loạt lướt sang hai bên nhường đường cho một người bước vào, hắn mặc quan bào màu xanh lá cây, thắt lưng đeo đai đá đen, đầu đội màn che, áo dài theo gió đi đến giữa đường, đứng ở bên cạnh Lâm Tùy An, mặt mày tuấn lệ tựa như tỏa sáng, khiến xung quanh đều được chiếu sáng.

Chân Tô Ý Uẩn mềm nhũn, gần như không thể tin vào mắt mình: "Hoa, Hoa Tứ Lang?!"

Ánh mắt Hoa Nhất Đường lạnh như băng, lạnh lùng đảo qua mặt Tô Ý Uẩn: "Ta là Tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô Hoa Nhất Đường, vừa nãy mới nhận được báo án, nói có giang hồ ẩu đả trên đường phố, làm trọng thương dân chúng, nguy hại trị an, bắt giữ toàn bộ người có liên quan, đưa về phủ nha nghiêm thẩm xử án!"

Nói xong, giơ tay lên, bất lương nhân và nha lại đồng thời rút vũ khí ra, vây quanh đám Đăng tiên giáo.

23.7.2023

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Ôi chao, đến lượt Hoa mỗ rồi...

- -------------------

Tác giả có điều mún nói:

Mọi người còn nhớ Thất gia là ai không?
Bình Luận (0)
Comment